Vừa Chạm Là Cháy

Chương 95: Luồng khí bay lên




Sau một tuần chăm chỉ luyện tập nghe tiếng Anh, thành tích của Vu Nhiên tiến bộ rất nhiều, có thể ổn định ở mười bảy mười tám điểm. Các bạn học ngạc nhiên cho rằng đây là kết quả của việc kiên trì nói tiếng Anh của cậu, nhưng trên thực tế là vì mỗi tối Sở Miên đều gọi điện thoại cho Vu Nhiên, giúp cậu nghe tiếng Anh hai tiếng.

Trước khi thi, Sở Miên giúp cậu cất bút chì 2B, cục tẩy, mã vạch cùng giấy báo thi vào trong túi tài liệu trong suốt, tránh để cậu lơ đãng đánh mất cái nào.

"Tại sao hôm nay trở về sớm như vậy? Không phải mày trốn học đấy chứ?" Lý Quế Dung còn đang quét tước phòng khách, kinh ngạc thấy Vu Nhiên vào cửa.

Vu Nhiên bâng quơ: "Hôm nay thi đại học ạ."

Lý Quế Dung sửng sốt: "Không phải tháng sáu sao?"

"Con thi nghe." Vu Nhiên cầm cặp sách về phòng ngủ, cũng không có gì cần ôn tập bèn nằm trên giường nghe nhạc tiếng Anh, mượn việc này giảm bớt cảm xúc hồi hộp của mình.

Hôm nay là ngày công bố thành tích của Học viện Mỹ thuật Trung ương, từ khi website chính thức thông báo đến giờ, Vu Nhiên vẫn chưa từng lấy di động ra.

Tuy rằng hết thảy đều đã trần ai lạc định, nhưng cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, chỉ có thể kéo dài như vậy. Cho dù Sở Hành nhắn tin thúc giục cậu xem kết quả, cậu cũng không mảy may dao động.

Nhưng đến khi Vu Tẫn cũng tan học về nhà, Vu Nhiên mới ý thức được thật sự không thể lề mề được nữa.

Cậu rời giường bật máy tính, vào trang web chính thức của Học viện Mỹ thuật Trung ương, vừa thấy thông báo công bố thành tích các khoa chính quy thì trái tim lập tức nhận được tín hiệu, đập thình thịch, tới giai đoạn nhập số báo danh, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

Ấn nút mũi tên đi tiếp, Vu Nhiên thình lình gọi một tiếng: "Vu Tẫn."

"Gì vậy?"

"Mày có biết anh đang ở đâu không?"

Vu Tẫn quay đầu nhìn cậu: "Trên ghế chứ đâu."

"Không, hiện tại tao đang đứng tại ngã tư vận mệnh, linh hồn không biết đi trái hay đi phải." Vu Nhiên thở dài, nhắm mắt lại, tay phải rời khỏi bàn phím, túm chặt ngực trái mình, làm dáng cầu nguyện.

Vu Tẫn gần đây bị hóa học tra tấn đến kiệt sức, không có tâm trạng chú ý tới thành tích của anh trai, cởi đồng phục bò lên giường ngủ.

Nó mệt đến mức chỉ cần mấy chục giây là có thể đi vào giấc ngủ, đang nửa tỉnh nửa mơ thì đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng đồ rơi "cộp" một tiếng. Nó kinh hoảng mở mắt ra, thấy Vu Nhiên đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt di động.

"Anh, anh đang tra điểm sao?"

Vu Nhiên bỗng chốc ngẩng đầu nhìn Vu Tẫn, dùng sức gật gật đầu.

Thấy anh trai giống như nói không nên lời, Vu Tẫn xuống giường đi đến trước màn hình, lớn tiếng đọc thành tích của Vu Nhiên: "Tạo hình cơ sở 90, thiết kế cơ sở 80, tổng điểm... Xếp hạng, sáu."

Nó nhìn đến cuối cùng, chỉ còn hai chữ: "Trúng tuyển."

"Trúng tuyển! 666!" Vu Tẫn cảm thấy vui sướng thay anh trai tự đáy lòng, quay đầu thấy Vu Nhiên vẫn đang ngồi trên sàn nhà.

"Anh, trên này nói tự anh phải đi đóng dấu, học viện không gửi giấy báo trúng tuyển qua bưu điện."

