Vừa Chạm Là Cháy

Chương 57: Vật phẩm giới hạn




Không có gì bất ngờ xảy ra, Vu Nhiên mắc mưa, hôm sau bèn phát sốt.

Cùng cậu sinh bệnh còn có Vu Tẫn, bởi vì hôm qua bị Vu Nhiên đuổi qua phòng khách ngủ chịu gió lùa một đêm, khi tỉnh dậy không ngừng hắt xì chảy nước mũi. Lý Quế Dung không thể không xin nghỉ việc chăm sóc hai thằng con trai, nấu một nồi cháo gạo kê, chạy qua chạy lại hai phòng chăm bọn họ ăn.

Lý Quế Dung thổi thổi cái muỗng, đưa cho Vu Tẫn, hỏi: "Tại sao tối qua anh mày ra tắm mưa?"

"Ảnh nói ảnh ô uế."

"Thế thì đi tắm rửa đi."

"Ảnh nói ảnh dơ trong lòng."

Mắt Lý Quế Dung trợn trắng, đặt bát vào tay Vu Tẫn, lại múc một bát cháo mới cho Vu Nhiên ăn. Bà vào phòng, thấy Vu Nhiên nhắm mắt nằm trên giường lầm bầm, tựa như đang nói mê, bèn khom lưng ghé lại nghe cẩn thận –

"Anh em là núi, anh em là biển, ta vì anh em mà lên núi đao xuống biển lửa..." Vu Nhiên thần trí mơ hồ mà cứ lải nhải mãi, "Vợ anh em không thể đoạt, vợ anh em càng không thể làm..."

Lý Quế Dung lay cậu tỉnh: "Mẹ vừa xin phép chủ nhiệm lớp mày, mày ăn cháo xong rồi uống thuốc ngủ một giấc, mày xem mày hiện tại bệnh đến mức nói lảm nhảm."

Vu Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy mẹ, khẩn khoản nói: "Mẹ, con muốn đổi tên."

"Đổi cái gì mà đổi, mày cứ để nguyên đấy, mẹ không rảnh để mày làm loạn."

"Con không muốn tên là "Vu Nhiên" nữa." Vu Nhiên rên hừ hừ đầy bất mãn, "Con hẳn phải tên là "Vu Tâm"(*), bởi vì con có thẹn với lòng."

(*) Vu tâm: với lòng

"Có thẹn với lòng? Mày dứt khoát gọi là lòng lang dạ sói đi! Lại còn ở chỗ này nói nhăng nói cuội với mẹ... Ăn cháo!"

Khoang miệng Vu Nhiên hiện tại khô khốc, ăn gì cũng không có hương vị, chỉ có thể ăn máy móc để lấp đầy bụng. Uống thuốc xong, cậu nằm trên giường nhìn lên trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có con chim bay lướt qua tầm nhìn, trong lòng cậu lại sinh ra hâm mộ.

Nếu mình là một con chim nhỏ thì tốt rồi, như vậy sẽ không đau khổ vì phản bội anh em tốt.

Vu Nhiên nhớ lại hồi lâu cũng không biết bản thân sinh ra tình cảm khác người với Sở Miên từ khi nào. Bọn họ vượt qua mọi gập ghềnh trắc trở lặt vặt hằng ngày, mất gần một năm mới ăn ý đến bây giờ. Nhưng cậu lại hồn nhiên không phát giác được trạng thái sinh trưởng của hạt giống tội ác, thẳng đến hôm nay mới bừng tỉnh.

Cậu dùng di động bật lớn bài 《 Có một loại tình yêu tên là buông tay 》, cầm lòng không nổi mà hát theo bài hát. Mỗi khi cậu hát được một câu một từ, hàm răng bên trái lại bắt đầu râm ran đau nhức, giống như đang nhắc nhở cậu phạm vào một sai lầm không thể tha thứ, phải chấp nhận hình phạt đau đớn này.

