Vũ Vương

Chương 912: Đã Đến Rồi, Vậy Thì Đừng Đi




Tĩnh!

Chỉ một thoáng, toàn bộ Côn Luân tiên phủ đều lâm vào trong yên lặng giống như chết, vô số võ đạo tu sĩ đúng là suýt nữa đem tròng mắt trừng đi ra.

Cái thời khắc này, đáy lòng của mọi người tràn ngập rung động khó nói lên lời!

Phó Tiên Minh đường đường Côn Luân tiên phủ Phủ chủ, ngũ trọng Hư Kiếp cường giả, ở thời điểm đối mặt Cổ Thương Phong, đúng là không có nửa điểm sức hoàn thủ.

Cùng là tu vi ngũ trọng Hư Kiếp, thực lực sai biệt cư nhiên lớn như thế?

Từng đạo ánh mắt không thể tưởng tượng rơi vào trên người Cổ Thương Phong, trong thiên địa yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

- Võ Tiên... Võ Tiên... Cổ Thương Phong... Ngươi làm sao có thể nhanh như vậy bước vào Võ Tiên chi cảnh...

Ở trong cự chưởng xanh biếc kia, khuôn mặt Phó Tiên Minh dữ tợn vặn vẹo, trong mắt tràn đầy thần sắc khó có thể tin, tiếng gầm gừ như bệnh tâm thần kia lập tức phá vỡ bình tĩnh trong tiên phủ.

- Võ Tiên? Cổ Thương Phong đã là Võ Tiên?

- Tại sao có thể như vậy?

- Lúc trước trận đại chiến kia, hắn vẫn là ngũ trọng Hư Kiếp a!

...

Mọi người đã tỉnh hồn lại, nhưng trong lồng ngực lại kinh hãi không hiểu, tiếng kinh hô liên tiếp. Sau khi trận đại chiến Thái Tố cổ thành kia kết thúc, mới đã qua ba năm thời gian, ngũ trọng Hư Kiếp Cổ Thương Phong vậy mà liên tiếp vượt qua lục trọng Hư Kiếp, thất trọng Hư Kiếp, bước chân vào Võ Tiên chi cảnh?

Khiếp sợ không gì sánh kịp qua đi, tâm mọi người lập tức rơi xuống thung lũng.

Nguyên bản mọi người còn chờ mong sau khi bọn người Phó Tiên Minh trở về, có thể một câu lật bàn, đem Mộ Hàn đánh về nguyên hình, lại không nghĩ rằng sau khi Phó Tiên Minh trở về lại xuất hiện tình huống ngoài mọi người dự đoán như thế. Hôm nay ngay cả Phó Tiên Minh cũng bản thân khó bảo toàn, Côn Luân tiên phủ còn ai có thể chống lại Mộ Hàn cùng Cổ Thương Phong.

Giờ phút này, cho dù là tu sĩ tiên phủ bản thổ cũng đã minh bạch, Cổ Thương Phong cùng Mộ Hàn chúng phân tông tu sĩ nhập chủ Côn Luân tiên phủ là xu thế đã không thể tránh né.

- Phó Tiên Minh, từ hôm nay bắt đầu, ngươi đã không còn là Côn Luân tiên phủ Phủ chủ. 

Cổ Thương Phong bỗng nhiên hét lớn.

- Cổ Thương Phong. Ngươi dám...

Phó Tiên Minh lại là táo nộ, lại là kinh hoàng, nhưng hắn lời còn chưa nói hết, cự chưởng xanh biếc kia đã hăng hái co rút lại, cầm lấy hắn đi tới trước mặt Cổ Thương Phong.

Chợt, tay trái y hệt như cây củi kia của Cổ Thương Phong liền từ chỗ mi tâm của Phó Tiên Minh phật qua, đúng là cứ thế mà mà từ trong không gian tâm cung của hắn lấy ra một kim ấn to cỡ nắm tay.

