Vừa Chạm Là Cháy

Chương 92: Lễ trưởng thành




Vì để duy trì cảm giác, trước khi thi, Vu Nhiên nghiêm túc vẽ nháp. Sở Miên ở bên cạnh yên tĩnh quan sát, thuận tiện giám sát cậu làm việc, nghỉ ngơi cùng ẩm thực mấy ngày. Ở nơi này không có sự giám sát của cha mẹ cùng giáo viên, bọn họ có thể tùy ý thân thiết, dù có để lại trên cổ một vòng dấu hôn cũng không để bụng.

Sở Miên rất thích cuộn tròn trong lồng ngực Vu Nhiên ngủ, khi ngủ say thì bả vai còn hơi hơi rụt lại, phảng phất như ỷ lại vào cậu, có thể thỏa mãn cảm giác an toàn.

Mà cũng bởi vì Sở Miên ở bên cạnh nên ngày đầu tiên thi tại Bắc Kinh, Vu Nhiên hoàn toàn quên đi căng thẳng, trong lòng chỉ nhớ mong vẽ xong ra tìm hắn. Ngày mai Thành Tuấn đi học, hôm nay là ngày cuối cùng Sở Miên ở Bắc Kinh, những ngày thi tại trường tiếp theo Vu Nhiên đều phải bôn ba một mình.

Cậu cảm thấy hy vọng bản thân thi đậu Viện Mỹ thuật và Thiết kế Thanh Hoa rất nhỏ, cho nên lần thi này chỉ muốn tích lũy kinh nghiệm là chính. Đề thi ký họa năm nay là "Tình bạn", yêu cầu khắc họa với hình tượng bốn người. Vu Nhiên đã luyện loại đề này từ lâu, cầm bút bình tĩnh vẽ phác khung, vẽ lại cảnh tượng bọn họ ăn cơm buổi trưa trước đó lên giấy, xây dựng không khí vui vẻ náo nhiệt.

Phác họa cùng vẽ màu đều có người mẫu thực, cái này khác hẳn với miêu tả ảnh chụp, cũng may Vu Nhiên nắm vững cơ sở, cảm giác lập thể mạnh mẽ, tác phẩm không có nhiều lỗi, nộp lên đúng giờ.

Sau khi Vu Nhiên ra khỏi trường thi thì muốn đưa Sở Miên tới trạm Nam ngồi tàu cao tốc nhưng lại bị đối phương gạt đi, bởi vì việc này sẽ khiến lãng phí thời gian.

"Nhớ uống nhiều nước, tránh cảm mạo, mấy ngày nay Bắc Kinh lại có tuyết rơi." Sở Miên tháo khăn quàng cổ của mình xuống, quàng lên cổ Vu Nhiên, "Cố hết sức là tốt rồi, đừng quá quan tâm đến kết quả."

Vu Nhiên đặt tất cả họa cụ lên mặt đất, bước lên một bước ôm chặt Sở Miên. Cách lớp quần áo dày nặng, bọn họ không cảm nhận được độ ấm lẫn nhau, động tác cũng chậm chạp hơn rất nhiều.

Vu Nhiên nói: "Mùng năm là Tết Nguyên Tiêu, tớ sẽ về nhà, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm trưa."

Sở Miên nhận lời cậu, vừa lúc buổi sáng hôm đó là đại hội tuyên thệ một trăm ngày trước khi thi đại học của lớp mười hai, phỏng chừng một hai tiếng là có thể kết thúc.

Vu Nhiên ngửa mặt, chờ đợi Sở Miên hôn mình, nhưng Sở Miên lại do dự quan sát khóe môi cậu, hỏi: "Cậu lại ăn kẹo nhảy nhảy?"

"Làm sao, đến đầu lưỡi cậu cũng sợ à?" Vu Nhiên cười mỉa một tiếng, hé miệng, "Vị nho, không phải cậu thích sao?"

"Đều là tinh dầu..." Sở Miên tuy phàn nàn nhưng vẫn dùng sức hôn lên, hấp thu độ ấm trên môi Vu Nhiên giữa đường phố giá rét.

Sau khi tiễn Sở Miên, Vu Nhiên theo tài xế đến một khách sạn khác, chuẩn bị cho cuộc thi tại trường học khác. Ngày thi năng khiếu của Đại học Truyền thông Trung Quốc trùng với vòng hai của Học viện Mỹ thuật Dung Cảng, sau khi cân nhắc, Vu Nhiên đành phải từ bỏ lựa chọn Dung Cảng ban đầu, toàn lực ứng phó với Bắc Kinh.