Càng làm chua xót trong ngực Vu Nhiên lan tràn là cậu sợ hãi Sở Miên biết được chân tướng. Cậu sợ đối phương khổ sở, sợ đối phương phẫn nộ, cho nên chi bằng để bản thân yên lặng chịu đựng phần đau khổ này.

Vu Nhiên liên tục phát mấy bài tình ca bi thương, khi cậu hát đến "Cho em ở lại cùng duyên phận luân hồi, đợi chờ một con đường cùng tia sáng"(*), âm nhạc tạm dừng hai giây, di động nhắc nhở cậu có một tin nhắn mới.

(*) Lời bài hát Kỷ niệm của chúng ta – nhạc phim Sợi dây chuyền định mệnh

Cậu cầm lên thì thấy là Sở Miên hỏi thăm: "Khá hơn chút nào không?"

Nước mắt Vu Nhiên đè nén nửa ngày cuối cùng cũng tràn mi.

Cậu nặng nề hít sâu một hơi, ôm chặt điện thoại vào ngực, để tin nhắn của Sở Miên dán vào ngực mình, giống như như vậy có thể làm cơn sốt giảm bớt.

Qua vài phút, cậu mới nhắn lại cẩn thận: "Tuy rằng bệnh của tớ còn chưa bình phục, nhưng có một câu quan tâm của cậu, là có thể khiến người anh em đây quay đầu là bờ!"

Tin nhắn của Sở Miên tới rất nhanh: "Uống thuốc xong thì ngủ một giấc, đắp chăn đàng hoàng."

Vu Nhiên thở ngắn than dài, Sở Miên càng quan tâm cậu thì cậu càng hổ thẹn bất an. Bạn thân nhất của mình chân thành dịu dàng như vậy, còn cậu thì sao? Hiện tại cậu lại suy nghĩ bậy bạ, ngóng trông Sở Miên tự tay đắp chăn cho cậu!

"Ngươi đi đi, ngươi buông tha ta đi..." Vu Nhiên khẩn cầu ác ma trong cơ thể mình, nhắm hai mắt ẩm ướt lại, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Cậu ngủ một giấc đến năm giờ sáng hôm sau, lại chập chờn một giờ, vừa lúc đến thời gian rời giường đi làm của Lý Quế Dung. Vu Tẫn đã khỏi hẳn cảm mạo, thay quần áo rửa mặt chuẩn bị đi học.

Vu Nhiên hết sốt, nhiệt độ cơ thể bình thường, nhưng lại ăn vạ nằm trên giường không nhúc nhích. Lý Quế Dung kêu vài lần, cuối cùng tự mình túm cậu, "Mau lên, không đi học muộn giờ."

"Con không đi." Vu Nhiên ngã quỵ lại giường.

"Đầu mày cũng không nóng, tại sao không đi? Hôm qua mẹ chỉ xin nghỉ một ngày với chủ nhiệm lớp mày thôi."

Vu Nhiên kháng cự việc đối mặt Sở Miên, thân thể căng cứng, chết sống không chịu rời giường đi học. Lý Quế Dung vội vã đi làm, không rảnh giằng co với cậu, thỏa hiệp: "Muộn nhất thì giữa trưa phải tới trường học, không đi không được, mày sắp thi cuối kỳ rồi."

Vu Nhiên không rên một tiếng, rúc vào ổ chăn tạo cảm giác an toàn.

Nhưng loại phương thức trốn tránh này của cậu không liên tục được bao lâu, thầy Đới không ngừng gọi điện thoại thúc giục cậu tới trường học. Vu Nhiên thấy vị chủ nhiệm tạm thời này thật phiền, không khỏi nhớ cô Bạch Ngọc Châu tính tình dễ chịu, đáng tiếc học kỳ sau cô mới trở về.

Học kỳ sau... Vu Nhiên bỗng nhiên nhớ tới việc phân ban. Bản thân trước đó vì Sở Miên nên mới quyết định thi vào lớp thực nghiệm, nhưng hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ quyết định này là xuất phát từ tư tâm.

Cậu ảo não mà vỗ trán một cái, lẩm bẩm tự nói: "Vu Nhiên ơi là Vu Nhiên, mày quả thật là bán đứng linh hồn của mình với ma quỷ."