"Anh?" Vu Tẫn ngồi xổm xuống, "Em đang nói chuyện với anh đấy, vui quá đến ngốc luôn rồi hả?"

Vu Nhiên chậm rãi đứng dậy, ngồi trên giường, lẩm bẩm lầm bầm: ""Xếp hạng", ý là... xếp hạng tổng thành tích, đúng không?"

"Đúng vậy, em thấy trên này viết tổng điểm của anh là 170." Vu Tẫn nhìn lại trang web cẩn thận, "Trên này còn có đường điểm chuẩn nữa, ngành của anh là "Thiết kế đồ họa" đúng không? Điểm chuẩn chỉ có 144, điểm anh chắc chắn trên nhiều người!"

Suy nghĩ của Vu Nhiên lúc này vô cùng trì độn, thành tích đứng thứ sáu chính quy vượt xa mong đợi của cậu, thậm chí còn làm cho cậu cảm thấy rất không thực. Cậu đành phải lấy di động ra vào lại trang web của Học viện, xem lại thành tích một lần nữa.

Trên web xuất hiện một tin tức không giống trước đó.

Thể lệ chiêu sinh năm 2015 của Học viện Mỹ thuật Trung ương viết rõ ràng: Căn cứ theo xếp hạng của thành tích chuyên ngành, sau đóthành tích văn hóa đạt yêu cầu của Học viện thì sẽ xét trúng tuyển, mà năm nay ngành Thiết kế đồ họa chỉ tuyển sinh mười lăm người.

Nói cách khác, nói cách khác... Điểm thi đại học của mình chỉ cần đạt đến điểm sàn, tiếng Anh ngữ văn chỉ cần đạt tiêu chuẩn, như vậy chắc chắn sẽ trúng tuyển nguyện vọng một Học viện Mỹ thuật Trung ương.

Vu Tẫn tùy tay ấn vào trang web của Học viện, muốn xem trường đại học Vu Nhiên khao khát có yêu cầu gì, lại bất ngờ nghe thấy anh trai ở đằng sau gào lên vài tiếng.

Khi nó quay đầu nhìn lại, toàn bộ đầu Vu Nhiên đã chôn vào gối đầu, còn lầm bầm vài tiếng không rõ.

"Làm sao vậy làm sao vậy?" Lý Quế Dung nghe thấy tiếng động, lo lắng chạy tới, "Anh mày làm gì vậy?"

"Không có việc gì đâu ạ!" Vu Tẫn cười cười xua xua tay, "Ảnh trúng tuyển rồi!"

Lý Quế Dung không hiểu biết gì về các trường mỹ thuật, biết được thành tích thi năng khiếu của thằng cả vô cùng xuất sắc, bà lập tức vui vẻ ra mặt, chụp ảnh giấy báo trúng tuyển, tính mấy ngày tới đưa cho bạn bè người thân xem.

Vu Tẫn nhìn thấy Vu Nhiên ra khỏi phòng, dường như còn phải rời khỏi nhà, vội hỏi: "Anh, đã trễ như này rồi, anh đi đâu vậy?"

Vu Nhiên kỳ thật không có ra quyết định tới gặp Sở Miên, nhưng hai chân giống như không khống chế được,  xuống lầu nhanh như bay, chạy ra ngoài khu chung cư.

Đường lớn xe tới xe đi như nước chảy, các hàng quán ven đường cũng rất náo nhiệt. Gió đêm tháng tư thổi hương hoa hợp hoan hỗn loạn, Vu Nhiên không kịp lưỡng lự dưới đèn đường, hít sâu một hơi, chạy thẳng về phía trước. Cậu không cảm giác được nhịp tim đập của mình, mỗi khi bước chân nhanh hơn thì máu dường như càng tiệm cận nhiệt độ sôi. Khi chạy nghĩ đến cái gì, ngóng trông cái gì đều không có đáp án, cậu giống như vừa được vặn dây cót, muốn dùng hết toàn lực để tiêu hao năng lượng dư thừa.

Thân thể thiếu niên biến thành một trận gió, hòa hợp với nhiệt độ trong bóng đêm.

"Sở Miên!"

Thuận lợi đến điểm đích.

Đối với Sở Miên mà nói, việc Vu Nhiên xuất hiện không hề trong dự đoán của hắn. Nhìn dáng vẻ đứng thở hồng hộc ở cửa, mồ hôi chảy đầy đầu của cậu, Sở Miên không khỏi nhíu mày, lo lắng đỡ lấy bả vai cậu: "Đừng nóng vội, chậm rãi điều chỉnh hô - "

Vu Nhiên cũng đã ôm lấy hắn thật chặt.

