Vu Nhiên viết truyện cổ tích, một khi viết thì viết vài truyện, đọc cho Sở Miên xong cậu còn muốn Sở Miên đưa ra lời bình, phân tích toàn diện tài văn của cậu.
Sáng hôm nay, Sở Miên chậm chạp mãi không chịu mở miệng. Xuất phát từ tư tâm, hắn rất sẵn lòng cho Vu Nhiên điểm tối đa, nhưng xuất phát từ lương tâm, hắn cảm thấy nếu tán thành trình độ viết truyện của Vu Nhiên là đang khinh nhờn những tác giả viết truyện thiếu nhi chân chính.
"Hai người đang nói cái gì mà trò vui, bình luận vậy?" Giờ ăn cơm trưa, Phương Chiêu không hiểu gì nghe hai người nói chuyện, "Hai người tham gia thi đua viết văn à, sao tớ chưa từng nghe qua."
Khóe miệng Thôi Hà nhếch lên, nói: "Vu Nhiên tự mình viết truyện cổ tích dỗ Sở Miên ngủ, Sở Miên nghe xong đều cảm động đến khóc, đúng không?"
Sở Miên im lặng không nói, cúi đầu ăn cơm.
Phương Chiêu lau mắt mà nhìn Vu Nhiên: "Lợi hại nha Vu Nhiên, viết cái gì vậy, mày cũng kể cho tao nghe xem?"
Đũa Thôi Hà dừng lại, nhanh chóng trừng mắt đá cậu: "Không phải chuyện của cậu, bí mật của người ta."
Phương Chiêu vẫn rất tò mò, cậu không hiểu vì sao Vu Nhiên đột nhiên viết truyện cổ tích cho Sở Miên, bèn suy đoán đây là hình phạt trò chơi của bọn họ. Ăn cơm xong, cậu còn đi theo Vu Nhiên, hỏi: "Mày viết thể loại gì vậy, không phải là loại không thể cho ai biết chứ..."
Vu Nhiên đang đắm chìm trong say sưa của bản thân, không để ý tới thắc mắc của cậu ta, vỗ ngực cảm thán: "Tao, linh khí bức người."
Sau đó lại vỗ vỗ bả vai Phương Chiêu: "Mày, bức người."
"Cút!" Phương Chiêu ném cánh tay cậu ra, ngẫm nghĩ: "Thì ra là mày tự nguyện, có mưu đồ gì? Sở Miên cho mày tiền nhuận bút sao?"
"Hở? Không cho." Vu Nhiên uống một ngụm nước chanh lớn, chép chép miệng, "Sở Miên nói cậu ta chưa từng nghe kể chuyện cổ tích trước khi ngủ nên tao muốn kể cho cậu ấy, để cậu ấy mỗi ngày có thể đều an tâm ngủ."
Mặt Phương Chiêu hoang mang, nghe được ý của Vu Nhiên rất giống như lời Thôi Hà "Dỗ Sở Miên ngủ", nhưng chuyện này không nằm trong phạm vi trách nhiệm của bạn bè, mức độ chăm sóc hình như có hơi quá mức. Vì thế Phương Chiêu nửa đùa nửa thử nói: "Đm, mày cũng chăm sóc cậu ta nhỉ, không phải là bị Sở Miên bẻ cong chứ?"
Vu Nhiên lắc lư chai nước chanh, không hiểu gì mà nhìn Phương Chiêu: "Bẻ chỗ nào? Hai tao từng bẻ cổ tay."
Phương Chiêu hạ giọng: "Ý của tao là... Mày với Sở Miên, là cong?"
Vu Nhiên trước đó đã từng được bạn học nói qua ý nghĩa đặc thù của chữ "cong", hình như là nam cùng nam là người yêu, nhưng cậu không hiểu tưởng tận, chỉ biết là hình dung bộ phận sinh dục của nam sinh. Nghe Phương Chiêu hỏi như vậy, Vu Nhiên không hiểu được mà lắc đầu, còn dẫn cậu ta vào buồng vệ sinh.
"Mày xem, không lừa mày." Vu Nhiên cởi quần đồng phục cùng quần lót, "Thẳng tắp."
