Vừa Gặp Đã Thương

Chương 145: Rửa tay




Mẹ Thẩm thực sự rất thích Tô Tinh Dã, bởi vì bọn họ đều ở lại ăn cơm mà cố ý nấu một bàn đồ ăn lớn. Lúc Tô Tinh Dã vào cửa lập tức ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

“Dì, thơm quá đi.”

Mẹ Thẩm cũng ôm lấy Tô Tinh Dã nói “Thơm không? Con thích là tốt rồi.”

Mấy tháng nay Thẩm Vọng Tân đều ở bên ngoài quay bộ phim, mẹ Thẩm thường xuyên gọi điện cho Tô Tinh Dã bảo cô đến ăn cơm. Không có Thẩm Vọng Tân bên cạnh, Tô Tinh Dã ban đầu còn có chút lo lắng, nhưng sau dần dần cũng quen, quan hệ với mẹ Thẩm mỗi ngày một thân thiết. Quan trọng hơn chính là mẹ Thẩm thật sự rất cưng chiều cô, làm cô có cảm giác như mình chính là con ruột của mẹ Thẩm vậy.

Tô Tinh Dã đối với mẹ Thẩm sinh ra một cảm giác ỷ lại, không thể nói rõ. Có lẽ là bởi vì ở bên cạnh mẹ Thẩm cô tìm đượcMẹ Thẩm thực sự rất thích Tô Tinh Dã, bởi vì bọn họ đều ở lại ăn cơm mà cố ý nấu một bàn đồ ăn lớn. Lúc Tô Tinh Dã vào cửa lập tức ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

“Dì, thơm quá đi.”

Mẹ Thẩm cũng ôm lấy Tô Tinh Dã nói “Thơm không? Con thích là tốt rồi.”

Mấy tháng nay Thẩm Vọng Tân đều ở bên ngoài quay bộ phim, mẹ Thẩm thường xuyên gọi điện cho Tô Tinh Dã bảo cô đến ăn cơm. Không có Thẩm Vọng Tân bên cạnh, Tô Tinh Dã ban đầu còn có chút lo lắng, nhưng sau dần dần cũng quen, quan hệ với mẹ Thẩm mỗi ngày một thân thiết. Quan trọng hơn chính là mẹ Thẩm thật sự rất cưng chiều cô, làm cô có cảm giác như mình chính là con ruột của mẹ Thẩm vậy.

Tô Tinh Dã đối với mẹ Thẩm sinh ra một cảm giác ỷ lại, không thể nói rõ. Có lẽ là bởi vì ở bên cạnh mẹ Thẩm cô tìm đượcMẹ Thẩm thực sự rất thích Tô Tinh Dã, bởi vì bọn họ đều ở lại ăn cơm mà cố ý nấu một bàn đồ ăn lớn. Lúc Tô Tinh Dã vào cửa lập tức ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

“Dì, thơm quá đi.”

Mẹ Thẩm cũng ôm lấy Tô Tinh Dã nói “Thơm không? Con thích là tốt rồi.”

Mấy tháng nay Thẩm Vọng Tân đều ở bên ngoài quay bộ phim, mẹ Thẩm thường xuyên gọi điện cho Tô Tinh Dã bảo cô đến ăn cơm. Không có Thẩm Vọng Tân bên cạnh, Tô Tinh Dã ban đầu còn có chút lo lắng, nhưng sau dần dần cũng quen, quan hệ với mẹ Thẩm mỗi ngày một thân thiết. Quan trọng hơn chính là mẹ Thẩm thật sự rất cưng chiều cô, làm cô có cảm giác như mình chính là con ruột của mẹ Thẩm vậy.

Tô Tinh Dã đối với mẹ Thẩm sinh ra một cảm giác ỷ lại, không thể nói rõ. Có lẽ là bởi vì ở bên cạnh mẹ Thẩm cô tìm đượcmột thứu tình cảm mà cô nghĩ từ lâu rồi mình đã không còn cần nữa, cũng không còn một chút cảm giác hy vọng gì với nó nữa. Chung quy lại cô cảm giác được rằng, mình đã động tâm.