"Thứ, thứ sáu..." Vu Nhiên hít thở yếu ớt, "Là thành tích Mỹ thuật Trung ương... Tớ, tớ có phải..."

Cậu thở dốc rất nhiều lần mới có sức lực nói tiếp, "Có phải rất lợi hại không?"

"Hả? Ừ, đương nhiên rất không tồi." Sở Miên nở nụ cười dịu dàng, cúi đầu vỗ nhẹ sau lưng cậu, "Chờ một chút, không phải cậu chạy từ nhà cậu tới đây đấy chứ?"

Kỳ thật chỉ cần quan sát sắc mặt Vu Nhiên một chút, Sở Miên liền biết được đáp án chính xác, nhưng dù sao cũng không có cách hiểu rõ loại hành đồng này, chỉ là muốn xác nhận rõ ràng.

Vu Nhiên miệng khô lưỡi khô, gian nan dựa vào lòng Sở Miên gật gật đầu.

"Gọi điện thoại nói là được rồi." Sở Miên đưa cậu vào trong nhà.

"À ha!" Vu Nhiên cúi đầu nói, "Tớ quên mất còn có điện thoại."

"Vậy bắt xe tới cũng được chứ?"

"Tớ cũng quên còn có xe..."

Sở Miên cười ra tiếng, vào nhà vệ sinh cầm một chiếc khăn lông thấm nước ấm, giúp Vu Nhiên lau khô mặt, bất đắc dĩ nói: "Đầu một Muggle như cậu thì còn nhớ rõ được cái gì chứ."

"Địa chỉ nhà cậu." Vu Nhiên không cần nghĩ ngợi, trả lời: "Tớ chỉ muốn gặp cậu! Chỉ gọi điện thoại không đủ, cũng không có kiên nhẫn chờ xe taxi, vẫn là chạy tới thì nhanh hơn một chút.. A, không đúng, hình như chạy tới vẫn rất chậm. Nhưng mà, tớ có một loại cảm giác... Càng lúc càng gần cậu."

Cậu nói xong, lại không tự giác mà nhào vào ngực Sở Miên, "Gần như vậy là đủ rồi."

Sở Miên cúi đầu, môi dán bên tai Vu Nhiên, dùng giọng nói nhỏ nhẹ nhất: "Lần sau cậu không cần tới đây, để tớ đi tìm cậu."

"Được nha, còn có thể như vậy." Vu Nhiên thở dài, "Ai, đều là bởi vì quá vui, cho nên tớ mới không có lựa chọn khác, không sao dừng được, chỉ biết chạy tới hướng cậu. Tựa như... Khoa Phụ cầu mặt trời(*)! Không đúng, phải là nhiều mặt trời!"

(*) Truyền thuyết Khoa Phụ đuổi mặt trời: Thời viễn cổ, có một người khổng lồ tên là Khoa Phụ, tuy thân hình to lớn nhưng di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn, khi chạy thì nhẹ nhàng như bay. Chính vì thế, khi thấy vầng thái dương trôi qua trên bầu trời, Khoa Phụ nảy sinh ý muốn chạy đua với Mặt Trời. Thế là Khoa Phụ đuổi theo hành trình của Mặt Trời từ Đông sang Tây. Hai bên đuổi bắt nhau bất phân thắng bại. Đến cuối ngày, Khoa Phụ cũng đuổi kịp nhưng ông ta không lường trước được sức nóng khủng khiếp của Mặt Trời, khiến tất cả nước trong cơ thể đều bị bốc hơi. Khoa Phụ khát quá chạy một mạch đến bờ sông Hoàng Hà, cúi mặt uống một phát cạn sông nhưng vẫn không hết được cơn khát, ông ta lại tiếp tục chạy đến uống nước ở sông Vị Hà (nhánh nhỏ của Hoàng Hà) nhưng cũng không hết khát. Khoa Phụ bèn chạy tiếp về biển Hãn Hải ở phương Bắc, hi vọng tìm được nguồn nước đủ lớn để thỏa cơn khát cháy cổ. Tiếc thay, không kịp đến được bờ biển thì Khoa Phụ đã kiệt sức do mất nước và chết trên đường.