Buổi tối, Vu Nhiên nhận được điện thoại của mẹ, hỏi cậu mấy ngày nữa có tham gia đại hội tuyên thệ của trường học không.

"Đi chứ ạ, dù sao hôm đó là Tết Nguyên Tiêu, ban ngày ở nhà con cũng không có việc gì." Vu Nhiên đã quyết định như vậy, vừa lúc hôm đó không có vòng thi nào, quay về Thành Tuấn cùng tuyên thệ với các bạn học vẫn rất ổn. Hơn nữa, theo Sở Miên nói, ngày đó là ngày trường học tổ chức lễ trưởng thành cho mọi người.

Lý Quế Dung nói: "Chủ nhiệm lớp mày hỏi mày có thể làm đại biểu thí sinh thi năng khiếu lên đài phát biểu hay không, những học sinh ban khoa học tự nhiên khoa học xã hội đều có rồi, còn thiếu một người."

"Được ạ!" Vu Nhiên không cần nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay. Đây chính là lần đầu tiên cậu lên sân khấu phát biểu từ lúc chào đời đến nay, trừ lúc đọc kiểm điểm.

"Để mẹ gọi điện thoại cho chủ nhiệm vậy, hình như cổ muốn để mày viết bản thảo phát biểu tuyên thệ."

"Con hiểu con hiểu, con sẽ tự tay viết." Vu Nhiên định liệu trước. Cậu còn cố ý không nói cho Sở Miên, sợ Sở Miên sẽ nhúng tay vào chỉ đạo cậu sáng tác.

Tàu cao tốc từ Bắc Kinh đến Dung Cảng vừa nhanh vừa tiện, hôm nayVu Nhiên rời giường sớm, giao họa cụ mình sở hữu cho khách sạn bảo quản cẩn thận, an toàn hơn so với mang theo bên người rất nhiều. Sau đó cậu mang theo giấy chứng nhận quan trọng về nhà, mở máy tính ra, nhanh chóng sáng tác bản thảo phát biểu cho đại hội.

Đầu tháng Ba, băng tuyết tại Dung Cảng đã tan hết.

Vu Nhiên cuối cùng cũng mặc lại đồng phục màu đen của Thành Tuấn, đến trạm xe quen thuộc chờ xe bus. Đã hơn nửa năm trời, cậu bỏ qua rất nhiều thay đổi xung quanh, đến trạm tàu điện ngầm gần nhà được sửa lại cũng không biết. Sạp báo đối diện đường lớn biến thành tiệm trà sữa nho nhỏ, cậu nhớ tới đã rất lâu không thấy 《Tuần san manga anime》, thậm chí còn không biết đến tên số mới nhất.

Xe bus đi từ xa tới, chậm rãi dừng lại. Vu Nhiên bước lên xe, theo thói quen đi xuống cuối cùng ngồi xuống, lại không cẩn thận đụng đầu vào trần xe. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, ngồi thẳng sống lưng, phát hiện bản thân ngồi ở đây rất dễ dàng va va đập đập.

Lần trước không phải như vậy.

Cậu đánh giá cánh tay cùng hai chân mình, không cảm giác được dấu vết của "lớn lên", nhưng trên thực tế đúng là cao hơn năm trước, chỉ cần ngồi xuống duỗi chân thì dưới ống quần sẽ lộ ra một đoạn vớ trắng tinh. Giọng nói chuyện dường như cũng có thay đổi rất nhỏ, có lực xuyên thấu hơn, thường xuyên bị Sở Miên nhắc mãi là cười quá điếc tai.

Vu Nhiên phản ứng lại chậm nửa nhịp - bản thân đang trưởng thành.

Cậu càng lúc càng gần sát dáng dấp mười bảy tuổi. Nhưng "mười bảy tuổi" rốt cuộc là loại dáng vẻ nào thì cậu lại chẳng rõ ràng một chút nào. Bản thân vẫn chẳng biết gì, ngây thơ, ngây ngô... người lớn nói đạo lý, cậu vẫn không hiểu nhiều lắm như cũ.

Xe bus dừng ở trạm phố Kim Ngô Đồng, Vu Nhiên một bước nhảy xuống xe, hít thở không khí lạnh lẽo mát mẻ buổi sớm. Ánh mặt trời chiếu rọi lên tượng đồng tại cổng lớn Thành Tuấn, lấp lánh ánh sáng kim loại, khi nhìn kĩ, màu sắc ở đuôi ngựa lợt lạt hơn xung quanh rất nhiều - Vu Nhiên tin chắc rằng đây là dấu vết của "thụ nhân vận động" lưu lại.

