Gió ngoài cửa sổ thổi phần phật, có vẻ sắp mưa to.
"Anh em tốt của mình có bạn gái thì anh phải vui vẻ mới đúng, vì sao anh lại cảm thấy tịch mịch? Anh, anh như vậy rất có vấn đề."
Vu Tẫn cảm thấy tình hình có phần nghiêm trọng, quỳ gối trên giường lay bả vai Vu Nhiên, muốn để anh trai bình tĩnh một chút.
Vu Nhiên rút cánh tay về, cho rằng nó đại kinh tiểu quái: "Có vấn đề gì chứ, nếu mày cũng có anh em mỗi ngày đều đi cùng mày... Bỏ đi, chắc chắn mày là loại người vì nữ nhi mà bỏ rơi huynh đệ, loại sự tình này mày không hiểu."
"Em hiểu chứ, em cũng có bạn thân mà." Vu Tẫn nói, "Nhưng chúng nó bên ngoài sẽ tỏ vẻ cô đơn nhưng trên thực tế sẽ chúc mừng em. Đâu có giống anh, không muốn để người ta yêu đương, còn u sầu ở nơi này."
Vu Nhiên ngẩn người, nhìn về phía Vu Tẫn, hé miệng không nói chuyện.
Hai anh em nhìn nhau không nói gì, anh trai vẻ mặt mê mang, em trai toàn mắt đều là chắc chắn. Không khí lặng yên như vậy liên tục nửa phút, Vu Nhiên cuối cùng cũng lên tiếng: "Như vậy là có vấn đề sao?"
"Có chứ!" Giọng điệu Vu Tẫn như thật, "Bạn bè chân chính sẽ hy vọng người kia luôn độc thân sao? Hoặc là anh chỉ là hư tình giả ý không muốn người ta sống tốt, hoặc là anh chính là thích người đó, tranh giành tình cảm."
Nghe thấy em trai nghi ngờ quan hệ giữa mình cùng Sở Miên, Vu Nhiên theo bản năng muốn phản bác. Nhưng lúc này trong lồng ngực cậu không có một tia tức giận, ngược lại lại có chút chống cự đề tài này.
Trầm tĩnh suy nghĩ vài giây, cậu bộng nhiên phát hiện – lời vừa rồi của Vu Tẫn khiến cậu khó ở.
Đúng vậy... Bạn bè chân chính sẽ hy vọng Sở Miên luôn độc thân sao? Hẳn phải chúc mừng cậu ấy mới đúng.
Đại não Vu Nhiên hơi chút ngổn ngang, kinh ngạc rằng bản thân vì sao không phản ứng như bình thường.
Cậu làm sao có thể hư tình giả ý với Sở Miên được? Chỉ cần nhớ lại những khi ở chung với Sở Miên bình thường, Vu Nhiên đều cầm lòng không đậu mà nhếch khóe miệng lên. Kia là bạn tốt nhất của cậu, mà ý của "tốt nhất" chính là nếu mình có thứ gì thì cũng chọn cái tốt nhất đưa cho đối phương.
Cậu trở mình, đưa lưng về phía Vu Tẫn, một mình suy ngẫm lại chuyện này. Tâm tình không hy vọng Sở Miên yêu đương với nữ sinh quả thật rất mạnh mẽ, không có cách nào xem nhẹ, nhưng cậu không biết nguyên nhân bản thân chống cự việc này... là do còn có tư tâm khác.
Cuồng phong bên ngoài gào thét, trong phòng lại yên tĩnh không tiếng động. Vu Tẫn không dám nhiều lời, chỉ ở bên người anh trai đang ngẩn ngơ.
Qua một lúc lâu, Vu Tẫn vẫn là không nhịn được thở dài, chân thành nhỏ giọng nói: "Anh, dù anh là gay thì cũng không sao. Anh thích ai thì em sẽ coi người đó là anh dâu, dù là tảng đá cũng được. Đương nhiên, nếu là anh Sở Miên thì càng tốt."
Kết hợp chữ "thích" với tên Sở Miên, nghe thấy lời này khiến trái tim Vu Nhiên đập thình thịch. Cậu vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ là hai mắt ngạc nhiên trợn to.