Vu Nhiên nói xong, cảm thấy cách nói của mình còn chưa đủ chuẩn xác, ngẫm nghĩ, lại bổ sung: "Giống như trong bụng Jerry có một khối sắt, Tom dùng nam châm hút nó từ phòng bếp tới phòng ngủ."

"Được rồi được rồi." Sở Miên ôm cậu, "Về sau đừng vận động kịch liệt như vậy nữa, cậu có tin sáng ngày mai cậu tỉnh dậy thì cả hai đùi đều đau không?"

"Không có lần sau." Vu Nhiên nói, "Sở Miên, cậu không bất ngờ sao? Tớ đứng thứ sáu đấy, ầy, các giám khảo sẵn lòng cho tớ điểm cao như vậy, khiến cho tớ chiến thắng hàng ngàn hàng vạn người."

Huyền quan là nơi đèn sáng nhất trong nhà, Sở Miên có thể tinh tường thấy rõ thụ sủng nhược kinh trong mắt Vu Nhiên, bèn nói: "Không bất ngờ, không bất ngờ một chút nào, bởi vì tớ vẫn luôn tin tưởng cậu có thể thi được hạng nhất."

"Cái này quá khó khăn, không thể cưỡng cầu. Tóm lại... Tớ hiện tại thật thỏa mãn." Vu Nhiên khôi phục thể lực, cuối cùng cũng nở nụ cười sáng lạn, "Được rồi, hiện tại tớ bắt xe về nhà, cậu ôn tập xong cũng đi ngủ sớm một chút. A, đúng rồi, Hoành tỷ ở nhà không?"

"Cô đang tắm rửa, chờ lát nữa cô ra thì tớ sẽ nói cho cô." Sở Miên tháo áo khoác khỏi giá, nắm tay Vu Nhiên, đưa cậu xuống lầu bắt xe.

Phần vui sướng này kéo dài không thôi, Vu Nhiên về nhà càng nghĩ càng kích động, đồng thời cũng hạ quyết tâm tới kỳ thi đại học sẽ tranh thủ kéo điểm lên cao. Hơn nửa đêm, cậu còn phấn khích rời giường mở đèn bàn làm bài tập, còn đổi chữ ký thành "Tôi yêu toán học!!!", khiến cho Vu Tẫn kinh hãi vô cùng.

Toán học chiếm rất nhiều tiết học, trước đó Vu Nhiên mua một bộ 《 Ôn tập văn hóa cấp tốc trăm ngày cho thí sinh thi năng khiếu》, trên đó viết kiến thức tỉ mỉ, hơn nữa độ khó tầm trung, phù hợp để cậu củng cố sơ sở.

Từ lúc bắt đầu ôn tập, mỗi khi nắm giữ được một dạng bài, Vu Nhiên đều cảm thấy bản thân đang xây dựng tương lai. Cậu tin tưởng bản thân tuyệt đối là người được vận mệnh chiếu cố, ba năm trước đã cùng Sở Miên hạ ước định, hiện tại cuối cùng cũng chạm tới bến đỗ.

Khoảng cách thi đại học chỉ còn lại hai tháng, một năm học tập của học sinh lớp mười hai cũng tới lúc thu hoạch thành quả. Gần đây có rất nhiều giáo viên nhấn mạnh "Thành tích thi thử tiệm cận điểm thi đại học của các em nhất, cần phải để tâm", khiến cho không ít học sinh lo âu bất an. Hơn nữa lần này là thành phố Dung Cảng thống nhất ra đề, thành tích cũng trực tiếp xếp hạng toàn thành phố, nghe nói ước chừng có năm sáu vạn người tham gia thi.

"Không được không được, tớ còn chưa chuẩn bị tốt đâu! Hàm số bậc ba đến cơ bản cũng không làm nổi."

"Mọi người đều giống nhau, không phải còn hai tháng sao."

"Kỳ thật đến bây giờ tớ còn chưa học thuộc 《 Phú cung A Phòng 》..."

...

Giọng nói sầu lo của các học sinh hết đợt này đến đợt khác, giữa bầu không khí huyên náo, chỉ còn độc Vu Nhiên vẫn vân đạm phong khinh làm bài tập hình học không gian.

"Mị lực của học tập không phải ở bồi dưỡng tự tin, mà là phải kiên trì tẩy não chính mình." Vu Nhiên nói như thế, "Tớ yêu toán học!"