Vừa mới ăn cơm xong, không cẩn thận nhìn Vu Nhiên khoe chym, tâm trạng Phương Chiêu trầm xuống, che trán: "Bỏ đi bỏ đi, mày coi như tao không hỏi."
Vu Nhiên kéo quần lên, theo cậu ta ra cửa về phòng học.
Mặt trời mùa hè treo trên đỉnh đầu, sau mười hai giờ lại càng thêm chói mắt, không khí vô cùng oi bức. Bọn họ đi ngoài hàng hiên sáng sủa, thỉnh thoảng có gió từ bên ngoài thổi tới, lay động cổ áo cùng cổ tay áo mỏng manh.
Phương Chiêu lơ đãng nghiêng đầu nhìn qua bên ngoài, bất ngờ phát hiện ở khu dạy học lớp mười hai đối diện có mấy người ném bài thi: "Oa, Vu Nhiên, mau nhìn!"
Vu Nhiên đến gần cửa sổ, thấy trang giấy như tuyết trắng từ trên cao theo gió bay xuống, hơi hơi tỏa sáng dưới ánh nắng chiếu rọi.
Bắt đầu chỉ có hai ba cửa sổ có bài tập rơi xuống, nhưng không bao lâu sau, những tầng lầu khác cũng có người ném sách luyện tập. Cũng may dưới khu lớp mười hai là sân bóng bàn lộ thiên, chỉ mở cửa khi đi học nên những sách vở kia không rơi vào người ai.
Đối diện có nam sinh cười to mắng vài câu thô tục, người xé sách dần dần nhiều lên. Sắp tới thi đại học, mọi người đều tranh thủ hôm nay mà tận tình xả cảm xúc, giảm bớt áp lực. Nghe thấy động tĩnh từ khu dạy học đối diện, các bạn nhỏ lớp mười sôi nổi ra hóng hớt, thấy vô số bài tập hỗn độn từ trên không rơi xuống, mặt đất như một lớp tuyết dày.
Bị không khí của khối mười hai cuốn hút, Vu Nhiên cảm giác thân thể thả lỏng rất nhiều. Cậu nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng Sở Miên ở hàng hiên bèn vào phòng học túm đối phương ra ngoài, hai người cùng nhau đứng trước cửa sổ, nhìn học sinh đối diện xé một lượng sách lớn ném.
Sở Miên không có hứng thú với cảm xúc của người khác, hắn ngóng nhìn trời quang xanh thẳm, mơ hồ ngửi được mùi ánh mặt trời thiêu cháy lá cây.
"Tớ cũng muốn tốt nghiệp." Trong mắt Vu Nhiên có hâm mộ, "Đến lúc đó tớ sẽ ném địa lý trước, rồi lại ném chính trị."
Sở Miên không chút để ý: "Chúng ta còn cách tốt nghiệp rất lâu."
"Ừ, vừa mới qua một phần ba."
Nghe thấy phần trăm xác thực này, Sở Miên mới bừng tỉnh, ý thức được cuộc sống cao trung của bọn họ rất nhanh sẽ kết thúc. Một năm này đã trải qua những gì, Sở Miên nhất thời tổng kết không ra, mọi ngày chỉ làm bài tập, thi cử lặp đi lặp lại, tưởng tượng cẩn thận, dường như bọn họ cách thi đại học cũng không tính là xa xôi.
Sở Miên quay đầu nhìn Vu Nhiên, tâm trạng giờ phút này chợt chuyển sang không đành lòng.
Những câu hỏi tương đồng lại tuần hoàn trong đầu hắn nhiều lần – tháng sau còn thích cậu ấy không? Học kỳ sau? Sang năm?
Phần tình cảm đồng tính với người bạn thân này rốt cuộc sẽ liên tục bao lâu?
Sở Miên cưỡng bách bản thân dời tầm mắt, nhìn về phía nơi khác, nhắc nhở Vu Nhiên: "Nhớ ôn tập thi phân ban, chớ quên."
"Quên sao được, nếu thi rớt thì không phải tớ phải đến lớp khác sao." Vu Nhiên xoay mặt, nhìn chằm chằm Sở Miên: "Như vậy thì trong lớp còn ai có thể chiếu cố cậu chứ, nếu cậu ngủ rồi lại đập đầu thì làm sao, ai đỡ cho cậu?"