Cổ Thương Phong trầm giọng nói: 

- Y theo quy củ Tiên phủ, Phủ chủ cần phải là Hư Kiếp tu sĩ mới có thể đảm nhiệm. Mộ Hàn đã là người thừa kế hạ nhiệm Phủ chủ, đợi hắn đột phá đến Hư Kiếp cảnh, sẽ chính thức kế nhiệm Phủ chủ vị. Trước đó, sự vụ tiên phủ như trước do Cừu Huyền Sách, Nghê Diễm hai vị trưởng lão xử lý, chư vị có dị nghị gì không?

...

Tiên phủ tu sĩ im miệng không nói, cho dù có dị nghị lại có thể thế nào, dùng tu vi Võ Tiên cảnh kia của Cổ Thương Phong. Hoàn toàn có thể đè xuống tất cả thanh âm không phục.

Ngay cả Phủ chủ Phó Tiên Minh cũng bị bắt, nếu bọn hắn phản kháng, giống như kiến càng lay cây, không có bất kỳ ý nghĩa.

- Rất tốt, cái kia cứ quyết định như vậy đi!

Cổ Thương Phong cùng Mộ Hàn rất nhanh trao đổi cái ánh mắt, trên mặt đều nhịn không được lộ ra có chút vui vẻ. Về phần bốn người Tang Phách, Bàng Chiêu, Cố Tử Hư cùng Bộ Minh Không, trong ánh mắt lại nổi lên kích động cùng vẻ hưng phấn khó có thể che dấu.

- Cổ huynh. Đối thủ của chúng ta chỉ là một người Phó Tiên Minh, nay hắn đã bị bắt, vậy thì không có chuyện gì của chúng ta, chúng ta cáo từ. 

Trên không Côn Luân tiên phủ, ngũ trọng Hư Kiếp Ma Linh tộc cường giả kia đột nhiên đánh cái ha ha, hướng ba người còn lại vẫy tay, liền muốn ly khai.

Bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Cổ Thương Phong đúng là Võ Tiên.

Nếu như Cổ Thương Phong cùng Phó Tiên Minh đồng dạng cũng là ngũ trọng Hư Kiếp. Cho dù hai người liên thủ, bọn hắn cũng có nắm chắc trốn chạy để khỏi chết. Nhưng bây giờ Cổ Thương Phong trở thành Võ Tiên cảnh siêu cấp cường giả. Bốn người bọn họ cho dù đem lực bú sữa mẹ ra, cũng khó có thể cùng Cổ Thương Phong chống lại.

Hiện tại bọn hắn chỉ hy vọng, Cổ Thương Phong không ra tay.

Bốn người bọn họ cùng Phó Tiên Minh, Hỏa Sát Chân Nhân, Tiêu Kiêu ở Đại Động Tiên Khư dây dưa gần hai năm thời gian, sau khi trả một cái giá lớn năm tên tộc nhân mới trở lại Thiên Vực thế giới. Bọn hắn cũng không muốn ở cái địa phương này, không công vứt bỏ cái mạng nhỏ của mình.

- Chậm đã!

Mí mắt của Cổ Thương Phong có chút nhấc, trong miệng hắn tóe ra hai cái âm phù này, làm cho bốn gã Ma Linh tộc cường giả trên không trung kia trong nội tâm lộp bộp nhảy dựng.

- Bốn vị, đã đến rồi, vậy thì đừng đi!

- Hắn muốn xuất thủ!

- Chạy!

- Chúng ta đi mau!

- Đáng giận!

Bốn gã Ma Linh tộc cường giả sắc mặt đại biến, mở miệng hô quát, đồng thời bốn đạo thân ảnh nho nhỏ đã như là sao chổi hướng xa xa kích bắn đi, trong nội tâm đã là một mảnh lạnh như băng. Võ Tiên cảnh cùng Hư Kiếp cảnh chênh lệch to đến không hợp thói thường, mặc dù bọn hắn đang lẩn trốn tháo chạy, nhưng cũng biết hi vọng chạy đi cực kỳ xa vời.