Thôi Hà rất có hứng thú, quay đầu hỏi: "Vậy cậu yêu toán học hơn hay yêu Sở Miên hơn?"

"Đương nhiên là toán học." Nhân lúc Sở Miên không ở phòng học, Vu Nhiên có thể nói chuyện tùy tiện, "Toán học chính là chân lý, toán học không có khả năng nghi ngờ tớ có yêu nó không."

"Vậy nếu vở toán học của cậu cùng Sở Miên đều rơi xuống nước, cậu sẽ cứu bên nào?"

"Cậu hỏi loại câu hỏi gì vậy!" Vu Nhiên tức giận đập bàn, "Ỷ vào việc vở toán học không biết bơi à!"

"Tôi thấy cậu là ỷ vào việc Sở Miên đang không nghe thấy thì có."

"Ấy, cậu đừng có nói cho cậu ấy." Vu Nhiên hậm hực, tỏ vẻ muốn rút lại những lời vừa nói.

Thôi Hà vẫn trong trạng thái gà mờ học tập như cũ, không hề có cảm xúc gì với thi thử, khi đi học còn có thể lấy điện thoại ra chơi trong giờ, sau đó lén đưa cho bàn sau.

"Cậu xem câu nói này đi." Thôi Hà đưa điện thoại cho Vu Nhiên.

【Ôm nhau là ấm 】: "Mã Vân là người giàu nhất, có một tỷ năm tệ, dân số Trung Quốc tầm một tỷ bốn, đưa cho mỗi người một triệu, ông ta vẫn còn một tỷ bốn trăm tám sáu triệu, vẫn là người giàu nhất như cũ, đến lúc đó người Trung Quốc đều là tỉ phú thì thật tốt." Đây là câu nói hot nhất hôm nay, tôi bị đoạn này đánh vào trí thông minh thật sâu...

Vu Nhiên nghiêm túc đọc vài lần, vẫn hoang mang không thôi: "Nói đúng mà, không đúng chỗ nào?"

"Ngu ngốc, thế mà cậu còn nói mình yêu toán học?"

"Hả? Dân số Trung Quốc không phải là một tỷ bốn?"

Thôi Hà hỏi lại: "Trung Quốc chỉ có mười bốn người?"

Vu Nhiên bừng tỉnh, bản thân thế mà lại trúng phải loại ma thuật ngôn ngữ này. Cậu muốn tìm Sở Miên tố khổ, nhưng nhìn quanh bốn phía vẫn không thấy người. Bình thường dù có việc gì thì Sở Miên đều sẽ về phòng học đúng giờ khi tiếng chuông kêu.

Vu Nhiên sợ hắn ngủ ở bậc thang linh tinh, thân thể bị va chạm, lập tức ra cửa tìm kiếm.

Hàng hiên, văn phòng, buồng vệ sinh, tất cả đều không có. Vu Nhiên dứt khoát lên lầu, cuối cùng phát hiện được bóng dáng Sở Miên ở một góc trên sân thượng, không có dấu hiệu ngủ mê, đang rất tỉnh táo phơi nắng.

Vu Nhiên đi qua, "Này" một tiếng: "Đến giờ học rồi, không trở về phòng học sao?"

"Không về." Sở Miên điềm nhiên như không.

"Hả? Trốn học?" Vu Nhiên không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn, thấy Sở Miên cuộn hai chân ngồi dưới đất, còn lấy cả đệm mềm lót ghế của phòng học tới, hiển nhiên đã dự mưu sớm.

Vu Nhiên học loại ngữ khí dạy bảo của Sở Hành, nói: "Mị Mị, trốn học không tốt đâu, không được học từ Vu Nhiên. Vì sao hôm nay lại không muốn đi học?"

Vu Nhiên cho rằng Sở Miên sẽ dùng một lý do chính đáng giải thích, kết quả lại nghe hắn nói một câu rất đúng lý hợp tình: "Không được sao?"

"... Được." Vu Nhiên đi lên trước.

Khi cậu tới gần, Sở Miên theo bản năng thả lỏng hai chân.

Sở Miên chú ý tới hôm nay Vu Nhiên mặc một cái áo hoodie, mũ có sọc vàng đen giao nhau, như một con ong mật.

Hai mắt hắn nhìn qua, hỏi: "Cậu không đi học à, tới nơi này làm gì?"

