Vũ Vương

Chương 111: Tinh Vân động (5)​




Mộ Thiết Đường không khỏi không biết nên khóc hay cười. Hắn đã vào viện Duệ Phong nhiều năm như vậy, nhưng vẫn là lần đầu hắn nhìn thấy có người bởi vì không chịu tham gia tu luyện mà bị phạt nhiều ngày như vậy.

- Tự làm tự chịu!

Mộ Thanh Thành nghe vậy, xem ra có chút hả hê mà nở nụ cười. Hắn chỉ cảm thấy trong lồng ngực thoải mái hơn không ít.

Mộ Hàn cũng không có hứng thú để ý tới người này, trực tiếp dựa vào "Tử Hư Thần Cung" cảm ứng rồi đi đến một chỗ ở trước vách đá cách hai người ước chừng hai thước thì dừng lại. Chỗ này để rải rác không ít thuổng sắt, Mộ Hàn tiện tay nhặt lên một cái, thúc đẩy chân khí vào trong đó. Những tia chớp sáng trắng ở trên thân thuổng sắt lập tức phóng mạnh ra.

- Sạt!

Một nhát thuổng phóng đi xuống, chỉ là cạo một lớp bột đá vụn dày không được nửa tấc.

Động tác của Mộ Hàn càng không ngừng, hắn lại lập tức huy động thuổng sắt.Những âm thanh sạt sạt liên tiếp vang lên, còn mảnh vỡ không ngừng bắn tung toé ra khắp bốn phía. Những mảnh vỡ này ẩn chứa không ít những đốm sáng nhỏ màu tím. Cùng với động tác vung thuổng của Mộ Hàn, những đám mây tím không ngừng múa lượn trên không trung. Xem ra tựa như trong mộng ảo .

Nhìn thấy dạng hành động thế này của hắn, Mộ Thanh Thành lại đùa cợt bĩu môi.

Mộ Thiết Đường chính là đang muốn nói lại thôi. Ở trong mỏ quặng Tinh Vân nhiệt độ nóng vô cùng, vách đá lại cứng rắn dị thường. Với tu vi Bách Khiếu Cảnh đỉnh cao của hắn, liên tục vung thuổng lên xuống năm mươi lần đã là cực hạn. Nhưng đó là còn phải nắm giữ được chút bí quyết nho nhỏ. Còn nếu mà khinh xuất giống như Mộ Hàn vậy , đào được ba mươi nhát đã là phi thường không tồi.

Tuy nhiên, cũng không lâu lắm, Mộ Thiết Đường liền bắt đầu kinh ngạc.

Lúc này hắn mới phát hiện, vào lúc Mộ Hàn vung thuổng để khai quật, lại vẫn đồng thời cũng hấp thu linh khí thiên địa chung quanh. Điều này làm cho hắn suýt nữa trợn trừng đến lòi cả con ngươi ra ngoài. Linh khí thiên địa ở trong mỏ quặng này đều mang theo cỗ khí tức nóng rực. Khi hấp thu vào thì ngay cả Tâm Cung cũng đều bị nóng theo đến mức như thiêu như đốt.

Đám đệ tử của viện Duệ Phong bọn họ, sau khi tiêu hao chân khí xong thì căn bản không dám mở rộng việc hấp thu linh khí thiên địa. Mỗi lần đều cần một thời gian dài mới có thể khiến cho kinh mạch đã bị trống rỗng lại trở nên tràn đầy. Có điều là, Mộ Hàn này tựa hồ căn bản không hề phải kiêng nể như vậy, hơn nữa còn giống như không có bất cứ điều khó chịu nào.

Chẳng lẽ là bởi vì Mộ Hàn có được pháp lực?

Cũng không đúng, ở trong viện Duệ Phong cũng có hai người Đạo Văn Sư thấp phẩm, nhưng so sánh với các đệ tử của viện Duệ Phong khác thì bọn họ cũng không có mạnh hơn bao nhiêu.

- Hay pháp lực của Mộ Hàn là loại trung dung không thuộc tính, chẳng lẽ là vì vậy?

Ý nghĩ của Mộ Thiết Đường nhanh chóng quay ngược trở lại, rốt cục đã tìm được nguyên nhân tự nhận là giải thích hợp lý. Từ sau khi khảo nghiệm Tuyển Phong kết thúc, chuyện Mộ Hàn có được loại pháp lực trung dung không thuộc tính cũng đã bị Đạo Văn Sư từng giao đấu cùng hắn truyền ra. Đến ngay cả bọn họ là những đệ tử của viện Duệ Phong này thì tất cả cũng có nghe thấy.

Chỉ là ước chừng một phần mười canh giờ sau, Mộ Thiết Đường lại lần trở nên kinh ngạc không hiểu ra sao cả. Không chỉ có là hắn, ngay cả Mộ Thanh Thành ở bên cạnh cũng kinh ngạc há hốc miệng .

Bởi vì ở trong thời gian kéo dài như vậy, Mộ Hàn đâu chỉ có vung thuổng lên một trăm lần?

