Với thân phận của Tịch Khanh, muốn đến hậu trường là chuyện nhỏ, thậm chí có nhân viên công tác còn nhiệt tình dẫn đường cho hắn, giúp hắn một đường thuận lợi đến trước phòng trang điểm của Công Tây Kiều.
Trong phòng, các thợ trang điểm đang vây quanh Công Tây Kiều để tô vẽ lên mặt anh, sau đó có người phát hiện Tịch Khanh đang đứng trước cửa, tuy không biết hắn là ai, nhưng thấy khí chất không tầm thường, lại còn có nhân viên hậu trường dẫn đường nữa, đoán ra ngay thân phận của hắn không hề đơn giản, cho nên cũng không ai dám mở miệng đuổi đi.
Nghe thấy Công Tây Kiều đang dí dỏm ngắt lời của thợ trang điểm đang xu nịnh, Tịch Khanh nhịn không được mà mỉm cười, sau đó gật đầu chào đám ngươi Tiểu Dao rồi ngồi một bên chờ Công Tây Kiều.
“Ngài Tịch, chỉ một lát thôi là Kiều thiếu xong rồi.
” Trần Khoa đi đến trước mặt Tịch Khanh, nhìn hắn trong bộ vest được thiết kế riêng, có lẽ là vì đêm hội hôm nay, hắn còn cố ý đeo một cái cà vạt đỏ, thoạt nhìn cả người trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
“Không sao, vẫn còn sớm.
” Tịch Khanh đưa mắt nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn chưa đến chín giờ, chạy qua ăn cơm tất niên với bác trai bác gái vẫn kịp.
Trần Khoa thấy thế cũng không mở miệng nữa, chỉ là trong lòng có chút thắc mắc, không lẽ bọn họ định cùng đón giao thừa sao? Chỉ là… cha mẹ của Kiều thiếu phải làm sao đây?
Không thể nào Tịch gia lại chạy sang chỗ cha mẹ Công Tây Kiều rồi cùng đón giao thừa với bọn họ chứ?
Bị tưởng tượng của chính bản thân mình dọa, Trần Khoa vội ho một tiếng, cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt mình cho đứng đắn một chút, tránh để Tịch Khanh nhìn ra manh mối.
Công Tây Kiều tẩy trang xong thì bảo đám người Trần Khoa về nhà, để người ta còn đoàn tụ với gia đình, nếu anh còn để người ta chạy tới chạy lui vì mình, trong lòng anh cũng có chút áy náy.
Trước khi Trần Khoa rời đi còn cố ý nán lại nhìn Tịch Khanh và Công Tây Kiều vài lần, thấy hai cười cùng lên xe đành phải thở dài một tiếng rồi ngồi vào xe của mình.
Hai người trở lại biệt thự của Công Tây gia, lúc đó vẫn chưa đến mười giờ, bởi vì không thể đốt pháo nên trong nhà phải trang trí long trọng một chút, cố ý treo một đôi đèn lòng đỏ thẩm ngay trước cửa nhà.
“Cha, mẹ,” Công Tây Kiều đi vào nhà, từ bên ngoài lạnh lẽo bây giờ bước vào căn nhà ấm áp, anh thoải mái thở ra một hơi.
Tịch Khanh cởϊ áσ khoác và khăn quàng cổ treo lên mắc áo, sau đó hắn và Công Tây Kiều thay dép lê đi vào phòng bếp giúp đỡ.
“Cuối cùng hai đứa cũng về rồi,” Kiều Lan Phân bê đồ ăn từ trong bếp ra, cười nói với Tịch Khanh, “Bác còn đang lo tối nay hai đứa bị tắc đường, xem ra hai đứa may mắn đó.
”
“Cũng ổn ạ, không tắc lắm,” Tịch Khanh đi vào bếp, thấy Công Tây Hùng đang chưng cá sốt tương, lập tức xắn tay áo rồi nói, “Bác trai có cần con giúp gì không?”
“Đồ ăn làm xong cả rồi, con mang ra ngoài là được,” Công Tây Hùng buông muôi xuống, “Chờ hai đứa về ăn cơm đó.
”
Một nhà bốn người ngồi trước một bàn đầy đồ ăn, Tịch Khanh nhìn mấy chữ phúc đỏ được dán trên tường, rồi những tấm giấy được cắt hoa dán trên cửa sổ, sau đó nhìn Công Tây Kiều mỉm cười.
Nơi nào có Công Tây Kiều, nơi đó là tổ ấm của hắn.
Mười hai giờ đêm đã qua, Công Tây Kiều ôm một thùng pháo hóa đi vào vườn, đứng trước cửa vẫy vẫy tay với Tịch Khanh: “Đại Tịch, mau đến giúp em đốt pháo nào.
”
Tuy không thể bắn pháo, nhưng đốt pháo vẫn được phép.