"Đương nhiên là đi tìm hoa tiên tử của tớ." Vu Nhiên nói, khóa ngồi thẳng trên đùi Sở Miên.

"Sau đó thì sao?"

"Hái mật hoa." Vu Nhiên thuận thế ôm cổ Sở Miên, nụ cười nơi khóe miệng dường như có thâm ý khác.

Chóp mũi hai người nhẹ nhàng cọ vào nhau, tầm mắt giữa không trung tiếp xúc vài giây với nhau, Vu Nhiên lại nói: "Đùa thôi, sắp thi thử rồi, tớ không định làm cậu phân tâm."

"Sợ tớ sẽ vì cậu mà thi không tốt?" Sở Miên mím nhẹ môi.

"Đương nhiên không phải, tớ làm sao có thể xem thường cậu được."

"Hay là cậu đánh giá cao bản thân?" Sở Miên nhịn không được mà cúi đầu cười một chút, lông mi hơi run rẩy, "Yên tâm, Vu Nhiên, tớ vẫn còn tự tin đối mặt với thi thử. Hôm nay tới đây ngồi, không phải vì phiền, mà là..."

"Cậu nhìn đi - "

Sở Miên ngẩng đầu lên, Vu Nhiên theo ánh mắt hắn cũng nhìn lên không trung.

"Oa!" Hai mắt Vu Nhiên hơi mở to, trên đỉnh đầu là một cụm mây trắng thật lớn, choán toàn bộ tầm nhìn. Hình dạng bất quy tắc nhưng lại vô cùng rõ ràng, ngọt ngào sáng rực, treo trên không trung vô cùng đẹp đẽ, phảng phất như giơ tay ra là có thể với tới.

"Là mây thuần trắng." Sở Miên nói, "Bình thường tháng sáu mới có thể thấy, hiện tại xuất hiện thì quá sớm, có lẽ là do luồng khí hôm nay bay lên quá mãnh liệt."

Vu Nhiên không phân ra được khác biệt của các loại tầng mây, cậu chỉ biết chỉ vào các đám mây khác nhau nói: "Đây là bông súp lơ, đây là kẹo bông gòn, đây là cừu con lông xù xù."

Ở nơi thường xuyên bị sương mù tàn sát bừa bãi như Dung Cảng, khó có hôm không trung trong xanh thăm thẳm như hôm nay. Sở Miên vừa rồi chỉ tính lên chụp mấy bức ảnh, nhưng sau khi ngồi xuống, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác thoải mái vi diệu, bèn nhất thời quyết định ngồi lại đây thêm một lát, một mình hưởng thụ bầu trời cùng yên tĩnh.

Cổ Sở Miên có chút đau nhức, khôi phục góc độ bình thường, phát hiện Vu Nhiên còn đang ngẩng cổ cảm thán trời xanh mây trắng.

Hắn nhẹ nhàng ôm eo Vu Nhiên, lười biếng nói: "Vu Nhiên, giúp tớ phân tâm đi."

Vu Nhiên sửng sốt một chút, tầm mắt hạ xuống: "Cậu chắc chắn chứ? Tớ sợ tớ giúp cậu xong, cậu không thu lại tâm nổi đâu."

Sở Miên như suy tư gì, sau đó hắn cong khóe môi lên, giơ tay vỗ nhẹ mặt Vu Nhiên hai cái: "Có phải cậu lại suy nghĩ nhiều không, đây là ở trường học, làm sao tớ có thể để cậu làm việc khác người được."

"Khác người? Giữa hai chúng ta còn có khác người gì chứ, chẳng lẽ không phải làm cái gì cũng đều trong phạm vi chức trách sao?" Vu Nhiên cười cười, xoay xoay cổ vài cái, cơ thể rời khỏi đùi Sở Miên, sửa thành tư thế ngồi quỳ trên mặt đất.

Khi cậu cúi người xuống, Sở Miên theo bản năng quan sát xem xung quanh có camera hay không, sau khi xác nhận kỹ càng mới buông tay che miệng Vu Nhiên của mình ra.

Sở Miên ngửa mặt, đường cong cổ hoàn mỹ lộ ra từ cổ áo. Hắn nhìn chằm chằm tầng mây thuần trắng phía trên, đáy mây u tối, những giọt nước lớn nhỏ bất đồng chồng chất từng tầng, không ngừng tăng thêm, lại tiêu tán trong lúc thay đổi nhiệt độ.