“Ông đâu ạ?” Tô Tinh Dã hỏi.

“Ông ra nước ngoài tham gia thi đấu, có lẽ vài ngày nữa mới trở về.”

Tô Tinh Dã gật đầu “Như thế sao.”

Thẩm Vọng Tân nhìn mẹ mình cùng bạn gái mình nói chuyện quên cả trời đất, vì thế chỉ im lặng ngồi đó lẳng lặng ăn phần của mình.

Sau khi ăn xong, Thẩm Vọng Tân được mẹ mình giao cho trọng trách rửa chén, mẹ Thẩm cùng Tô Tinh Dã lúc này đang ở phòng khách ăn trái cây. Vừa lúc trên TV đang phát chương trình mua sắm, mẹ Thẩm có chút cảm thán có vẻ đã lâu chưa ra ngoài mua sắm. Nghe vậy Tô Tinh Dã liền đề nghị với mẹ Thẩm “Hay là chúng ta đi mua sắm đi?”

“Ngay bây giờ sao?”

“Vâng.” Tô Tinh Dã gật đầu

Mẹ Thẩm cũng có chút dao động, nhưng nghĩ đến công việc trong ngành giải trí của Tô Tinh Dã, bà sợ sẽ làm phiền đến cô nên vẫn do dự “Chỉ là, có tiện hay không?”

Tô Tinh Dã cười nói “Tiện ạ. Cháu che kín một chút là được. Hơn nữa nghệ sĩ nữ thì cũng phải có cuộc sống riêng chứ.”

Đã lâu rồi cô vẫn chưa cùng mẹ Thẩm đi dạo quãng trường đâu.

Nghe xong lời của Tô Tinh Dã, mẹ Thẩm càng dao dộng.

Lúc cả hai bàn chuyện này căn bản đều không có tính thêm cả Thẩm Vọng Tân vào câu chuyện. Khi Thẩm Vọng Tân rửa chén xong đi ra mới biết cả hai chuẩn bị đi mua sắm, hơn nữa còn không cho anh đi chung. Thấy cả hai đều vui vẻ, Thẩm Vọng Tân cũng đành thôi. Thẩm Vọng Tân trong lòng nói thầm, mẹ Thẩm dẫn Tô Tinh Dã đi chơi rất vui vẻ, thân làm con trai, con dâu ở trước mặt thì con trai cái gì đó cũng không cần nói nữa.

Thẩm Vọng Tân ở trên lầu nhìn hai người lái xe rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau khi đến quãng trường, mẹ Thẩm lập tức kéo Tô Tinh Dã vào cửa hàng quần áo. Tuy rằng đội mũ lưỡi trai còn mangkhẩu trang, nhưng một cô gái trẻ, dáng người hoàn hảo đến khó tin, khí chất cũng quá ưu tú. Lúc cô đi vào nhân viên đã chú ý đến cô rồi. Đi cùng cô còn là một phu nhân, nhan sắc bảo dưỡng rất tốt khó có thể đoán được tuổi thật. Nhìn hai người không sai chính là giàu có rồi.

Đối với một số khách hàng đến tiệm còn mang khẩu trang, nhóm nhân viên cơ bản cũng đoán được công việc của bọn họ. Nhưng vì doanh số tiêu thụ của cửa hàng họ sẽ không tuỳ tiện nói lung tung.

Sau khi nhóm nhân viên trao đổi ánh mắt với nhau, một lễ tân với khuôn mặt dễ nhìn đi đến chào bọn họ “Hoan nghênh quý khách.”

Mẹ Thẩm và Tô Tinh Dã vui vẻ gật đầu lại chào lễ tân kia.

“Có cái gì cần tôi giúp không ạ?”

Mẹ Thẩm nói “Bộ quần áo kia có thể lấy lại đây tôi xem không?”

Nhân viên gật đầu nói “Đương nhiên có thể.”

Sau khi nhận được bộ quần áo từ nhân viên, mẹ Thẩm lập tức ướm thử nó trên người Tô Tinh Dã.

“Bộ này rất hợp với con, đi thử xem.”