“Bên ngoài lạnh,” Tịch Khanh đưa áo dạ và khăn quàng cổ cho anh mặc vào, sau đó thắc mắc hỏi, “Em mua đống pháo đó khi nào thế?”
“Là một người bạn của ba tặng, chú ấy có cửa hàng bán pháo,” Công Tây Kiều lấy bật lửa châm một cây rồi đưa vào tay Tịch Khanh, “Sang năm mới rồi.
”
Tịch Khanh nhìn cây pháo đã nhiều năm không chơi trong tay mình, lại nhìn gương mặt người bên cạnh được ánh sáng của pháo rọi vào mặt, “Ừm, những năm sau này tôi sẽ luôn bên cạnh em.
”
Công Tây Kiều đang đốt pháo nghe thấy thế, lập tức hôn lên má hắn một cái, “Ừ, anh bên cạnh em, em cũng sẽ bên cạnh anh.
”
Trên tầng hai, Công Tây Hùng và Kiều Lan Phân đứng cạnh cửa sổ nhìn hai người trẻ tuổi đang chơi pháo trong vườn, trên mặt mang theo vẻ vui mừng mang theo chút phức tạp.
“Mấy năm rồi không thấy tiểu Kiều chơi thứ này nữa,” vì tránh để con trai mình phát hiện bọn họ nhìn lén, hai vợ chồng còn rất cẩn thận mà chỉ kéo rèm ra xem có một tí, “Chỉ là không ngờ tới, Tịch Khanh vậy mà có thể cùng nó chơi.
”
“Nếu không thì sao hai đứa nó có thể đến với nhau được,” Công Tây Hùng đóng rèm lại, không nhìn hai người trẻ tuổi nữa, “Mấy năm nay cả trai lẫn gái vây quanh tiểu Kiều rất nhiều, nhưng người mà nó thật sự đặt vào tim không phải chỉ có một người thôi sao?”
Trong mắt bọn họ, ngoại trừ giới tính của Tịch Khanh ra, các mặt khác thật sự không có gì để chê, ngay cả hai người cưng con như vợ chồng Công Tây cũng phải công nhận, lúc ở cạnh nhau, Tịch Khanh là người chăm sóc Công Tây Kiều nhiều hơn.
“Con cháu có phúc của con cháu, chỉ cần hai đứa nó có thể sống một cuộc đời yên ổn, dù là nam hay nữ cũng không liên quan gì,” Suy nghĩ của Kiều Lan Phân cũng khá cởi mở, “Dù sao thì em thấy con trai nhà mình cũng thích Tịch Khanh dữ lắm.
”
Công Tây Hùng nhíu mày: “Khoa trương đến vậy sao.
”
“Anh không tin em à?” Kiều Lan Phân hừ nhẹ, nói, “Tịch Khanh cũng vậy, em thấy thằng bé thật sự rất để tâm đến Công Tây Kiều, ngay cả người làm mẹ như em mà còn có thể cảm thấy thằng bé rất nuông chiều tiểu Kiều.
”
Lời này Công Tây Hùng không thể phản bác, đành phải yên lặng kéo vợ mình đắp chăn đi ngủ.
“Tuyết rơi rồi?” Hai người chơi với nhau thật vui vẻ, bỗng Công Tây Kiều cảm thấy có chút lạnh lẽo trên mu bàn tay mình, ngẩng đầu thì thấy vài mảnh bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi trên mặt mình.
“Ừm,” Tịch Khanh cầm tay anh, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta quay về nghỉ ngơi thôi.
”
Công Tây Kiều đưa mắt nhìn đống pháo mới đốt được một nửa, sau đó ngoan ngoãn để mặc cho Tịch Khanh lôi kéo mình vào nhà.
Quay về phòng, hai người tắm rửa sạch sẽ, sau đó phát hiện hao bao lì xì thật to dưới dối, trên lì xì, một cái được viết tên của anh, cái còn lại được viết tên của Tịch Khanh.
“Chúc mừng năm mới.
” Công Tây Kiều đưa lì xì cho Tịch Khanh, “Xem ra cha mẹ em đã xem anh là con cái trong nhà rồi.
”
“Chúc mừng năm mới,” Tịch Khanh nhận lấy lì xì rồi trịnh trọng bỏ vào ngăn kéo, sau đó nói, “Vậy ngày mai tôi gọi họ là cha mẹ, họ có trả lời tôi không?”
Công Tây Kiều sờ cằm, cười cười: “Hay là… Sáng mai anh thử xem?”
“Ừ.
” Tịch Khanh kéo anh vào lòng mình, “Đối với tôi, cha mẹ của em là cha mẹ tôi.
.
”
Nghe tiếng tim đập của đối phương, Công Tây Kiều nở một nụ cười xán lạn.