Vu Tẫn cho là cậu cam chịu thì bắt đầu mặc sức tưởng tượng những ngày tháng tốt đẹp sau khi anh trai gả vào nhà giàu, không chừng bản thân cũng có thể mặc sức ăn chơi, không làm mà hưởng... đây quả thực chính mà mục tiêu cuộc đời này của nó. Nó vô cùng hưng phấn, bỗng nhiên nhớ tới điểm mấu chốt: "Đúng rồi, anh có biết anh Sở Miên coi anh là gì không?"
Suy nghĩ hiện tại của Vu Nhiên rất hỗn loạn, xua xua tay, ý bảo Vu Tẫn yên lặng.
"Anh đang yêu đơn phương sao?" Vu Tẫn quan tâm đến gần, nôn nóng thay cậu: "Anh, anh không thể như vậy, thích ai nhất định phải chủ động theo đuổi, như vậy khi chia tay mới có tự tin... Không đúng, em nói sai rồi. Anh, để em phát《 Tình yêu không chia tay 》cho anh, chúc anh sớm cưa được anh Sở Miên, cùng ảnh chung tài sản."
Nó vừa mở di động lên, Vu Nhiên bỗng nhiên ngồi thẳng người, đỏ mặt bực bội nói với nó: "Chỉ giỏi nói bậy!"
Vu Tẫn bắt đầu khiếp sợ, mím chặt môi.
Vu Nhiên giơ tay chỉ vào trần nhà, giương mày trợn mắt nghiêm nghị nói: "Anh em là trời, anh em là đất, nếu có ý tưởng không an phận với anh em thì Thiên Lôi lập tức đánh xuống!"
Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ lập tức vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, khiến Vu Tẫn sợ tới mức lập tức chui đầu vào chăn.
Cả người Vu Nhiên cứng lại, quên bỏ tay xuống.
Nhưng tiếng sấm kinh tâm động phách kia không dừng lại, liên tục tới gần bọn họ, phảng phất như thật sự sắp bổ đôi trời đất.
Môi Vu Nhiên run rẩy, không dám tin tưởng mà lẩm bẩm lầm bầm: "Thiên Lôi hiển linh... Thiên Lôi thế nhưng lại hiển linh..."
Nếu như vậy, thì có nghĩa là –
Bản thân thật sự có ý tưởng không an phận với Sở Miên.
"Tại sao lại như vậy..." Cả người Vu Nhiên lạnh toát, hoảng hốt lại vô lực ngã ngồi trên giường: "Đây, đây là phản bội..."
Bọn họ hiểu nhau, bọn họ không có gì giấu nhau, bọn họ từng ước định cùng tới thủ đô thực hiện ước mơ, bọn họ đều cho rằng đối phương là người bạn thân nhất...
Nhưng bản thân hiện tại lại làm ô nhiễm phần hữu nghị thuần khiết này, thế mà lại ôm ý tưởng không an phận với Sở Miên.
"Không, không... Mình sao có thể phản bội cậu ấy được!" Vu Nhiên khó có thể tiếp thu hiện thực này.
Tiếng sấm tạm thời ngừng lại, Vu Tẫn lặng lẽ chui từ trong chăn ra, dò hỏi anh: "Anh muốn yêu đương sao?"
"Tao phải bị trời phạt." Vu Nhiên nói, xuống giường đi giày.
"Cái – anh, anh muốn đi đâu vậy?" Vu Tẫn nhìn cậu ra khỏi phòng, hình như còn phải rời khỏi nhà, "Anh, anh muốn đi tỏ tình sao? Bên ngoài trời đang mưa, anh nhớ mang dù đấy!"
Vu Tẫn âm thầm cổ vũ cho anh trai, chờ cậu chiến thắng trở về. Nhưng tầm mắt vừa chuyển, Vu Tẫn liền phát hiện di động anh trai còn đang ở trên giường không cầm đi, phỏng chừng người còn chưa đi xa, Vu Tẫn lập tức đến bên cửa sổ thăm dò, tìm kiếm bóng dáng anh mình.
Nhưng nó lại nhìn thấy một hình ảnh không sao tưởng tượng nổi – Vu Nhiên chẳng đi đâu cả, không ngờ lại không nhúc nhích đứng dưới lầu trong mưa!
Vu Tẫn dùng sức đẩy cửa sổ, hô to hướng dưới lầu: "Anh, anh ngây người làm gì vậy! Mau bung dù đi!"
Mưa to tầm tã át tiếng của nó, Vu Tẫn không có biện pháp, đành phải tự mình mang dù xuống lầu, che cho anh trai một chút.