Tô Tinh Dã cảm thấy bọn họ như là một bà mẹ dắt cô con gái của mình cuối tuần đi dạo mua quần áo. Cô cười nói “Dì đừng chỉ xem cho cháu, dì cũng lựa xem.”

“Thôi, dì đã từng tuổi này rồi còn mua cái gì nữa. Mua cho cháu mặc, dì nhìn cũng vui.”

Nhìn thấy mẹ Thẩm như thế, Tô Tinh Dã cũng không còn lời gì để nói nữa.

Tô Tinh Dã cầm theo quần áo đến phòng thử đồ, ở ngoài mẹ Thẩm lại nhìn trúng một bộ quần áo nữa. Mẹ Thẩm nhờ nhân viên lấy đưa cho Tô Tinh Dã trong phòng thử đồ. Nhưng mẹ Thẩm gọi hai tiếng cũng không nghe được nhân viên trả lời, lúc sau mẹ Thẩm lại hô một tiếng. Lúc này nhân viên mới ý thức được mình đang thất thần, lập tức nói “Xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý.”

Mẹ Thẩm ôn hoà lắc đầu, nói “Không sao.”

Nhân viên vừa rồi thất thần là bởi vì cô cảm thấy giọng nói của cô gái đó có chút quen thuộc, giống như đã nghe ở nơi nào đó rồi. Nhưng trong nhất thời cô thực sự không nhớ được.Sự thật là ánh mắt của mẹ Thẩm thực sự rất tốt, hơn nữa dáng người của Tô Tinh Dã thật sự rất đẹp cho nên không cần nói cũng biết Tô Tinh Dã mang bộ đồ đó hợp thế nào.

Mẹ Thẩm rất vừa ý nói “Thật sự quá đẹp, Tinh Tinh nhà chúng ta mặc gì cũng đẹp.”

Nhân viên bên cạnh nghe được trong đầu tức khắc có một ý nghĩ ngang qua, giây tiếp theo mắt trừng lớn. Tinh Tinh? Không phải là người kia nhỉ? Cô lại nhìn Tô Tinh Dã bên kia đánh giá một vòng, dáng hình rất quen, tóc dài đen nhánh. Hơn nữa giọng nói vừa rồi cũng quen thuộc, rõ ràng chính là cô!

Tô Tinh Dã nhận thấy được ánh mắt đánh giá của nhân viên viên kia đối với mình, cô rũ mắt cũng không nói gì. Mẹ Thẩm vẫn còn đang chọn quần áo cho cô, mong chờ cô đi thử xem.

Mẹ Thẩm thực sự rất thích việc mua quần áo cho Tô Tinh Dã, nhìn thấy bộ nào đẹp đều ướm thử trên người Tô Tinh Dã. Tô Tinh Dã nhìn thấy mẹ Thẩm vui vẻ cũng không đành lòng cự tuyệt.

Lúc thanh toán mẹ Thẩm không dùng thẻ mà Thẩm Vọng Tân đưa mà là thanh toán bằng thẻ của chính mình.

“Đây đều là tâm ý của dì, đương nhiên phải dùng thẻ của dì thanh toán rồi.”

Lúc Tô Tinh Dã đi khỏi tiệm, ở đây cũng không còn khách nào cả. Vì thế các nhân viên khác lập tức quay sang nhân viên vừa nãy hưng phấn nói “Chị Đình, thật sự gặp được người có tiền. Bọn họ đều mua những bộ đồ thật đắt tiền.”

“Cô gái vừa rồi kia thật có khí chất. Người đi với cô kia là mẹ của cô ấy sao?”

“Hình như không phải là mẹ, tôi nghe được là dì gì đó.”

“Đúng rồi, chị Đình chị mời mọi người ăn cơm nhé?”

“Đúng thế, hôm nay chị Đình mời khách.”

Chung Đình nhìn thấy bóng của hai người càng đi xa, chậm rãi thu hồi tầm mắt, cười nói “Được, hôm nay tôi mời khách. Buổi tối mời mọi người đi ăn KFC nhé?”

“Chị Đình tuyệt vời nhất!”