"Vu Nhiên! Thi xong rồi sao?"

Vừa vào phòng học, các bạn học liền sôi nổi hỏi thăm tình hình thi cử của cậu.

"Còn sớm mà, qua hai tuần nữa sẽ trở về đi học, đến tháng tư sẽ có kết quả của các trường." Vu Nhiên kiên nhẫn nói với bọn họ, "À, cô Bạch đâu, tao có cái này cần đưa cho cô."

"Không biết, văn phòng khối khóa cửa, có khả năng các giáo viên chuẩn bị ở nơi khác."

"Ừ." Vu Nhiên cất bản thảo phát biểu của mình vào túi, lười đi tìm người khác giúp đỡ trau chuốt.

Chín giờ rưỡi buổi sáng là thời điểm ánh nắng tươi sáng rạng rỡ nhất, toàn thể học sinh lớp mười hai đi vào sân bóng xanh rộng lớn dưới tiếng nhạc 《Moments like this》trên loa, các giáo viên cũng ngồi vào vị trí sau đó. Nhưng mọi người nhìn tới nhìn lui, cũng chưa thấy nhóm chủ nhiệm lớp.

Chờ các lớp sắp hàng chỉnh tề, kiểm kê nhân số xong xuôi, lãnh đạo lên sân khấu bắt đầu chủ trì đại hội, BGM lúc này là cắt từ ca khúc nhạc Hoa《 Chuyển giao tình yêu 》, giai điệu khoáng đạt mạnh mẽ, khiến tâm trạng con người phấn chấn. Bỗng nhiên dòng người phía trước chen chúc xô đẩy, mọi người không hẹn mà cùng bị một góc nơi xa nào đó hấp dẫn lực chú ý.

Có người lớn tiếng hỏi: "Kia có phải chủ nhiệm lớp A8 không?"

Những người xung quanh nhìn lên phía trước, chỉ thấy cô giáo dáng người nhỏ xinh kia giơ cao ngọn lửa, màu sắc ngọn lửa được tạo thành từ ba màu đen trắng vàng, đây cũng là màu sắc chủ đạo trên đồng phục trường Thành Tuấn. Cô đi giày cao gót, cố sức chạy bên cạnh khu dạy học, mà đứng ở cửa tòa nhà nghênh đón cô là chủ nhiệm lớp A7, là một người trung niên mập mạp, ưỡn bụng to lắc lư đi về phía trước, đi đến nơi tiếp sức ngọn đuốc tiếp theo.

"Đm, buồn cười quá đi." Các bạn học không nhịn được mà bật cười, bàn tán sôi nổi, "Chặng cuối cùng chắc là lớp thực nghiệm nhỉ? Không biết lãnh đạo nào nghĩ ra được ngọn lửa tiếp sức, mới sáng sớm đã chọc chúng ta cười."

Thân là chủ nhiệm lớp A1, Bạch Ngọc Châu phải gánh vác trọng trách châm lửa tại điểm cuối cùng. Trước đó cô đã nghe nói phải giơ cao cây đuốc chạy trước toàn thể giáo viên học sinh một vòng, tức khắc hai mắt tối sầm, bắt đầu sinh ra ý định xin nghỉ bệnh.

Không nghĩ tới bản thân công tác nhiều năm như vậy, lại vẫn có cơ hội trải nghiệm cảm giác xấu hổ thường thấy ngày trẻ một lần.

Khi đến phiên Bạch Ngọc Châu, cô đeo khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, như vậy dường như sẽ không thấy mất mặt. Nhưng khiến cô không nghĩ được, chính là khi ngọn lửa sắp tới tay đại biểu học sinh, vị trí lớp mình đột nhiên có một học sinh lao ra, sang sảng nói to: "Cô Bạch cố lên! Cô là đệ nhất thế giới! Người mẹ của Olympus!"

Đôi mắt phía trên khẩu trang của Bạch Ngọc Châu hơi hơi trợn to, hung ác lườm Vu Nhiên một cái.

Lớp trưởng mau chóng kéo Vu Nhiên xuống, sửa lại lời cậu: "Là "Olympic"! Không, không đúng, cũng không phải là Olympic..."