Hôm nay ánh mặt trời vô cùng chói mắt,Vu Nhiên cố ý chọn thời gian nghỉ trưa để tới trường học. Khi vào lớp, rất nhiều bạn học nhiệt tình chào hỏi cậu, hỏi cậu đã khỏi sốt chưa.

Sở Miên tuy rằng cũng nhìn về phía cậu trước tiên, nhưng không trưng ra cảm xúc dư thừa, chỉ là cười bình thản gật đầu.

Khoảnh khắc ánh mắt Vu Nhiên tiếp xúc với gương mặt kia, cậu vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng đối phương.

Cậu đến vị trí của mình ngồi xuống, thất thần thu dọn bài tập, tưởng tượng Sở Miên có lẽ đang nhìn mình sau lưng, cậu bèn như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, sợ đối phương sinh ra nghi ngờ.

Sở Miên đương nhiên phát hiện tâm trạng Vu Nhiên nặng nề hơn ngày thường, nhưng chỉ cho rằng cậu vừa sinh bệnh xong nên không có sức lực làm loạn, không để ý nhiều, cũng không quấy rầy.

Vu Nhiên đứng ngồi không yên, thường xuyên quay đầu nhìn lén Sở Miên. Gương mặt đối phương trước sau như một đều anh khí bức người, cho dù làm bài tập cũng toát ra khí chất ưu nhã tự nhiên. Cậu hiểu rõ cảm giác "toàn mắt đều có người kia" của Sở Miên, hiện tại trong mắt cậu cũng tràn đầy hình ảnh Sở Miên.

"Vu Nhiên, mày mau nhìn cái này." Phương Chiêu đi tới chỗ cậu, khoe đồ trong lòng bàn tay, ""Tư Tư" phiên bản giới hạn, bản thể bánh dày gạo nếp."

Vu Nhiên cúi đầu, thấy trên tay Phương Chiêu là một chiếc ghim cài ngực kim loại được sơn trắng, làm thành hình dáng linh vật "Tư Tư" của Thành Tuấn, là vật phẩm giới hạn mùa hè, nghe nói chỉ có những ai có thành tích bình quân trước năm mươi cùng Trạng Nguyên các môn mới có thể có được.

"Ồ." Vu Nhiên không nhìn thêm nữa.

Phương Chiêu vốn tưởng rằng Vu Nhiên sẽ hâm mộ đến hai mắt sáng ngời, lại không ngờ cậu phản ứng lạnh nhạt như vậy: "Mày làm sao vậy, có phải còn chưa khỏi bệnh đã đi học không?"

"Không sao, đã khỏi rồi." Vu Nhiên nói xong, đứng lên, "Đi, đến quầy bán quà vặt đi."

Vu Nhiên lần này không mua đồ ăn vặt cho mình, mà là trong lòng áy náy nên muốn tìm những món Sở Miên thích để đền bù cảm giác tội lỗi trong lòng. Cậu đi tới đi lui mấy kệ để hàng, không tìm được mấy món Sở Miên thích.

Cậu nhớ rõ Sở Miên thích ăn quả hạch, tranh thủ hiện tại thời gian còn sớm bèn liên hệ với người bán hàng rong ngoài đường, nhờ người ta đưa một ít đến cổng trường.

Trên đường đi lấy quả hạch, Vu Nhiên hoang mang hỏi Phương Chiêu: "Đâu ca, mày cảm thấy nếu không dám nói chuyện với một người thì nên làm như nào để tránh trao đổi?"

"Không dám nói lời nào?" Phương Chiêu cân nhắc một chút, "Đi đường vòng đi."

"Lách không nổi, tao thân cận quá."

"Vậy mày làm bộ mình đang bận rộn cái gì đi, chẳng hạn nếu mày đang gọi điện thoại thì người khác chắc chắn sẽ không qua quấy rầy."

Vu Nhiên bừng tỉnh, gật đầu: "Nói có lý..."