Lúc sau Tô Tinh Dã cùng mẹ Thẩm dạo qua vài cửa hàng mĩ phẩm nữa. Mẹ Thẩm bảo không cần, Tô Tinh Dã lập tức nói nếu mẹ Thẩm không cần cô liền đem mấy bộ quần áo kia trả lại. Vì thế mẹ Thẩm mới thảo hiệp nhận đồ. Cả hai thân mậtđi dạo một vòng vô cùng vui vẻ, mua được rất nhiều đồ trở về. Quả nhiên phụ nữ trời sinh đối với mua sắm luôn là có ham muốn.

Buổi tối, Tô Tinh Dã vô cùng vui vẻ ngồi ở trên giường sửa sang lại đồ mẹ Thẩm mua cho cô.

Thẩm Vọng Tân tắm rửa đi ra thấy cô vẫn còn đang sắp lại quần áo, anh đi qua duỗi tay gõ trán cô “Thích như vậy sao?”

Tô Tinh Dã thân là một nữ nghệ sĩ, quần áo tất nhiên là nhiều mặc không hết. Nhưng đây là mẹ Thẩm mua cho cô, ý nghĩa không giống nhau. Cho nên mỗi món cô đều thích, cô sửa sang lại quần áo, gật đầu “Thích chứ, vô cùng ưa thích.”

Thẩm Vọng Tân nhìn qua nói “Không thì thử cho anh xem xem.”

Tô Tinh Dã nghĩ nghĩ, cũng không cự tuyệt mà đi thử quần áo. Thay xong đứng trước Thẩm Vọng Tân xoay một vòng hỏi “Đẹp không?”

Thẩm Vọng Tân nhìn người trước mặt, làn váy chỉ đến đùi, lộ ra cặp chân dài mảnh khảnh, trắng nõn của cô. Trong đầu không khỏi nhớ lại hình ảnh đêm qua đôi chân dài của cô vòng quanh eo anh. Trong mắt anh dần dần hiện lên sự nguy hiểm.

Mà Tô Tinh Dã lúc này vẫn chưa ý thức được sự nguy hiểm đó, cầm bộ thứ hai lên định chuẩn bị đi đổi. Người chưa kịp đi đã bị giữ chặt.

“Làm gì thế, em còn chưa thay xong đâu.”

“Không thay nữa.”

“Hả?”

Còn chưa kịa phản ứng lại Tô Tinh Dã đã bị kéo lên giường.

“Anh đừng xé, vừa mới mua đấy!”

“Anh xé váy của em, em cắn anh. Anh tin không?”

Kịch liệt qua đi, Tô Tinh Dã nhìn quần áo bị ném trên mặt đất. Khóc cũng khóc không nổi.

Thẩm Vọng Tân ôm cô, nhưng cô trốn đi, mở mắt trừng anh.

“Anh không có xé, chỉ là không cẩn thận …”

“Anh còn không biết xấu hổ nói” Cô càng hung hăng trừng anhThẩm Vọng Tân tự biết mình đuối lí, anh xuống giường đem quần áp nhặt lên “Anh giúp em giặt sạch được không?”

Tô Tinh Dã nhìn bộ quần áo “Tự mình giặt?”

Thẩm Vọng Tân sờ sờ mũi “Được, anh tự mình giặt sạch cho em.”

Tô Tinh Dã bọc thảm lông từ giường bò dậy “Em muốn xem.”

“Được.”

Tô Tinh Dã tìm bộ quần áo ngủ mặc lên, đi đến giám sát Thẩm Vọng Tân giặt quần áo cho cô.

Thẩm Vọng Tân đem quần áo đã giặt sạch phơi ngoài ban công “Được rồi, đã giặt sạch rồi.”

Tô Tinh Dã hừ một tiếng, quay về phòng. Thẩm Vọng Tân cũng theo cô đi vào bên trong. Giọng điệu lấy lòng nói “Anh đã giặc sạch rồi, đừng giận nữa được không?”

Nói thật, Thẩm Vọng Tân so với Tô Tinh Dã còn thích làm nũng hơn. Vì thế cô chỉ nhấp môi nói “Lần sau không được như thế nữa.”

Thẩm Vọng Tân lập tức ôm lấy cô, bảo đảm “Được, nhất định sẽ không như thế nữa.”