Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 77: Thương Mang Sử Ký




"À phải, có cái này cho ngươi".

Mạc Thanh Vân sau đó lại lấy ra một cuốn sách nhỏ đưa cho Trần Phàm.

"Thương Mang Sử Ký, tiền bối đây là..."

Trần Phàm nhìn lên bìa sách có ghi bốn chữ đậm, tuy chỉ có bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự mênh mông bát ngát, rộng lớn vô biên, hóa ra là một cuốn sách có ghi chép về lịch sử, cụ thể là về Thương Mang đại lục.

"Không sai. Ta thấy tiểu tử ngươi kiến thức còn quá mức hạn hẹp, cầm lấy nó đọc đi, cũng chẳng phải thứ quý giá gì, không cần đa tạ".

Mạc Thanh Vân gật đầu nói ra, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.

Trần Phàm thấy thế cũng không nói gì nữa, quay về vị trí của mình cầm cuốn Thương Mang Sử Ký lên, bắt đầu chăm chú đọc, coi bộ cuốn sách sẽ để cho hắn mở mang thêm rất nhiều kiến thức về đại lục này đây.

Hỗn nguyên sơ khai, tất cả mọi thứ khi đó đều là hỗn độn, vẫn chưa có thứ gì có thể định hình, hoàn toàn chỉ là một mảnh hỗn độn, mênh mang, đến trời và đất còn chưa có, nói chi tới sinh linh vạn vật.

Trải qua hàng ức vạn năm, hỗn độn dần dần được trật tự sắp xếp, mà mặc dù khi đó mọi thứ đã không còn là hỗn độn, nhưng chỉ là một mảnh hư không vô cùng vô tận, như cũ vẫn là chưa có thứ gì được định hình, trời đất vẫn còn chưa có, người xưa gọi đó là thời kỳ hồng mông, tức là hồng hoang và mông muội.

Lại thêm ức vạn năm nữa trôi qua, đến lúc này, hồng mông định âm dương, âm dương sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, từ bát quái ngũ hành sinh mới diễn hóa ra thiên địa càn khôn, vạn vật muôn loài cũng từ đó dần dần xuất hiện tạo thành thế giới.

Các đại lục bắt đầu được hình thành, sinh linh bắt đầu sinh sống, đấu tranh và sinh tồn...các chủng tộc cũng theo đó mà bắt đầu xuất hiện, người xưa gọi đó là thời kỳ thái cổ, chính là thời kỳ dựng dục ra những sinh linh cổ xưa nhất trên thế giới.

Linh tộc, yêu tộc, ma tộc, hải tộc, cự nhân tộc...

Mà nhân tộc chính là chủng tộc xuất hiện sau cùng, nhưng lại không phải là chủng tộc yếu đuối nhất!

Nếu như nói hồng mông là thời kỳ sơ khai nhất, thái cổ là thời kỳ thần bí nhất, vậy thì thượng cổ chính là thời kỳ hưng thịnh nhất của sinh linh vạn vật!

Thượng cổ, đây chính là thời kỳ tiếp theo sau thái cổ, khi mà tất cả chủng tộc muôn loài đều đã phát triển tới một trình độ trước nay chưa từng có, là thời kỳ huy hoàng nhất, rực rỡ nhất, uy phong nhất, khai sinh ra những tồn tại vĩ đại nhất!

Chỉ đáng tiếc, cực thịnh tất suy, sau khi ánh dương qua đi bầu trời sẽ bắt đầu ảm đạm, sinh linh bắt đầu "nghênh đón" một thời kỳ của sự suy sụp và lụi tàn.

Mà thời kỳ đó cũng chính là thời kỳ mà hiện tại Trần Phàm đang sống, người ta gọi nó là thời kỳ hậu tàn!

...

"Hỗn nguyên, hồng mông, thái cổ, thượng cổ, hậu tàn! Vậy phía sau nữa sẽ là một thời kỳ thế nào đây?".