Cậu cầm một túi hạch đào quay về phòng học, trực tiếp đi tới chỗ ngồi Sở Miên. Sở Miên đang vô cùng chăm chú phân loại bài, trên bàn bỗng nhiên có tiếng vật cứng "lộc cộc lộc cộc" va chạm, bị dọa tới chút nhảy dựng.

Hắn giương mắt nhìn lên, thấy một bao nilon đựng đầy hạch đào.

"Tới, ăn, tớ tách vỏ cho cậu." Vu Nhiên móc cái kẹp ra, "crắc crắc" hai tiếng khiến một quả hạch đào vỡ ra. Cậu lấy phần nhân hoàn chỉnh bên trong, quan sát hình dạng bất quy tắc cùng hoa văn của nó, cảm thán nói: "Nghe nói ăn quả hạch bổ não, ai, tớ ăn thứ này quá ít!"

Nói xong, cậu bèn trực tiếp cho nhân quả hạch đào này vào miệng.

Sở Miên nhướng mày hỏi cậu: "Không phải cậu nói tách vỏ cho tôi ăn sao?"

Động tác nhai nuốt của Vu Nhiên cứng lại, sửng sốt hai giây, lấy tay che miệng.

Sở Miên biến sắc, vội vàng ngăn cậu lại: "Đừng nhè ra đừng nhè ra, cậu ăn tiếp đi."

Phương Chiêu không thích ăn hạch đào bèn cầm hai quả chuyển qua chuyển lại hai tay, chơi đủ rồi lại nhét vào trong quần áo, chỗ trước ngực. Sau đó cậu ta kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực với Vu Nhiên: "Nhìn ngực tao mượt mà như nào!"

Vu Nhiên không chút để ý mà liếc qua, giương giương khóe miệng có lệ.

Loại nhét đồ vào làm dzú giả phải nhiều người phối hợp mới vui, Phương Chiêu thấy Vu Nhiên không hứng thú bèn lập tức lấy hạch đào ra, "Đm, Vu Nhiên sao mày lại không bỏ! Như vậy khiến tao có vẻ rất ngu ngốc!"

Vu Nhiên hiện tại một lòng chuộc tội, căn bản không rảnh lo chơi đùa. Mà phương thức cậu giải quyết cảm giác tội lỗi chính là càng thêm quan tâm chăm sóc Sở Miên, đây cũng coi như là một loại đền bù với Sở Miên.

Đàn ông mà, phải nói ít làm nhiều.

Vu Nhiên không ngừng kẹp vỏ hạch đào cho Sở Miên, cho dù vào học cũng không nghỉ tay, đạt tới cảnh giới quên mình. Tiếng vỏ vỡ ra hấp dẫn các bạn học trong lớp ngó qua, vì thế mọi người thường thường thấy Vu Nhiên lấy nhân quả thật cẩn thận, đặt lên tờ giấy ăn, cuối cùng góp lại đưa cho Sở Miên.

Gần như không ai tin tưởng tình bạn đơn thuần sẽ đạt tới trình độ hiến dâng vô tư như này.

Sở Miên bị nhiều tầm mắt nhìn chằm chằm như vậy đâm ngượng, khi Vu Nhiên lại xoay người đưa hạch đào, hắn nhẹ nhàng ấn bả vai Vu Nhiên, nhỏ giọng nói: "Đủ ăn rồi, đừng tách nữa."

Cơ hội quan tâm đối phương của mình bị người ta kêu dừng lại, Vu Nhiên đành phải hậm hực buông kẹp hạch đào, tự mình ăn nhân quả để bổ não.

Dù có ăn sạch hạch đào thì cậu cũng không thể biến thông minh. Rõ ràng đã cảnh báo bản thân không thể có ý tưởng không an phận với Sở Miên, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà muốn tới gần, thậm chí khi Sở Miên đi đường mệt mỏi mà muốn ngủ, cậu sẽ càng lo lắng hơn trước đó mà giang hai tay đỡ đối phương.