Sở Miên hoàn toàn không chống cự được cảm giác được người nhớ mong như này, thậm chí còn mừng thầm đến mức không biết làm sao. Sau một lúc lâu, hắn mới phản ứng lại, thì ra khi mình ngủ trong giờ học thì đầu thật sự sẽ đụng vào góc bàn, bảo sao thỉnh thoảng có hơi đau đau.
May mắn còn có Vu Nhiên để ý mình.
Sở Miên không do dự nhiều nữa, nâng cánh tay đáp lên vai Vu Nhiên, dựa vào gần cổ cậu. Hành vi này là cực hạn chủ động tiếp xúc của Sở Miên với Vu Nhiên, đã có thể thỏa mãn ý định muốn tới gần Vu Nhiên một chút của hắn, lại không thân mật đến mức khiến người ta nghi ngờ, tựa như những người bạn quan hệ tốt bình thường vậy, vô cùng bình thường.
Trừ cái này, Sở Miên cũng không còn cầu mong gì khác.
Những học sinh lớp mười hai ầm ĩ che cả tiếng ve, Sở Miên không nghĩ gì cả, chỉ dựa vào cánh tay cảm giác được động mạch cổ dưới làn da mỏng manh của Vu Nhiên nhảy lên, nhiệt độ cơ thể của hai người dưới ánh nắng mùa hè chậm rãi hòa vào nhau, dần dần nóng lên.
Chờ các thí sinh phát tiết đủ trong giờ nghỉ trưa, quần chúng vây xem cũng không nhanh không chậm trở về phòng học, tiếp tục ôn tập hóa học, chuẩn bị cho hội khảo.
Tiết học gần tối, thầy Đới phát giấy báo thi cùng mã vạch hội khảo cùng bút chì, tẩy trường học cung cấp cho bọn họ. Vu Nhiên cùng Phương Chiêu chơi đùa ầm ĩ, chỉ vào chữ cái "2B" trên bút chì nói với nhau "Đây là mày", "Tên mày tại sao lại khắc trên này". Khi ngẩng đầu, bọn họ thấy ngoài hàng hiên có một gương mặt quen thuộc.
"Là đại thần!" Vu Nhiên vừa kêu lên, những người bạn khác đều phát hiện Tiết Tử Phàm ở bên ngoài. Cậu ta tới Thất Trung dự thính một học kỳ, hôm nay trở về trường nhận giấy báo thi.
Vừa tan học, rất nhiều người đi ra ngoài hàn huyên với Tiết Tử Phàm. Đã lâu không gặp, cũng thấy rất nhớ, quan hệ giữa mọi người chưa từng thay đổi. Tiết Tử Phàm rất vui vẻ, song chỉ khép hai mắt, chọc chọc ấn đường của mình, nói muốn mở thiên nhãn đoán trước tình hình phân ban của bọn họ.
Khi đến phiên Vu Nhiên, Tiết Tử Phàm hơi kinh ngạc mà đánh giá cậu, hỏi: "Vu Nhiên, gần đây mày yêu đương à?"
"Không có."
"Vậy tại sao tao thấy trên người mày có một vòng ánh sáng hường huệ." Tiết Tử Phàm như suy tư gì mà vuốt ve cằm, "Còn có cả tim bay bay."
"Hả?" Vu Nhiên nhanh chóng kiểm tra thân thể mình, "Tao không nhìn thấy, thứ gì vậy?"
Vừa lúc Sở Miên đi từ phòng học tới trước văn phòng, khi đi qua người bọn họ, Tiết Tử Phàm bỗng nhiên như chống cự mà che khuất đôi mắt.
"Ai u." Tiết Tử Phàm nhanh chóng chớp mắt lắc đầu, "Vu Nhiên, vừa rồi mày quá chói mắt, thiếu chút nữa đã chiếu tao mù."
Vu Nhiên tuy rằng nghe không hiểu nhưng vẫn cười rộ lên: "Không có biện pháp, tao chính là một nam nhân tỏa hào quang bốn phía."