Hắn tinh ý thấy hình dạng đám mây bên cạnh đang dần tan rã, lưu động trên bầu trời, tựa như sương khói, không nhanh không chậm.

Sở Miên nhìn chằm chằm bầu trời hồi lâu, hơi thở càng ngày càng dồn dập. Từ đầu đến cuối hắn đều không cúi đầu nhìn Vu Nhiên, chỉ là bàn tay vẫn luôn đặt trên vai đối phương, thường xuyên đi theo biên độ phập phồng khe khẽ.

Lực chú ý của hắn càng ngày càng tập trung, thấy cụm mây thuần trắng kia hình như càng thêm ngọt ngào trắng sáng, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn đám mây mang nước bên cạnh rất nhiều. Sở Miên bỗng nhiên quên đi tất cả hiểu biết về thiên nhiên vừa rồi, trong ngực ấm áp, không ngờ lại tưởng tượng được cảm giác đám mây trắng kia bay trên bầu trời... đại khái giống cảm giác đầu tóc Vu Nhiên cọ lên da thịt bắp đùi mình.

...

Sau khi chuông tan học vang, khuôn viên trường Thành Tuấn lại khôi phục náo nhiệt.

Lớp 12A1 đã tan học, hai nam sinh vắng mặt kia cuối cùng cũng đã trở lại. Vừa vào cửa, hai người đã được vài người bạn học quan tâm: "Hai người làm gì vậy? Không phải yêu đương quá lố nên bị chủ nhiệm bắt chứ?"

"Không có việc gì." Vu Nhiên thấp giọng trả lời, thuận tay rút khăn giấy trên bàn người khác, vội vàng lau khô nước trên mặt.

Vừa rồi cậu rửa mặt vô cùng cẩn thận hai lần, xác định trên mặt không còn sót lại bất kỳ chất lỏng dư thừa nào mới đi theo Sở Miên trở về.

Mắt Sở Miên nhìn thẳng đi tới chỗ ngồi, cúi đầu chép vở tiết vừa rồi. Sắc mặt hắn chẳng khác gì ngày thường, chẳng qua làn da từ vành tai tới hàm dưới đỏ lên, như là dị ứng. Hắn đang cố khôi phục lại trạng thái bình thường, bỗng nhiên nghe thấy Vu Nhiên ở bên cạnh nói: "Tớ có tiến bộ chứ? Bắn như vậy là được rồi."

Trong lòng Sở Miên hoảng loạn một chút, mau chóng liếc Vu Nhiên, phát hiện thì ra cậu chỉ đang viết phương trình.

Một lúc sau, mỗi lần Vu Nhiên hơi thanh thanh giọng nói một chút đều có thể khiến Sở Miên cảnh giác.

"Ăn kem không? Vị chanh." Vu Nhiên mua một cây từ quầy bán quà vặt, nhanh nhẹn bẻ thành hai nửa. Cậu liếm sạch sẽ nước trái cây tràn ra trước, sau đó ngậm lấy đỉnh ngọt lành, nhẹ nhàng mút vào.

Hình ảnh này quá quen mắt, Sở Miên không sao ăn nổi, trả nửa cây kem lại cho cậu, nhịn không được mà nói: "Đừng ăn."

"Tớ khát."

"Vậy uống nước đi." Sở Miên đẩy cái ly của mình cho cậu, "Đừng ăn loại kích thích giọng nói như này, bảo sao giọng cậu hôm nay khàn như vậy."

Ý ban đầu của Sở Miên là quan tâm, kết quả nói xong mới cảm thấy bản thân có phần kỳ quái. Quả nhiên, ngay cả Vu Nhiên cũng nghe ra tình tự trong đó, mở miệng phản bác: "Sáng nay giọng tớ còn chưa có khàn đâu, hiện tại không chỉ có giọng khàn mà đến đầu lưỡi cũng mệt, cậu nói xem việc này là tại ai?"

"Dù sao tớ cũng không đề cập tới loại yêu cầu này..."

"Làm sao? Cậu là ăn no rồi lại mắng đầu bếp?" Vu Nhiên lại nghĩ lại, "À, không phải... Cậu không ăn, là tớ ăn."

Cậu cười rộ lên, ghé sát lỗ tai Sở Miên nỉ non: "Cậu làm tớ sặc chết."