Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí

Chương 102: Chương 102





Phiên ngoại 4.

Qua lại
“Sao anh lại dẫn em đến đây ăn đồ nướng?” Công Tây Kiều vừa gặm xiên thịt dê, vừa tò mò vì hành động của Tịch Khanh, nơi này cách trường trung học của anh không xa.

“Nơi này…” Tịch Khanh đưa mắt nhìn xung quanh, tầm mắt dừng trên chữ “Dỡ bỏ” ở một góc, “Trước khi nơi này biến mất, anh muốn dẫn em đến đây một lần.


Công Tây Kiều nghe thế nở nụ cười, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Tịch Khanh, “Hồi em còn đi học, có đôi khi cũng chạy sang đây ăn.


“Anh biết,” Tịch Khanh cười cười, “Em rất thích đồ nướng của quán này, đáng tiếc ông chủ không làm nữa, vị trí quán thì vẫn còn đó nhưng người thì không giống nữa.


“Không sao, hương vị của quán này cũng được,” Công Tây Kiều cười ha ha, tiếp tục ăn thêm vài xiên nướng, sau đó lau miệng rồi nói, “Em dẫn anh đi dạo một vòng trường em nhé?”
“Được.


” Tịch Khanh để vệ sĩ thanh toán, còn hắn thì cùng Công Tây Kiều đi về phía trường học.

Trùng hợp bây giờ đang là cuối tuần, không có lớp học, Công Tây Kiều gọi điện cho giáo viên lúc trước của mình xong, bảo vệ lập tức nhiệt tình mở cổng cho vào, thậm chí còn xin chụp ảnh với Công Tây Kiều nữa.

Phải biết rằng, Công Tây Kiều là người đứng nhất trên bảng học sinh danh dự của trường bọn họ.

Mỗi năm lúc trường tuyển sinh đều dùng Công Tây Kiều để tuyên truyền.

“Đây là phòng học của em,” Công Tây Kiều dẫn Tịch Khanh vào một tòa nhà dạy học rồi đi lên tầng hai, chỉ chỗ ngồi thứ ba, “Lúc đó em ngồi ở chỗ kia, mỗi lần muốn lười biếng cũng không được vì nơi đó dễ bị giáo viên phát hiện nhất.


“Đó cũng là chỗ ngồi cho học sinh ưu tú.

” Tịch Khanh cười cười, còn nghiêm túc nhìn mọi ngóc ngách trong phòng học này.

“Thật ra thì trung học cũng nhàn, lên đại học thời gian rãnh không được bao nhiêu,” Công Tây Kiều lôi kéo tay Tịch Khanh, “Chúng ta về thôi.



Tịch Khanh đánh giá xung quanh một lần, sau đó gật đầu.

Lúc hai người đi xuống thì chạm mặt phải hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm đang vội vã chạy đến, Công Tây Kiều vô cùng lễ phép mà chụp ảnh chung với hai người, nói chuyện một lúc lâu rồi mới rời đi.

Vì thế rất nhanh Công Tây Kiều lại có thêm danh hiệu “Tôn sư trọng đạo”.

Lúc lên xe, Công Tây Kiều đột nhiên mở miệng nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, là lần anh gây tai nạn đó đúng không?”
Tịch Khanh đưa tay sờ tóc anh: “Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là… Từ nay về sau chúng ta đã có nhau.


Công Tây Kiều cười cười không nói lời nào, cho đến khi xe về đến nhà, anh mới cười nói: “Năm đó lúc ăn đồ nướng em đã nghĩ, thanh niên này nhìn vừa trẻ vừa đẹp trai, nhưng sao mặt lại luôn đăm chiêu ủ dột như thế.


Tịch Khanh quay đầu sang nhìn Công Tây Kiều.

“Nhưng anh nói đúng rồi, quan trọng nhất là chúng ta đã có nhau.

” Công Tây Kiều vỗ vỗ đầu Tịch Khanh, sau đó mỉm cười bước xuống xe.

Tịch Khanh nhìn theo bóng lưng của anh, nhẹ nhàng sờ lên đầu mình rồi khẽ cười thành tiếng.