Nhiệm vụ truyền lửa giống như xử tội trước mặt mọi người của nhóm giáo viên hoàn thành hoàn mỹ, các bạn học đều không hẹn mà cùng vỗ tay cho nỗ lực của nhóm chủ nhiệm lớp. Sau khi nghi thức kéo cờ kết thúc là đến phiên hiệu trưởng lên tiếng. Người đàn ông có mái tóc hoa râm, gương mặt hiền từ này rất ít khi xuất hiện trong khuôn viên trường, nhưng những việc từ bé đến lớn trong trường học dường như ông đều biết rõ ràng, lại vô cùng sẵn sàng quan tâm những học sinh non nớt đứng dưới bục, còn cố ý mở "Hốc cây của hiệu trưởng" mỗi cuối năm để bọn họ nói hết phiền não.

"Chào buổi sáng các giáo viên, các bạn học! Lại tới một mùa gió xuân thổi, lại đến một lần bứt tốc thi đại học. Hôm nay là một ngày đặc biệt long trọng, toàn thể giáo viên học sinh chúng ta đều tập trung ở đây, cử hành đại hội tuyên thệ một trăm ngày trước khi thi đại học năm 2015, cùng với lễ trưởng thành - "

Ngữ tốc phát biểu của hiệu trưởng rất chậm, bản thảo phát biểu cũng là giọng lưỡi nhà quan, nhưng các bạn học dưới đài đều lắng nghe nghiêm túc, bày ra thái độ nghiêm chỉnh nhất trong ba năm vì đại hội lần này.

"Luyện ngàn khúc mới có thể hiểu âm nhạc, quan sát ngàn kiếm mới biết phân biệt kiếm khí. Khoảng cách thời gian còn lại với kỳ thi đại học vô cùng ngắn ngủi, quá trình cũng sẽ càng thêm gian khổ. Nhưng các bạn học, các em sẽ không cô độc, ở phía sau các em, bên cạnh những người yêu thương các em như cha mẹ, giáo viên, có lẽ còn có cả người yêu, bạn bè... còn có trung học Thành Tuấn đã chắn gió che mưa cho các em ba năm qua."

" - Hy vọng các em có thể giống như khẩu hiệu của Thành Tuấn, "Không chạy theo ảo tưởng, không theo đuổi hư danh", vĩnh viễn ngay thẳng, quang minh chính đại."

Bài phát biểu của hiệu trưởng chấm dứt, dưới hội trường có nhiều bạn học tựa như đã xúc động, lệ nóng doanh tròng.

Tiếng vỗ tay như sóng triều vang lên, đến phiên học sinh ban khoa học tự nhiên và ban khoa học xã hội lên phát biểu. Từ ngày bắt đầu vào cao trung, ba năm nay mỗi lần cần học sinh phát biểu thì nhất định không thể thiếu Sở Miên.

Hắn mặc chế phục của trường Thành Tuấn, cà-vạt màu sợi đay đeo đúng quy tắc trước ngực, vừa đứng lên trên bục, nháy mắt đã thu hút ánh mắt mọi người.

"Kính thưa các giáo viên tôn kính, thân gửi các bạn học sinh, xin chúc mọi người buổi sáng tốt lành."

Sở Miên không nhanh không chậm đọc bài phát biểu, mỗi câu mỗi từ đều vô cùng rõ ràng.

Mỗi lứa của trung học Thành Tuấn đều có vài người thường xuyên được các học sinh bàn tán như vậy, Sở Miên đúng là hoàn toàn xứng đáng trở thành tiêu điểm trong đám người, không chỉ có bề ngoài tuấn mỹ xuất chúng mà thành tích học tập còn luôn luôn đứng đầu khối, cho dù có chứng ngủ rũ thì phương diện vận động cũng không hề bị những nam sinh cùng tuổi đánh bại. Ở trong mắt học sinh bình thường, Sở Miên dường như không có gì uy hiếp nổi, tiệm cận với thiếu niên hoàn mỹ nhất, chỉ có thể ngưỡng vọng mà không thể tiếp cận.

Được tham gia thi đại học cùng một người như vậy, các học sinh của trung học Thành Tuấn đều cảm thấy vinh hạnh.

Hắn nghiêm túc đọc bài phát biểu, khi gần kết thúc, lật tới trang giấy cuối cùng, đọc rõ ràng một dòng thơ: "Bằng Bắc Hải, phượng triêu dương. Hựu huề thư kiếm lộ mang mang. Minh niên thử nhật thanh vân khứ, khước tiếu nhân gian cử tử mang."

