Buổi sáng hôm sau, Tô Tinh Dã bị một trận dồn dập tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô theo bản năng gọi Thẩm Vọng Tân tiếp điện thoại nhưng phát hiện người đã không còn ở đây nữa. Lúc sau mới nhớ là tối qua Thẩm Vọng Tân đã nói với cô, sáng nay có công việc phải đi sớm. Có lẽ anh đã đi rồi, vì thế cô chỉ có thể tự mình nhận điện thoại.
Điện thoại vừa nhấn nhận, đã truyền đến giọng nói của Tiểu Thuần “Chị, chị đã thức dậy chưa?”
Tô Tinh Dã lười nhác “Ừ.” một tiếng.
“Chị lên hotsearch rồi.”
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Tô Tinh Dã lên hotsearch, cho nên cô đối với chuyện này cũng không có gì mới lạ.
Tô Tinh Dã qua một lúc cũng đã tỉnh ngủ, hỏi “Tại sao lại lên hotsearch thế?”
“Chính là chuyện chị đi dạo phố ngày hôm qua, bị chụp được rồi.”
Nghe thế Tô Tinh Dã ngồi dậy “Hôm qua chị che kín mít như thế vẫn có người nhận ra sao?”
Tiểu Thuần bất đắc dĩ nói “Chị là đang coi thường sự nổi tiếng của mình sao?”
“Cái kia …” Tô Tinh Dã khẩn trương nói không nên lời.
“Chị không cần lo lắng, mọi chuyện đã được xử lí rồi. Em chỉ báo cho chị biết mà thôi.”
“Đã xử lí rồi sao?”
“Đúng thế, phòng làm việc đã đăng Weibo rồi. Làm sáng tỏ quan hệ của cả hai, chỉ là quen biết cùng nhau đi dạo phố mà thôi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tiểu Thuần, Tô Tinh Dã lập tức gọi điện cho Thẩm Vọng Tân. Vài giây sau mới có người nhận điện thoại.
“Đã tỉnh rồi sao?” Thẩm Vọng Tân dịu dàng hỏi
“Chuyện ở hotsearch anh có biết không?”“Anh biết.” Bài đăng trên Weibo là anh cùng chị Vân bàn bạc mà đưa ra phương án giải quyết.
“Quan hệ thân thiết?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Tô Tinh Dã cười “Ừ, phải.”
Đầu kia Thẩm Vọng Tân cười một tiếng “Đã dậy rồi thì đi ăn sáng đi. Anh đã nấu cháo cho em, trứng cũng đã chiên rồi, sữa bò ở trong lò vi sóng đấy.”
“Tuân mệnh, em rời giường ngay đây. Chúc Thẩm tiên sinh một ngày làm việc vui vẻ.”
“Được, Tô tiểu thư cũng thế nhé.”
Sau khi vui vẻ kết thúc cuộc gọi, Tô Tinh Dã rửa mặt đi xuống lầu ăn bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn. Một bên ăn, một bên lướt xem vòng bạn bè ở Weibo. Vừa mở lên liền thấy tin nhắn từ Chung Đình.
Chung Đình: Ngày hôm qua người đó quả nhiên là cô!!!
Mà ở trên tin nhắn này còn có hai tin nhắn nữa của ngày hôm qua.
Chung Đình: Hôm nay hình như tôi đã gặp cô.
Chung Đình: Có phải hôm nay cô đi dạo trung tâm thương mại không?
Tô Tinh Dã vừa ăn cháo vừa nhắn tin trả lời Chung Đình.
Tô Tinh Dã: Đúng thế, hôm qua tôi đi dạo phố. Hôm nay vừa lên hotsearch, tôi vừa nghe trợ lí nói.
Chung Đình: Cửa hàng ngày hôm qua cô đến, nhân viên hướng dẫn kia cô còn nhớ không?
Tô Tinh Dã nhớ lại, nhân viên kia rất đáng yêu, cô rất có ấn tượng. Huống hồ ngày hôm qua cô ấy nhìn trộm cô rất nhiều lần. Nghĩ một chút Tô Tinh Dã trả lời “Có ấn tượng, làm sao thế?”