Hai người nói chuyện phiếm ở hàng hiên, sau một lúc lâu, Sở Miên hỏi xong bài thì rời khỏi văn phòng, lại đi qua chỗ bọn họ.
Lúc này, Tiết Tử Phàm đầu tiên che hai mắt lại, chờ bóng dáng Sở Miên biến mất cậu ta mới buông tay, nhìn Vu Nhiên hỏi: "Vu Nhiên, thì ra mày là cong sao?"
"Hả?" Vu Nhiên sửng sốt, đây là lần thứ hai trong hôm nay cậu nghe thấy câu hỏi này: "Không phải, tao đến WC kiểm tra rồi, thẳng tắp. Mày muốn xem không?"
Tiết Tử Phàm xua xua tay: "Không nhìn không nhìn."
Vu Nhiên ngẫm nghĩ, lại tò mò hỏi: "Đại thần, trên người có ánh sáng thì là cong sao?"
Tiết Tử Phàm lắc đầu: "Không biết, nhưng ánh mắt mày vẫn luôn dính trên người Sở Miên, khẳng định không tính là thẳng."
Vu Nhiên rất kinh ngạc, cậu không nhớ rõ bản thân vừa rồi trước sau đều nhìn Sở Miên chằm chằm. Đại khái loại nhìn chăm chú này là phát sinh vô ý thức, chỉ cần Sở Miên xuất hiện, đôi mắt cậu sẽ tự động xác định đối phương.
Nhưng cái này không phải không thể tránh được sao? Vu Nhiên không phát hiện được sai lầm trong đó. Dù sao Sở Miên cũng là người bắn tia sáng khắp bốn phía... Không, Sở Miên hẳn là bắn 360 độ.
Nhưng Vu Nhiên vẫn nhớ kỹ lời Tiết Tử Phàm nói, thường xuyên nhân lúc chung quanh không người mà lặng lẽ sờ giữa hai chân, kiểm tra độ cong bộ phận đó của mình.
Sau khi tan học, các nam sinh ra ngoài chơi bóng rổ như thường lệ. Vu Nhiên quay đầu lại phát hiện Sở Miên còn đang ngủ, bèn ở lại phòng học ngồi cùng hắn một lát, tránh để khi Sở Miên tỉnh lại phát hiện phòng học không có người thì sợ hãi trong lòng.
Hoàng hôn đỏ rực tựa như thiêu không trung đến nứt ra, ráng màu xuyên qua cửa sổ, điểm xuyết trên người thiếu niên đang ngủ say. Vu Nhiên ngồi xuống, quan sát gương mặt lộ ra nơi cánh tay của Sở Miên, làn da bên mũi đỏ ửng nhợt nhạt.
Vu Nhiên không tính chơi di dộng dưới ánh sáng nhập nhoạng này bèn tìm trong cặp sách lấy cuốn truyện thiếu nhi chưa đọc xong ra, đúng là bản dịch quyển sách tiếng Anh trước đó của Sở Miên.
Ăn ngay nói thật, cảm thụ khi đọc 《 Hoàng tử bé 》 của Vu Nhiên không khác khi xem 《5 cm/s》 lắm, rõ ràng văn tự rất đơn giản nhưng có rất nhiều câu cậu không thể hiểu nổi. Đọc hết cả quyển sách, ấn tượng sâu nhất của cậu là "cây bánh mì khỉ (*)", nghe đã thấy vừa mềm xốp thơm ngọt lại ngon miệng, khiến cậu đói bụng nửa ngày.
(*) Cây bánh mỳ khỉ: Cây bao báp
Khi dạ dày Vu Nhiên lại truyền đến một tiếng kêu to, Sở Miên cuối cùng cũng tỉnh ngủ, chậm rãi ngồi dậy, hai mắt nhập nhèm mà lười nhác duỗi eo.
Hắn chú ý tới Vu Nhiên đang cầm sách, hình ảnh này khó gặp.
"Nhìn thấy hồ ly lên sân khấu chưa?" Sở Miên hỏi.
"Không nhớ, truyện này nhiều nhân vật quá."
"Vậy cậu nhớ ai?"