(*) "Hiện tại bạn mang theo sách cùng kiếm hướng tới đường dự thi xa xôi rộng lớn, tựa như Côn Bằng giương cao cánh bơi từ biển Bắc tới biển Nam, lại giống phượng hoàng mải miết bay về mặt trời rực rỡ ở phương Đông. Ngày này năm sau, bạn đã vượt lên mây xanh, khi đó có thể nhàn hạ thoải mái nhìn những thí sinh khắp thế gian hối hả vì công danh."- Trích từ "Chá cô thiên - tặng thí sinh đi thi Hương" của nhà thơ Tân Khí Tật thời Tống. Mình thực sự rất thích câu đầu tiên luôn hụ hụ

Vừa dứt lời, dưới hội trường có nữ sinh không nén được nước mắt, che mặt cúi đầu nghẹn ngào khóc. Sở Miên thờ ơ quét qua đám người một cái, cúi đầu cảm ơn.

Hắn còn chưa kịp đứng thẳng dậy, microphone trong tay đột nhiên bị người giật lấy.

Sở Miên nghi hoặc quay đầu, kinh ngạc thấy Vu Nhiên đi đến bên người mình, nhỏ giọng sai khiến: "Đi xuống."

"... Đừng quấy rối." Sở Miên đẩy cánh tay Vu Nhiên.

"Đến phiên tớ mà, cô Bạch để cho tớ lên." Vẻ mặt Vu Nhiên đúng lý hợp tình, lấy bản thảo ra, nhếch lông mày với hắn.

Sở Miên nửa tin nửa ngờ, lại không dám để chậm trễ thời gian, miễn cưỡng đi xuống, để một mình Vu Nhiên đứng trên bục.

Vu Nhiên thanh thanh giọng, theo bản năng nói một tiếng "Này" với microphone, hiển nhiên là một người nghiệp dư vô cùng lạ lẫm với việc phát ngôn.

Cậu lớn tiếng đọc diễn cảm phần mở đầu, không có gì khác biệt với bản thảo của những học sinh khác, vẫn rất tiêu chuẩn.

Sở Miên vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Vu Nhiên chuyển đề tài: "Là một học sinh thi năng khiếu, kiến thức được bồi dưỡng của trường học với em về cơ bản là bằng không. Nhưng việc này cũng không ngăn trở em yêu nó, bởi vì ở đây, em có thể gặp được những giáo viên vô cùng bao dung, gặp được những bạn học thân như máu thịt, còn gặp cả - "

Sở Miên tức khắc căng thẳng, trực giác nói giây tiếp theo Vu Nhiên chắc chắn sẽ nhắc đến mình.

Nhưng ngoài ý muốn của hắn, giọng đọc bản thảo của Vu Nhiên ngừng lại, nhẹ nhàng cười hai tiếng ngây ngô với microphone rồi mới tiếp tục nói: "Em không thể nói tên của cậu ấy, nhưng em có thể nói cho mọi người rằng cậu ấy là một tiểu thư khuê các trí thức lễ nghĩa, là người quan trọng nhất kiếp này của em."

Cách nói này của cậu hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng che giấu nào, tất cả học sinh dưới hội trường nhanh chóng quay đầu nhìn Sở Miên, đánh giá vị "tiểu thư khuê các" này.

Sắc mặt Sở Miên cứng đờ, gân xanh ở cổ hơi hơi nhô lên.

"Thầy hiệu trưởng vừa nói rồi, hôm nay là lễ trưởng thành. Nhưng nói thật, mình còn chưa chuẩn bị tốt để tiến vào thế giới của người trưởng thành, mình rất muốn cùng những người bạn của mình vĩnh viễn ngừng ở tuổi mười sáu mười bảy. Nhưng cha mẹ mình cần mình lớn lên, em trai mình cũng cần mình bảo vệ, còn có Sở... À không phải, còn có bạn trai của mình, cậu ấy đã thành niên, cho nên mình muốn đuổi kịp cậu ấy."

"Mình rất vinh hạnh khi được chủ nhiệm lớp lựa chọn làm người thay mặt thí sinh thi mỹ thuật phát biểu. Chúng mình cũng biết bản thân còn một cuộc thi năng khiếu nữa đang đợi trước mặt. Mình đã từng nghe có rất nhiều người nói hâm mộ mình rằng điểm thi đại học không cần quá cao, vẽ tranh cũng không cần động não. Nhưng có những thứ mọi người không biết, chính là thí sinh thi năng khiếu cạnh tranh kịch liệt hơn thi đại học, không bởi vì điểm mà giảm bớt trả giá vất vả, mỗi một khi có kết quả cuộc thi đều sẽ khiến chúng mình lo lắng đề phòng."