Nhìn xem bóng lưng bốn người, Cổ Thương Phong chỉ là không chút hoang mang liên đạn vài cái ngón tay.

Hô! Hô! Hô! Hô!

Bốn phiến lá xanh nho nhỏ từ đầu ngón tay của Cổ Thương Phong kích xạ mà ra, thoạt nhìn lảo đảo, nhưng tốc độ lại nhanh đến cực điểm, trong khoảnh khắc đã xuyên việt mấy ngàn thước, đến sau lưng bốn gã Ma Linh tộc cường giả. Lập tức, bốn phiến lá xanh kia hăng hái khuếch trương, khỏa hướng bốn tiểu thân ảnh kia.

- Không tốt! 

- Đã xong! 

...

Tiếng kêu thất kinh liên tiếp vang lên, bốn đạo huyết sắc lưu quang phân biệt hướng bốn phiến lá xanh kia bạo bắn xuyên qua. Nhưng mà, một kích đem hết toàn lực này của bọn hắn, lại như lửa sao băng nhập biển lớn mênh mông, không có kích thích chút gợn sóng nào. Trong nháy mắt, bốn gã Ma Linh tộc cường giả đã bị lá xanh xoáy lên.

- Mộ Hàn, bọn hắn liền giao cho ngươi xử trí! 

Cổ Thương Phong mắt hí một ít, bốn phiến lá xanh cuốn đồng phiêu hướng Mộ Hàn.

- Sơn chủ, đa tạ.

Mộ Hàn cũng không chối từ, mặt mày hớn hở thu bốn phiến lá xanh kia nhập tâm cung. Bốn gã Ma Linh tộc cường giả này, Mộ Hàn ý định toàn bộ trồng vào Tử Diễm đồ đằng. Nhiều ra bốn gã Hư Kiếp cảnh khôi lỗi, thậm chí còn có một là ngũ trọng Hư Kiếp cường đại, đoàn U Minh hoả diễm kia nhất định có thể lớn mạnh không ít.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, Mộ Hàn muốn nhìn một chút có thể mượn cơ hội đột phá đến Thần Hải thất trọng thiên hay không.

- Tiểu gia hỏa, còn cùng lão phu khách khí cái gì.

Cổ Thương Phong ha ha cười cười, nhìn Mộ Hàn khoát khoát tay, sau đó hoàn quét một vòng, ở bên trong cặp mắt kia lại ẩn ẩn toát ra một tia kích động chi ý. Sau nửa ngày qua đi, hai ánh mắt như thực chất kia của Cổ Thương Phong xuyên thấu trăm dặm không gian, rơi vào trên người một gã lão giả mập lùn ngồi xếp bằng.

- Liên trưởng lão, kế tiếp nên làm như thế nào, ngươi có lẽ đã minh bạch?

- Minh bạch!

...

Côn Luân tiên phủ hết thảy đều kết thúc, tin tức có liên quan đến Côn Luân tiên phủ lại bắt đầu cực kỳ nhanh ở toàn bộ Bảo Tiên Thiên Vực lưu truyền ra.

Mộ Hàn dùng tu vi Thần Hải lục trọng thiên, trở thành vị Thánh tử thứ tư của Côn Luân tiên phủ.

Mộ Hàn vị Vũ Lăng thánh tử này, được đề cử làm hạ nhiệm Phủ chủ.

Phó Tiên Minh tổn hại tiên phủ thánh địa Côn Hư Động Thiên, tự nhận lỗi từ đi Phủ chủ vị, mà sau khi Mộ Hàn đem tu vi đột phá đến Hư Kiếp cảnh, sẽ chính thức kế nhiệm Phủ chủ...

...

Một mảnh tin tức dài hẹp điên cuồng hướng bốn phía truyền bá ra, vô số võ đạo tu sĩ Bảo Tiên Thiên Vực giận xem líu lưỡi, kinh hãi không hiểu.