Thế nhưng tốc độ của hắn lại không hề chậm lại chút nào.

Nhìn thấy cái hốc trên vách đá kia bị Mộ Hàn khai quật ra , Mộ Thiết Đường và Mộ Thanh Thành trao đổi ánh mắt, cũng hơi khó có thể tin nổi. Thời gian trôi qua rất nhanh, sau gần một khắc canh giờ, động tác của Mộ Hàn đột nhiên dừng lại, con ngươi đờ đẫn của hai người rốt cục chuyển động thật nhanh một phen.

- Tử Tinh Thạch!

Thế nhưng chỉ trong chớp mắt sau, phát hiện ở chỗ sâu trong cái hố kia có một bóng đen màu tim tím nho nhỏ, hai người Mộ Thiết Đường và Mộ Thanh Thành cũng là khó có thể tự kiềm chế mà cùng hô to lên.

Mộ Hàn chỉ là hơi hơi dừng lại, rồi liền tiếp tục vung thuổng khai quật. Chỉ có điều là động tác lại nhẹ đi rất nhiều, dùi phải nạy trái. Không được bao lâu, sắc tím kia liền càng ngày càng sáng ngời, càng ngày càng nổi bật. Cuối cùng Mộ Hàn hung hăng đâm một thuổng sắt đi xuống, một hòn đá có hình chếc đĩa tròn to bằng bàn tay liền bị bật ra.

Chộp lấy nó nhìn qua một chút, trên mặt Mộ Hàn không khỏi hiện lên nụ cười có hơi vui vẻ. Cục Tử Tinh Thạch này có vẻ thật tốt, phẩm chất hẳn là cực kỳ khá đây.

Hai người nhìn không chớp mắt, trên mặt Mộ Thiết Đường tràn đầy hâm mộ, mà trong mắt Mộ Thanh Thành chính là sự ghen ghét thô thiển.

Bọn họ từ hừng đông đã bắt đầu chui vào trong động, đào đào bới bới mệt đến chết cho đến bây giờ không sai biệt lắm cũng đến một canh giờ, nhưng lại ngay cả bóng dáng của Tử Tinh Thạch cũng không nhìn thấy. Còn Mộ Hàn ngược lại, mới làm được một khắc canh giờ mà đã có thu hoạch, đặc biệt địa điểm thu hoạch lại còn cách bọn họ gần đến như thế. Nếu không phải viện Duệ Phong có quy củ nghiêm ngặt, hơn nữa bản thân cũng không phải đối thủ của Mộ Hàn, Mộ Thanh Thành e rằng ngay cả tâm tư tiến lên cướp lấy viên Tử Tinh Thạch kia làm của riêng cũng có .

Mộ Hàn nhanh chóng liền ghìm xuống sự mừng rỡ trong lòng, tiếp tục huy động thuổng sắt rất nhanh. Tiếng sạt sạt lại lần nữa bắt đầu nghe thấy rõ ràng ở chỗ sâu trong Tinh Vân động.

Hắn có thể cảm giác được món đồ kia khiến cho "Tử Hư Thần Cung" rung động chỉ cách hắn vẫn còn có một đoạn cự ly không ngắn. Một mặt khai quật, một mặt vận hành "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết", chân khí trong cơ thể Mộ Hàn bị tiêu hao lại được bổ sung cuồn cuộn không ngừng . Còn chiếc thuổng sắt kia cơ hồ liền không có dừng lại chút nào.

Thấy thế, Mộ Thiết Đường và Mộ Thanh Thành đã là có chút đờ đẫn.

Ngoài ra Mộ Thiết Đường nghĩ chính mình lúc trước còn muốn nhắc nhở Mộ Hàn, truyền thụ một chút kinh nghiệm đào quặng cho hắn thì liền không khỏi cười khổ rộ lên. Thật sự là người so sánh người, ắt giận điên người.

Mộ Thiết Đường cũng lười lại tìm tòi nghiên cứu xem Mộ Hàn bởi vì có được pháp lực trung dung không thuộc tính hay không, nên mới có thể đào bới ở trong mỏ quặng này mà coi cái nóng như không có gì. Hắn cũng tiếp bắt tay làm việc lu bù lên.

Mộ Thanh Thành cũng lại nhìn chỉ chốc lát, liền hung hăng phun ra một ngụm nướt bọt, tức giận bất bình mà vung chiếc thuổng sắt lên. Chỉ đó điều là đào được mấy chục lần đã thở hồng hộc, hắn vội vàng móc ra một viên dược màu lam ném vào trong mồm rồi ngồi xuống, dè dặt hấp thu linh khí chung quanh.

Vài phần mười canh giờ trôi qua, Mộ Thanh Thành mới mở mắt ra được. Thế nhưng vừa mới đứng lên, hai con mắt trợn tròn liền càng mở càng lớn, môi run lẩy bẩy:

- Ngươi. . . Ngươi lại đào được nữa?