Vu Nhiên rất sợ hãi bản thân cứ tiếp tục đi xuống như vậy sẽ không có thuốc nào cứu được, rơi vào vực sâu, trở thành một ác ma tuyệt đường yêu tội ác tày trời.

Giờ ra chơi buổi chiều, một mình cậu ngồi ở bậc thang khu dạy học, lắng nghe ca khúc 《 Sự dịu dàng đáng chết》 phát trên di động.

Trước đó Vu Nhiên rất ít khi nghe nhạc Hoa, dù giai điệu có dễ nghe thì ca từ đều không tránh được nói tới chuyện yêu đương, tầm thường. Nhưng hôm nay cậu lại tùy tiện click mở một bài tình ca kinh điển, nghe từ nào cũng đều thấy đồng cảm, khiến cậu vừa bất đắc dĩ vừa thẫn thờ.

Hai mắt cậu ảm đạm nhìn không trung sạch sẽ, bỗng nhiên nghe thấy Sở Miên ở sau lưng nhẹ nhàng gọi mình: "Vu Nhiên."

Vu Nhiên không kịp trở tay, hoảng loạn tắt nhạc trong điện thoại đi, không muốn để Sở Miên phát hiện mình đang nghe 《Bạn thân mến, đó không phải tình yêu》.

Cậu lúc này tâm loạn như ma, không thích hợp nói chuyện với ai. Vừa thấy Sở Miên đi tới, cậu lập tức nhớ tới phương pháp Phương Chiêu chỉ - giả bộ gọi điện thoại.

Vì thế, Sở Miên bèn thấy ngón tay Vu Nhiên làm chữ "sáu"(*) dán ở bên tai, còn làm bộ làm tịch hỏi: "A, Tiểu Lệ sao? Đêm nay ăn gì?"

(*) Số sáu: "六", đại khái là dạng ngón tay giả điện thoại của đám trẻ con hay chơi trò chơi ấy

Hỏi xong mới phản ứng lại là không đúng, Vu Nhiên nhanh chóng nắm di động trên mặt đất lên, màn hình hướng ra ngoài mà kề vào sườn mặt, "A, Sở Miên à..."

Dưới tình thế cấp bách, cậu thế mà lại buột miệng thốt ra tên họ người trước mắt.

Sở Miên buồn cười, đi đến bên người Vu Nhiên, khom lưng cầm cổ tay cậu.

Nửa cánh tay Vu Nhiên bị hắn nâng lên, sau đó lòng bàn tay cảm giác được cái gì lành lạnh. Thu tay nhìn lại, thì ra Sở Miên thả một chiếc ghim cài ngực "Nhu Tư Tư" vào tay cậu, đó là linh vật giới hạn chỉ học sinh xuất sắc mới có.

"Của cậu sao?" Vu Nhiên nghiêng người ngồi trên bậc thang, ngửa đầu nhìn Sở Miên.

"Cho cậu."

Vu Nhiên mở to hai mắt: "Đây là vật phẩm giới hạn mà!"

Sở Miên rất bất mãn với vẻ mặt kinh ngạc kia của cậu, phảng phất như việc bản thân đưa một món đồ nhỏ như vậy là một việc rất khó tin. Hắn nhìn Vu Nhiên từ trên cao xuống, giọng vừa nhẹ vừa chậm: "Bởi vì giới hạn nên mới cho cậu."

Ý nghĩa của vật phẩm giới hạn, chính là "trân quý".

Vu Nhiên giật mình, lập tức nắm chặt ghim cài ngực kim loại kia.

Sở Miên cau mày xoay người, còn chưa đi xa thì nghe thấy di động Vu Nhiên truyền đến bài hát 《 Không thể không yêu 》.

Đây là bài hát truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ từ nhiều năm trước, không ngờ hiện tại năm 2013 còn có người nghe, Sở Miên chỉ biết lắc nhẹ đầu, thong thả bước đi.

- -----------

Không thể không yêu (bản gốc của bài Please tell me why huyền thoại của Bảo Thy đó =))))))

https://www.youtube.com/watch?v=qwOmrsRzrP8