Trả lời xong Tô Tinh Dã liền cảm thấy không đúng lắm, làm thế nào Chung Đình biết cô đã đến cửa hàng kia, còn có cả nhân viên hướng dẫn?
Chung Đình: Nhân viên kia chính là tôi.
Tô Tinh Dã nhìn thấy tin nhắn từ Chung Đình thiếu chút nữa là bị sặc sữa bò.
Tô Tinh Dã: Cô chính là nhân viên kia??Chung Đình: Đúng, là tôi.
Đây thực sự quá trùng hợp rồi.
Khó trách ngày hôm qua nhân viên kia luôn nhìn cô. Cũng không thể trách tại sao Tô Tinh Dã lại không nhận ra Chung Đình được, bởi vì dù có kết bạn nhưng cô cũng chưa từng gặp Chung Đình. Chung Đình cũng cài đặt chỉ được xem vòng bạn bè của cô ấy trong ba ngày gần nhất, cũng không thấy cô ấy đăng ảnh tự sướng.
……
Đầu tháng sáu, bộ phim điện ảnh <Chờ đời> mà Tô Tinh Dã hợp tác với Lương Ý Chu cũng bắt đầu vào khâu tuyên truyền. Đạo diễn muốn mấy diễn viên chính bọn họ hợp tác tuyên truyền cho phim, cho nên Tô Tinh Dã mấy ngày nay đều bay qua bay lại mấy cái thành phố. Mỗi lần cô tham gia hoạt động tuyên truyền đều nhìn thấy banner và đèn tiếp ứng của mình.
Ngày trở lại Bắc Kinh là buổi tối trước ngày công chiếu bộ phim <Chờ đợi>, sau khi trực tiếp họp báo phim kết thúc Tô Tinh Dã nóng lòng muốn về nhà.
Vừa mới vào cửa Tô Tinh Dã đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, vẫn chưa bỏ túi xuống đã hô lên “Em đã về rồi!”
Thẩm Vọng Tân đi ra, cô liền nhào đến ôm anh, anh cũng ôm chặt lấy cô.
“Nhớ em không?”
“Nhớ.”
“Em cũng thế, mỗi ngày đều rất nhớ anh.”
Thẩm Vọng Tân cười sủng nịnh gõ lên trán cô.
Từ lúc vào cửa Tiểu Thuần không nói lời nào, chỉ yên lặng đem hành lí của Tô Tinh Dã vào nhà.
Thẩm Vọng Tân lúc này mới thấy được Tiểu Thuần, anh cười nói “Tiểu Thuần đã vất vả rồi, anh vừa làm cơm chiều. Ở lại ăn xong rồi về.”
Tiểu Thuần lắc đầu “Thôi ạ, em về nhà ăn cũng được.”
“Ở lại cùng nhau ăn đi, em về nhà không ăn cơm hộp cũng là ăn mì gói, không bằng ở lại đây ăn rồi về.” Tô Tinh Dã cũng theo nói.Hai người hợp lực cuối cùng cũng đã giữ được Tiểu Thuần ở lại.
Tiểu Thuần ngồi ở phòng khách xem chương trình giải trí, lúc TV chiếu quảng cáo cô quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng bếp. Trong phòng bếp ánh đèn nhàn nhạt, ấm áp, Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân một cao một thấp đang chuẩn bị bữa tối. Cả hai cùng nhau cười nói, tay lại vội vàng sơ chế nguyên liệu. Nói thật thì từ trước đến nay cô vẫn là một fan độc duy của Tô Tinh Dã, nhưng nếu bỏ đi điều này thì cô thực sự thích tình yêu của bọn họ, trong trái tim đối phương chỉ có nhau.
Lúc ăn cơm Tiểu Thuần đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, nói “Đúng rồi chị, tiếp ứng ở trạm tàu điện ngầm ở Bắc Kinh toàn bộ đều đã có người đặt trước rồi.”
