Vũ Vương

Chương 949: Thiên trụ chi linh (2)




- Tử Linh, phía dưới giao cho ngươi rồi.

- Không có vấn đề!

Mộ Hàn ý niệm tầm đó, khí tức màu tím bắt đầu chậm rì rì mà về phía trước dựa sát vào.

Giống như phát giác được Tử Linh tới gần, đoàn khí tức màu trắng kia kịch liệt nổi lên, bất quá không hề giống như là kháng cự, mà giống như hoan nghênh Tử Linh đến.

Một lát qua đi, hai luồng khí tức một tím một trắng đã nhẹ nhàng đụng chạm, nhưng vừa chạm vào tức phân, sau đó lại nhẹ nhàng mà đụng chạm một lúc, lập tức tách ra.

Như thế tuần hoàn mấy mươi lần, hai luồng khí tức rốt cục chặt chẽ dính lại với nhau.

Cả hai đều có ba động rất nhỏ...

Một cái là Tử Hư Thần cung chi linh, một cái là Thiên Trụ chi linh, giống như lén lút trao đổi lấy cái gì.

- Ân?

Đầu lông mày Mộ Hàn chau lên, trên mặt hiện lên một tia thần sắc kinh ngạc, Thiên Trụ chia làm tam đoạn, trước mắt Thiên Trụ chi linh chỉ thuộc về đoạn thứ nhất của Thiên Trụ... Nói như vậy, đoạn Thiên Trụ từ đệ nhất cấp cầu thang đến 33 cấp cầu thang này, hoàn toàn có thể coi là một kiện tuyệt phẩm đạo khí. Hai đoạn Thiên Trụ từ ba mươi bốn cấp cầu thang đến sáu mươi sáu cấp cầu thang, 67 cấp cầu thang đến 99 cấp cầu thang cũng là như thế...

- Thật sự là không nghĩ tới!

Nội tâm Mộ Hàn không khỏi âm thầm thở dài, ở trong vòng ngàn dặm nhiều Võ Tiên cường đại như vậy, chỉ sợ không ai biết rõ bí mật này, mà nếu không có Tử Linh câu thông Thiên Trụ chi linh, hắn đồng dạng không có biện pháp biết được những tin tức này. Nguyên bản Mộ Hàn cho rằng sau ba mươi ba cấp, đồng dạng phải thừa nhận áp lực càng ngày càng mạnh, nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ cũng không phải là như thế, bằng không mà nói, Thiên Trụ cũng không cần phải phân thành ba khu.

Nghĩ lại tầm đó, Mộ Hàn tĩnh hạ tâm thần, tiếp tục tinh tế cảm ứng đến, thông qua Tử Linh cùng Thiên Trụ chi linh trao đổi, đại lượng tin tức liên tục không ngừng ở trong đầu Mộ Hàn bày biện ra.

Bất tri bất giác, trên mặt Mộ Hàn nổi lên chút vui vẻ.

Giờ phút này, chẳng những khu vực mà Thiên Trụ chi linh chiếm giữ ở trong Mộ Hàn cảm ứng trở nên dị thường rõ ràng, đạo vân bên trong hoàn toàn hiển lộ ra, khí tức màu tím càng là lướt qua Thiên Trụ chi linh, tiếp tục theo đạo vân hướng bốn phương tám hướng khuếch trương, bức vân phổ trong đầu Mộ Hàn kia từ từ nguyên vẹn.

Ở trong quá trình này, Thiên Trụ chi linh cũng không quấy nhiễu, cái này tự nhiên là công lao của Tử Linh rồi.

Mười vạn tám ngàn vân điểm, quả nhiên là tuyệt phẩm đạo khí!

Cũng không biết đã qua bao lâu thời gian, Mộ Hàn than khẽ khẩu khí, mở mắt, Tử Linh cùng Thiên Trụ chi linh dây dưa cùng một chỗ cũng chia lìa ra, khí tức màu tím giống như thủy triều lui bước, một chút thời gian, liền dung nhập trong cơ thể Thiên Anh. Chui ra Thiên Trụ, tiến vào thân thể Mộ Hàn, trở về tâm cung.

- Như thế nào? Có thể tìm được biện pháp leo lên ba mươi ba cấp cầu thang không?

Tử Linh vội vàng hỏi.

- Nào nhanh như vậy, ta suy nghĩ lại một chút.

Mộ Hàn nhịn không được cười lên, lực chú ý toàn bộ tập trung ở trên bức vân phổ vô cùng phức tạp kia, đầu óc dùng tốc độ trước nay chưa có chuyển động, đối với vân phổ tiến hành tinh tế đẩy diễn. Thời gian từng ly từng tý mất đi, ảo diệu bên trong vân phổ này cũng bị Mộ Hàn từng chút một hiểu rõ, tiêu hóa.

- Không sai biệt lắm.

Rốt cục, đuôi lông mày Mộ Hàn nổi lên vẻ vui mừng.

Chợt, Mộ Hàn bắn người mà lên, ngẩng đầu nhìn lên phía trên cầu thang Thiên Trụ. Cười nói:

- Tử Linh, chúng ta lập tức thử xem, tranh thủ lần này liền thành công!

Hôm nay Mộ Hàn đã có mười phần tin tưởng, lần đầu nếm thử có thể xông lên ba mươi hai cấp bậc cầu thang. Ngày nay Tử Linh câu thông Thiên Trụ chi linh, hắn đã triệt để hiểu rõ ảo diệu vân phổ trong đoạn Thiên Trụ này. Ba mươi ba cấp cầu thang này đối với hắn mà nói, đã không có độ khó quá lớn.