Nó duỗi tay sờ một cái, áo sơ mi của Vu Nhiên đã ướt đẫm, lớp vải hơi mỏng bó sát da thịt, hai đầu ngực như ẩn như hiện.
Vu Tẫn nói: "Anh, hiện tại anh là "gei ướt sũng"."
Sấm sét đánh ầm ầm, nước mưa chảy từ trán Vu Nhiên qua gương mặt tới hàm dưới, cậu nhìn bầu trời đêm âm u tối tăm, phiền muộn nói: "Trận mưa này, chính là vì tao mà rơi."
Vu Tẫn cảm thán: "Mưa thật lớn!"
"Ừ, chỉ có mưa lớn như vậy mới có thể cọ rửa sạch sẽ tội nghiệt trên người tao." Lời nói chậm rãi của Vu Nhiên tiêu tán theo gió.
Cậu nặng nề nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, dang hai tay làm tư thế nghênh đón mưa to.
Lý Quế Dung vốn đang nói chuyện phiếm với những bà hàng xóm tại siêu thị của khu chung cư, vừa thấy trời mưa đột ngột như vậy bèn mau chóng guồng chân chạy về nhà. Kết quả vừa đến cửa khu chung cư thì thấy hai thằng con trai của mình đang đứng trong mưa, thằng lớn dang hai tay như muốn bay lên trời, thằng nhỏ đang giơ dù đứng lung lay bên cạnh.
Bà giận không thể át mà rít gào: "Hai đứa chúng mày mẹ nó làm gì vậy!"
"Anh nói anh phải bị trời phạt!" Vu Tẫn híp mắt hô to.
Lý Quế Dung bước qua, tay trái kéo cổ áo Vu Nhiên, tay phải nhấc cổ tay áo Vu Tẫn, mạnh mẽ kéo hai người vào trong tòa nhà, "Chịu trời phạt à... Tao mẹ nó hiện tại liền dùng hình phạt riêng cho chúng mày! Mau lên lầu!"
Khi vào nhà, Lý Quế Dung cũng không rảnh lo quần áo bản thân đã ướt đẫm, đẩy mạnh hai thằng con trai vào phòng tắm trước, ra lệnh cho hai đứa tắm nước nóng. Vu Nhiên không muốn đứng chung một vòi hoa sen với Vu Tẫn, thay quần áo xong bèn trực tiếp quay về phòng ngủ.
"Thật mẹ nó đầu óc có bệnh, mày bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi ra ngoài tắm mưa?" Lý Quế Dung tìm một hộp thuốc trị cảm, chế giễu đưa nước ấm cho Vu Nhiên, "Mau uống thuốc, đừng để ngày mai phát sốt, mẹ không rảnh đưa mày đi khám bệnh."
Vu Nhiên uống thuốc xong, nằm trên giường nghiêm túc hỏi: "Mẹ, con là do mẹ sinh sao?"
"Làm sao, mày không phải mẹ sinh thì chẳng lẽ biến từ khoai tây?"
Vu Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, tự giễu cười một tiếng, "Nhưng trên người con chảy một dòng máu ác ma, nó có một cái tên khác, là "phản bội"."
Nói được một nửa, nửa trái hàm răng bỗng nhiên đau nhức, khiến cậu nhăn mày, hít khí lạnh.
"Làm sao vậy, đau răng?" Lý Quế Dung lại rót thêm một chén nước cho cậu, "Ai bảo mày mấy ngày nay ăn nhiều kem như vậy, mày không đau thì ai đau! Lát nữa đánh răng cẩn thận, chải thêm hai lần."
Đây là một trừng phạt khác của trời cao với cậu... Vu Nhiên che nửa khuôn mặt trái lại, hai mắt vô định.
Lý Quế Dung rời khỏi, một mình Vu Nhiên nằm trên giường sám hối. Ngoài cửa sổ, mưa to đánh lên lá cây, phảng phất như Thiên Lôi đang cách không khí mà tát cậu, chất vấn bản thân vì sao lại ôm tâm tư không thể cho ai biết với bạn mình.
Đặc biệt là khi trong đầu hiện lên gương mặt Sở Miên, Vu Nhiên càng áy náy mà cắn chặt môi dưới, dường như có thể nếm được vị máu.
Di động liên tục chấn động, cậu cầm lên thì thấy – hai chữ "Sở Miên", đúng là vận mệnh đang thử thách lương tri của cậu.
Do dự một lúc, Vu Nhiên vẫn lựa chọn tiếp máy, chột dạ hỏi thăm Sở Miên.