Mấy ngày hôm trước, hậu viện hội của Tô Tinh Dã đã bàn bạc phương án tiếp ứng cho bộ phim <Chờ đợi> của Tô Tinh Dã. Cô cùng hậu viện hội và các trạm tỷ đều quyết định tiếp ứng chủ yếu ở các trạm tàu điện ngầm. Nhưng khi liên hệ đến trạm tàu điện ngầm Bắc Kinh lại được báo có người đã đặt rồi.
“Toàn bộ hết luôn sao?” Tô Tinh Dã có chút giật mình. Dù gì thì cô cũng từng làm những chuyện như tiếp ứng này, cô biết giá để thuê các trạm tàu điện công cộng này cũng đã bắt đầu tăng. Nhưng người này còn đặt bút kí bao cả trạm, thật sự là một bản hợp đồng lớn.
Bàn tay Thẩm Vọng Tân đang bóc vỏ tôm cũng dừng lại một lúc, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Anh nhanh chóng bỏ tôm đã bóc vào bát của Tô Tinh Dã “Ăn tôm đi.”
“Đúng thế, là bao hết toàn bộ. Thật sự rất tuyệt!” Tiểu Thuần thổn thức hỏi “Chị có biết người đó là ai không?”
Tầm mắt Tô Tinh Dã dừng ở chén tôm, nói “Không, chị không biết.”
Tiểu Thuần gật đầu, cô cũng biết là ai đâu.
Ăn cơm xong Tiểu Thuần nói lời tạm biệt với hai người bọn họ. Tô Tinh Dã còn tiễn cô đến cửa thang máy.
“Buổi tối nghỉ ngơi cho tốt. Sáng mai em đến đón chị/”
“Được.”Lúc Tô Tinh Dã trở về nhà, Thẩm Vọng Tân cũng vừa lúc rửa chén xong.
“Tiểu Thuần đã về rồi sao?”
“Em đi tắm rửa đi, đi ngủ sớm chút.”
Tô Tinh Dã gọi anh lại “Anh không có điều gì muốn nói với em sao?”
Thẩm Vọng Tân xoay người “Nói cái gì cơ?”
Tô Tinh Dã bước đến gần bên anh “Anh nói xem?”
Thẩm Vọng Tân lùi về sau một bước, mỉm cười.
Ngón tay mảnh khảnh của Tô Tinh Dã chọc trước ngực anh “Lúc Tiểu Thuần nói đến chuyện trạm tiếp ứng kia, anh thơ thẩn cái gì?”
“Anh làm gì có.”
“Lừa người, anh lại lừa em.”
Thẩm Vọng Tân cuối cùng cũng bất đắc dĩ mà cười.
“Lúc đó em đã biết, người đó là anh phải không?”
Thẩm Vọng Tân nhéo má cô. Tô Tinh Dã nắm lấy tay anh nói “Lần trước không phải ai đó bảo lãng phí tiền bạc sao? Lần này còn bỏ ra nhiều tiền như thế làm tiếp ứng?”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô, không nói nên lời. Dứt khoát ôm cô vào lòng.
Tô Tinh Dã hừ một tiếng, nhón chân hôn vào cằm của anh nói “Cảm ơn.”
Thẩm Vọng Tân nâng cằm cô lên, phút sau môi mỏng cũng đi xuống.
Tô Tinh Dã bị hôn đến hơi thở gấp gáp, đột nhiên cô phát hiện một vấn đề.
“Không đúng lắm…”
“Cái gì không đúng cơ?” Đôi mắt của Thẩm Vọng Tân trầm xuống.
“Không phải anh đều đem tiền đi đầu tư sao? Ở đâu lại có tiền để làm tiếp ứng?”
Thẩm Vọng Tân dở khóc dở cười, xoa nhẹ đôi môi vừa bị anh hôn đến đỏ bừng “Bảo bối, em nghĩ anh nghèo vậy sao?”
Tô Tinh Dã há miệng, cắn ngón tay đang xoa môi cô của anh.