"Người nhìn hoàng hôn bốn mươi bốn lần, còn có..." Vu Nhiên khép sách lại, "Hoa hồng. Mỏng manh như cậu, cổ khi có gió sẽ cần chụp lồng thủy tinh, cậu có mặt trời sẽ bung dù."
Sở Miên bật cười: "Tia tử ngoại mùa hè chiếu nhiều không tốt."
Vu Nhiên nhấc cặp sách lên, nói: "Dù sao hai người chính là giống nhau, cổ là hoa hồng nhỏ, còn cậu là công chúa nhỏ."
Họng Sở Miên khô khốc, hắn cầm ly nước lên, quên nó đã trống không từ sớm, còn làm bộ làm tịch mà đưa lên miệng uống một ngụm, mượn việc này kéo dài vài giây ở chung với một mình Vu Nhiên.
Rõ ràng chỉ cần làm hồ ly của Vu Nhiên đã thấy thỏa mãn, nhưng nếu đối phương coi hắn như hoa hồng thì lại càng vui. Trừ Vu Nhiên, sẽ không có người thứ hai gọi hắn là "công chúa nhỏ", đương nhiên cũng không ai dám. Sở Miên ban đầu ghét cay ghét đắng xưng hô này, nhưng thỉnh thoảng Vu Nhiên mới kêu như vậy một lần, hắn ngược lại lại trở nên quý trọng.
Trước khi rời khỏi phòng học, Sở Miên bắt được thời cơ kéo dài đề tài này tốt nhất, hỏi: "Vậy cậu là gì?"
Không đợi Vu Nhiên trả lời, hắn đã đưa ra lựa chọn trước: "Hoàng tử bé sao?"
"Không, tớ ghét cậu ta." Vu Nhiên nói, "Cậu ta nói vườn hoa hồng "chưa là cái gì cả", khiến các cô ấy rất bực dọc, cậu ta cũng không xin lỗi, ngu ngốc..."
Sở Miên âm thầm thở dài, ngắt lời: "Nhưng tôi rất thích cậu ấy."
"Ồ, vậy cậu ta cũng không tệ lắm." Vu Nhiên không cần nghĩ ngợi mà sửa miệng.
Hoạt động bóng rổ bên ngoài cũng gần kết thúc, mọi người lấy đồ xong cùng nhau ra khỏi cổng trường. Vu Nhiên lại nghĩ đến lời Tiết Tử Phàm nói, khi đi đường cũng bước chân nhẹ nhàng, sợ cọ vào háng làm lệch ra. Cậu bước chậm nên không theo kịp tốc độ Sở Miên, chạy nhanh hai bước đụng vào lưng đối phương.
"Sở Miên, tớ mới phát hiện hình như cậu cao lên." Vu Nhiên nhìn độ cao bả vai hai người, "Tớ nhớ rõ trước kia tớ với cậu không phải như thế này."
"Ừ, chắc là cao một chút."
Phát hiện chênh lệch chiều cao của hai người thay đổi quá rõ ràng, Vu Nhiên không cam lòng, không muốn thừa nhận bản thân lớn lên quá chậm. Cậu giơ đôi tay đè hai vai Sở Miên xuống, vừa nhảy vừa đi: "Tớ muốn chuyển chiều cao của cậu tới bên tớ."
Đi như vậy hai bước, Sở Miên bỗng nhiên cong lưng. Tiết tấu của Vu Nhiên bị rối loạn, theo bản năng bò lên người đối phương ổn định cân bằng, tránh té ngã.
Vu Nhiên muốn duỗi tay chỉnh lại quai đeo cặp sách một chút, ngay sau đó thân thể bị Sở Miên cõng lên.
Trong nháy mắt Sở Miên cõng cậu đi về trước, tim Vu Nhiên còn đang đập thình thịch, cơ thể như vừa bị điện giật vài giây, giống như thật sự sáng lên.
Hai người không nói gì, dọc theo ánh sáng màu cam dưới đất, đi khỏi trường tới ven đường mới tách ra. Mặt Sở Miên đón hoàng hôn, hắn hơi ngẩng cổ, đường cong yết hầu lại càng thêm hoàn mỹ.