Sở Miên đúng là có hơi mệt mỏi, nhưng hắn đợi rất lâu vẫn không thấy Vu Nhiên gọi điện thoại, đành phải chủ động gọi lại hỏi: "Hôm nay muốn kể chuyện cổ tích nào?"
Vu Nhiên kiềm nén cảm xúc, nói: "Hôm nay kể...《 Người nông dân và con rắn 》."
Sở Miên ở bên kia bất ngờ cười một tiếng, lười biếng hỏi: "Không có chuyện nào nhẹ nhàng sao?"
"Tớ..." Vu Nhiên có phần mất hồn mất vía, "Tớ không xứng kể chuyện khác."
Tiếng nói chuyện của cậu càng lúc càng yếu, khiến Sở Miên phát hiện có gì đó khác thường, nhẹ nhàng hỏi: "Hiện tại cậu không muốn nói chuyện à?"
Không chỉ không muốn nói chuyện, Vu Nhiên cảm thấy bản thân về sau cũng không có mặt mũi nào đối mặt với Sở Miên, đành phải tìm cớ: "Tớ đau răng, nói không nên lời."
"Bị nhiệt sao?"
"Không biết, mỗi ngày tớ đều uống rất nhiều nước."
"Vậy có thể là răng khôn, cậu chú ý một chút, ở dưới phần lợi gần răng hàm sau. Nếu đau quá thì uống Metronidazole(*), chịu đựng một chút, chờ nó mọc lên." Giọng Sở Miên vô cùng ôn hòa, tốc độ cố tình chậm lại để Vu Nhiên nghe rõ.
(*)Metronidazole: thuốc kháng sinh chống nhiễm khuẩn
Vu Nhiên vẫn trong trạng thái ngơ ngẩn: "Hả? Cái gì răng?"
"Răng khôn, khôn trong trí khôn."
"Răng khôn... Răng trí khôn." Vu Nhiên lặp lại từ này một lần, đột nhiên đấm ngực giậm chân, bóp cổ tay thở dài: "Ông trời cho tớ một chiếc răng trí khôn, vậy mà tớ lại ngu xuẩn như vậy, chắc chắn tớ đã dứt khoát nhổ nó rồi!"
"Nếu mọc dài ra thì đúng là phải nhổ."
Sở Miên nói xong, tạm dừng vài giây, nhịn không được mà bổ sung: "Vu Nhiên, kỳ thật cậu cũng không có ngu như vậy."
Giọng nói dịu dàng của đối phương truyền đến rõ ràng, trong lòng Vu Nhiên đều tê dại. Cậu nắm chặt điện thoại, một tay khác nắm chặt thành đấm đặt lên ngực trái, phảng phất như đang tuyên thệ: "Sở Miên, làm anh em của cậu, tớ không hối hận!"
"Biết rồi, cậu đi ngủ sớm một chút."
Sở Miên cười nhẹ vài tiếng, trong tai Vu Nhiên vừa văn nhã vừa đáng yêu, vì thế phần "suy nghĩ không an phận" của cậu lập tức bốc cháy, đúng là loại cảm giác trái tim ở cùng hạ bộ, mà lúc này cảm giác vừa rõ ràng vừa mãnh liệt.
Cậu lập tức ngắt điện thoại.
Vu Tẫn tắm rửa xong trở về, thấy anh trai nằm trên giường, khóe mắt còn dính nước mưa. Nó rút khăn giấy ra đưa cho Vu Nhiên, đến gần mới phát hiện, "nước mưa" kia chảy từ hốc mắt của Vu Nhiên.
"Anh, tại sao anh lại khóc?" Vu Tẫn lo lắng ngồi xuống, "Anh có chỗ nào không thoải mái? Hay là gặp phải chuyện gì?"
Vu Nhiên buồn rầu: "Vu Tẫn, đêm nay mày ra ngoài ngủ đi, anh muốn đóng cửa sám hối."
"Sám hối? Anh sám hối cái gì?"
Vu Nhiên cảm thấy chuyện này rất khó có thể mở miệng, nhưng để hối cải làm người mới, cậu vẫn hổ thẹn nói ra: "Tao phản bội bạn tốt nhất của tao!"
"Sở Miên coi tao là anh em, tao lại... Tao lại..."
Cậu hung hăng đấm xuống giường, nước mắt rơi như mưa.
"Tao lại muốn làm vợ cậu ấy!"