Nhưng thời điểm Mộ Hàn chuẩn bị hành động, Hư Không sáng sủa đột nhiên trở nên ảm đạm xuống, một đoàn bóng mờ to lớn đột nhiên tiến đến gần.

- Ân?

Mộ Hàn vô ý thức mà chuyển mắt nhìn đi, liền gặp một thân ảnh cao lớn ngàn mét hướng mình điện xạ mà đến, chỉ nhìn hình thể, liền biết rõ hắn là người Cự Thần Tộc. Cự Thần Tộc Võ Tiên ở phụ cận Thiên Trụ, có tất cả hai người, trong đó cái gọi Cự Bằng kia đã tiến vào Thần Khuyết tầng một, tên còn lại kia là Cự Nham, cũng là Thái Vi cảnh tu vị, lại không biết hắn đột nhiên chạy qua làm cái gì, chẳng lẽ cũng muốn học đồng tộc hắn, trùng kích Thiên Trụ cầu thang?

- Mộ Hàn!

Cự nhân kia lại đứng ở đối diện Mộ Hàn, hai mắt to lớn nhìn chằm chằm Mộ Hàn, ánh mắt phảng phất như thực chất như muốn xuyên thủng thân thể hắn.

- Có chuyện gì?

Mộ Hàn nhíu mày.

Trong ánh mắt Cự Thần Tộc Võ Tiên này lại lộ ra địch ý, hiển nhiên là lai giả bất thiện, chỉ là Mộ Hàn tự nghĩ sau khi đi tới nơi này, chưa bao giờ đắc tội hắn, lại không biết hắn vì cái gì khiêu khích mình.

- Mộ Hàn, hiện tại khắp nơi đem ngươi truyền vô cùng kì diệu, nói ngươi vừa đột phá đến Giới Không cảnh, có thể chiến thắng Phản Hư cảnh Võ Tiên, mà bước vào Hỗn Nguyên cảnh, càng có thể chiến thắng Thái Vi cảnh Võ Tiên, thậm chí còn nói ngươi là Thiên Nhân cảnh phía dưới đệ nhất nhân, ta cũng không tin ngươi thực sự lợi hại giống như trong truyền thuyết, ngươi dám cùng ta luận bàn một phen không?

Thanh âm của Cự Nham như chuông lớn, như sóng to gió lớn hướng bốn phương tám hướng kích động ra, ầm ầm rung động.

Vèo! Vèo...

Tiếng gầm này lập tức kinh động đến Võ Tiên phụ cận, tiếng xé gió liên tiếp vang lên, từng đạo thân ảnh xuất hiện ở Hư Không chung quanh Thiên Trụ.

- Cự Nham lại cùng với Mộ Hàn luận bàn?

Đỉnh núi xa xa, Thái Vô Sinh có chút kinh ngạc, Cự Nham này cũng không giống như là người xúc động như vậy nha? Hai vị nữ tử Linh Hư tộc khác cũng là mặt mũi tràn đầy dị sắc.

- Có lẽ là tên Quản Hoằng kia giở trò quỷ.

Thái Vô Hư nhãn thần chớp lên, lại không biết Quản Hoằng dùng cái gì cùng Cự Nham giao dịch, dụ dỗ hắn hướng Mộ Hàn động thủ...

- Cũng tốt, để cho Cự Nham dò đường cho chúng ta. Cự Nham là Thái Vi cảnh Võ Tiên, Mộ Hàn cùng hắn động thủ, chỉ sợ át chủ bài sẽ ra hết, nói không chừng chúng ta có thể thừa cơ xem thấu lai lịch của hắn.

- Nói đúng. Ta cuối cùng cảm giác trên người Mộ Hàn kia tựa hồ cất giấu bí mật cực lớn, để cho Cự Nham trước sờ ngọn nguồn của hắn cũng tốt.

...

- Cùng ta luận bàn? Không có hứng thú!

Mộ Hàn ánh mắt lạnh lung nói.

- Mộ Hàn, cái này cũng không phải do ngươi rồi!

Cự Nham lặng lẽ cười lạnh, trên mặt đúng là toát ra vẻ dữ tợn, bỗng dưng điên cuồng hét lên một tiếng, đùi phải như trụ chống trời đột nhiên nâng lên, hung hăng đối với thân hình Mộ Hàn giẫm đạp, những nơi đi qua, Hư Không phát ra trận trận nổ đùng, một cước này dường như ngay cả đại địa cũng có thể xuyên thủng.

Nhưng đùi phải của hắn chỉ rơi xuống một chút, liền định ở trên Hư Không.

Dưới bàn chân Cự Nham, thân hình Mộ Hàn đã bành trướng đến cao trăm mét, vô số Lôi Quang điện xà ở trong thân thể phun ra nuốt vào, khí tức cuồng bạo phô thiên cái địa mà tràn ngập ra. Đúng lúc này, quyền trái nắm chặt của Mộ Hàn dĩ nhiên giơ lên, đúng là cứ thế mà nâng bàn chân to lớn của Cự Nham.

- Đây là Lôi Thần phụ thể.

Lần này, Mộ Hàn hoàn toàn là quang minh chính đại thi triển ra loại võ đạo công pháp này, cũng không có giống lấy trước kia dùng Cự Linh pháp thân cùng Tử Cực lôi sát quyết tiến hành che lấp. Mộ Hàn cũng biết phụ cận khẳng định có Linh Hư tộc cường giả đang xem cuộc chiến, có khả năng rất nhanh sẽ bị bọn hắn nhìn ra mánh khóe, bất quá, hôm nay Mộ Hàn đã không sợ hãi, cho dù bị bọn hắn xem thấu mình là người thừa kế Tử Hư Thần cung, thì tính sao?