Vu Nhiên cảm giác được thân thể xảy ra tình trạng dị thường, không thể đi cùng Sở Miên qua đường. Cậu thấy Phương Chiêu ở trạm xe bèn chủ động vẫy tay tạm biệt Sở Miên, giọng nói cực nhỏ, không đợi Sở Miên gật đầu đã chạy qua trạm xe.
Trong miệng Phương Chiêu ngậm một cây kem nho khoai môn, thấy Vu Nhiên thì lắc hai cái: "Xem này, tím gei."
Vu Nhiên không nghe lời cậu ta nói, một mình cúi đầu quan sát giữa hai chân mình, không biết nơi đó đang cong như thế nào.
"Nhìn cái gì mà mê mẩn như vậy?" Phương Chiêu cũng cúi đầu theo, trên mặt đất đến con kiến cũng không thấy.
"Tao cảm giác tao hiện tại..." Vu Nhiên thở dốc nhè nhẹ, "Có một loại cảm giác trái tim cùng hạ thân kề bên nhau."
Phương Chiêu không kịp trở tay mà cắn một miếng kem, cậu ta lui ra sau một bước, nói: "Người anh em, ban ngày ban mặt chúng ta đừng có nói cái này."
Vu Nhiên ngẩng đầu nhìn mặt cậu ta, phát giác bản thân khơi mào một đề tài bí ẩn. Nhưng nếu Phương Chiêu là anh em tốt của cậu, vậy cậu cũng không có gì giấu diếm, nhỏ giọng nói: "Tao cảm giác chỗ đó của tao biến cong một chút, không thì đến bệnh viện xem?"
"Hả?" Phương Chiêu kinh ngạc, "Thật sự biến hình sao? Không đến mức ấy đâu, chưa từng nghe nói."
"Không biết, chờ tao về nhà xem." Vu Nhiên bắt đầu buồn rầu, "Cảm giác giống lúc lên lúc sáng sớm ấy, nhưng lại vô cùng nóng, tao đoán hiện tại nó là hình dạng chấm hỏi."
Phương Chiêu nghe xong lời này, đại não cũng không khỏi hiện ra một dấu chấm hỏi.
"Mày bị ai kích thích?" Phương Chiêu không xác định mà hỏi, "Sở... Miên?"
Vu Nhiên hoang mang nhìn trời, nhìn hoàng hôn phía tây, những đám mây còn sót lại cũng quanh co.
Cậu phát hiện, bản thân cùng Sở Miên nhìn mặt trời lặn đã vượt qua bốn mươi bốn lần từ lâu, như vậy so với nhân vật trong truyện thiếu nhi kia thì còn may mắn hơn.
Nghĩ tới đây, Vu Nhiên tạm thời xem nhẹ tình huống chỗ đó biến cong khẩn cấp, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nụ cười này trong mắt Phương Chiêu mười phần quỷ dị, đặc biệt dưới ráng màu làm nổi bật, không hiểu sao lại phần hơi giống tâm hồn phơi phới.
Kết hợp với đủ loại hành động không giống bình thường trước đó của Vu Nhiên, cái gì mà nhảy vào lòng Sở Miên, viết truyện cổ tích trước khi ngủ... Phương Chiêu chậm rãi cân nhắc lại, hình dạng hiện tại của Vu Nhiên có cong hay không thì không biết, nhưng cảm xúc hẳn là có.
"Đm." Phương Chiêu có hơi khiếp sợ. Về chuyện "bẻ cong", cậu vốn chỉ là thuận miệng nói đùa với Vu Nhiên mà thôi, không nghĩ thật đúng là chó ngáp phải ruồi mà đoán đúng.
Cậu biết Sở Miên không tính toán yêu đương, cũng cho rằng Vu Nhiên dốt đặc cán mai với phương diện này, cho nên cậu cảm thấy ba người họ sẽ cùng độc thân vui vẻ đến tốt nghiệp... Kết quả cậu đem hai người thành anh em, hai người này lại từ anh em biến thành người yêu.
Vu Nhiên cảm giác nhiệt độ giữa hai chân dần dần biến mất, cậu quay đầu, phát hiện Phương Chiêu đã cách mình rất xa.
"Cáo từ!" Hai tay Phương Chiêu ôm quyền với cậu, sau đó đầu không ngoảnh lại mà bước lên xe bus.