"Kế tiếp còn mấy vòng, tuy rằng em không nắm chắc mười phần rằng có thể vượt qua, nhưng hôm nay đứng trên bục của Thành Tuấn, em có thể nhìn thấy mặt mọi người, các giáo viên cùng bạn học đều cổ vũ cho em, em lại không có chút hoảng loạn nào."

Người quen biết Vu Nhiên đều biết thành tích ngữ văn của cậu, chỉ sợ rằng đời này sẽ không bao giờ dính dáng tới "Văn thải phỉ nhiên". Nhưng điều kỳ diệu chính là hết bài này đến bài khác đều chứa tình ý chân thành của cậu, một khi ý nghĩ chồng chập lên Vu Nhiên, thế nhưng sẽ có phần xúc động.

Sở Miên đứng ở chỗ rất gần sân khấu, ngửa đầu là có thể thấy rõ ràng yết hầu lên xuống của Vu Nhiên. Mắt hắn nhìn thẳng, cứ như vậy mà nhìn Vu Nhiên chăm chú, gương mặt cũng theo đó mà càng lúc càng nóng.

Có rất nhiều lần, Sở Miên hoảng hốt quên đi người ở trên sân khấu là người yêu thân mật khăng khít nhất của mình. Hắn chỉ biết đó là Vu Nhiên, là nam sinh ở bên mình đã ba năm, phần lớn thời gian đều ở trạng thái ngu ngốc, nhưng lại thường xuyên khiến hắn cảm thấy đáng yêu.

Sở Miên ngây người rất lâu, đến cả khi Vu Nhiên xuống sân khấu còn chưa phản ứng lại, còn ma xui quỷ khiến vươn tay, muốn lấy microphone về.

Vu Nhiên không biết vì sao hắn lại duỗi tay, bèn thoải mái nắm lấy.

"Đứng nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy dễ căng thẳng ghê, cậu thật là lợi hại, đã nói như vậy suốt ba năm." Vu Nhiên dựa vào người Sở Miên, nhỏ giọng cảm thán: "Cậu quả là một chú cừu nhỏ toàn năng."

Sở Miên quay đầu liếc mắt một cái, sau đó lôi kéo tay cậu trở về hàng của lớp, đứng ở sau cùng.

Chờ đại biểu giáo viên cũng phát biểu xong thì tiến vào giai đoạn quan trọng nhất của lễ trưởng thành - khâu tuyên thệ.

Tuyên thệ yêu cầu tay phải phải nắm lại giơ lên đầu, tay Vu Nhiên cuối cùng cũng bị Sở Miên buông ra.

Người tuyên thệ đứng trên bục, cao giọng nói: "Tôi xin thề với danh nghĩa của thanh xuân."

"Sẽ đem toàn lực ứng phó chinh chiến, kiên định vùi đầu vượt khổ."

Các học sinh lớp mười hai đông đảo trăm miệng một lời lặp lại lời thề, trong lúc nhất thời, không khí sân thể dục sôi nổi. Sau khi giọng nói hạ xuống, còn có người hô to một tiếng: "Khổ!"

Sở Miên nhanh chóng dùng tay trái vỗ Vu Nhiên một chút, nói cho cậu: "Ngữ tốc không theo kịp thì cũng đừng lớn tiếng như vậy."

"Vĩnh biệt nản lòng hôm qua, giương cao hy vọng; vĩnh biệt lơ là hôm qua, tạo nên lý tưởng."

"Tôi xin thề, không phụ kỳ vọng cha mẹ, không phụ kỳ vọng thầy cô; tôi xin hứa, không yếu đuối lùi bước, không vô ích lưỡng lự!"

"Như lửa tháng sáu, quyết chiến sa trường; nhật nguyệt chứng giám, thề lập huy hoàng!"

Lời thề âm vang hữu lực vang lên khắp khuôn viên trường, gió xuân tháng ba thổi tung quốc kỳ đỏ tươi. Trong bầu không khí trang nghiêm này, Vu Nhiên quay đầu nhìn Sở Miên, trịnh trọng tiếp tục tuyên thệ: "Tớ vĩnh viễn yêu cậu."

Cậu nhẹ nhàng nhón mũi chân, lưu lại một nụ hôn phảng phất như là chứng cứ trên sườn mặt Sở Miên.

- -----------------------

Chương này thật sự rất rất hay orz mặc dù mình không quá thích cấp 3 của mình nhưng mà đọc chương này xong bị xúc động...