Đọc đến đây Trần Phàm hơi dừng lại một lát, khóe miệng lẩm bẩm, vẻ mặt trầm ngâm, nhưng sau đó lắc đầu không nghĩ nữa, lại là chăm chú đọc tiếp, mấy cái vừa rồi chỉ là đoạn mở đầu của Thương Mang Sử Ký, phần đầu nói về sự hình thành chung của thế giới và sinh linh, phần sau mới là tập trung cụ thể vào Thương Mang đại lục, cũng là nơi mà Trần Phàm đang sống.

Truyền thuyết kể lại rằng, Thương Mang đại lục chỉ là một mảnh vỡ của một đại lục vô tận bị vỡ ra từ thời thượng cổ, cũng có người nói nó là một đại lục nguyên vẹn được hình thành vào thời kỳ đó, tóm lại không có nguồn tin nào xác thực cả.

Nhưng có thể khẳng định là đại lục Thương Mang đã có từ rất lâu rồi.

Trải qua nhiều biến cố thăng trầm lịch sử, hiện nay trên đại lục Thương Mang chỉ còn có nhân tộc sinh sống là chủ yếu, còn lại yêu thú và linh thú tuy cũng có nhưng đó chỉ là những tàn dư còn sót lại mà thôi, là bề nổi của một tảng băng chìm, yêu và linh hoặc những chủng tộc khác nói chung đều có thế giới riêng của chúng.

Các thế lực ở đại lục Thương Mang có rất nhiều, xét theo nội tình từ thấp đến cao sẽ được chia làm tứ lưu, tam lưu, nhị lưu, nhất lưu và cao nhất chính là thế lực cấp thánh địa.

Trong đó còn phân biệt ra chính phái và ma đạo, cụ thể là ở đại lục Thương Mang có tứ đại thánh địa danh môn chính phái cùng tam đại thánh địa tà ma ngoại đạo, tổng cộng chính là thất đại thế lực.

Vạn Linh Tông là tông môn có lịch sử hình thành từ hàng chục vạn năm về trước, chính là một trong tứ đại thánh địa chính phái tại đại lục Thương Mang, nhân tài lớp lớp, non sông như rừng, phía dưới có năm thế lực nhất lưu phụ thuộc là Thiên Uy, Thiên Dũng, Thiên Đức, Thiên Võ và Thiên Long đế quốc, hàng trăm thế lực nhị lưu, tam lưu tính tới hàng ngàn, tứ lưu càng là nhiều không đếm xuể.

Ngoài Vạn Linh Tông ra, ba thánh địa chính phái khác còn lại chính là Mệnh Kiếm Sơn Trang, Kim Quang Tự và Phượng Nguyệt Cung, mỗi một thánh địa đều có lịch sử hình thành và phát triển hàng chục vạn năm, nội tình cùng thực lực không xê xích nhiều.

Mệnh Kiếm Sơn Trang - thánh địa kiếm đạo, các đệ tử đều là chủ tu kiếm pháp, nhân tài vô kể, người sinh vì kiếm, kiếm khí lăng lệ phủ kín trời xanh, phía dưới có tới sáu thế lực nhất lưu cùng rất nhiều thế lực khác phụ thuộc, có lớn có nhỏ, nếu tính về tổng thể thực lực có lẽ còn nhỉnh hơn ba thánh địa còn lại một chút, cho nên được xem là thế lực mạnh nhất trong tứ đại thánh địa chính phái.

Kim Quang Tự chính là một thánh địa phật môn, người người đều là tôn thờ phật đạo, bản tự lấy chữ hòa làm gốc, tương truyền cách đây hơn 60 vạn năm, có vị phật đà tu thành chính quả, phật pháp vô biên, sáng lập nên Kim Quang Tự lưu truyền sử sách, cũng là thánh địa lâu đời nhất trong tứ đại thánh địa chính phái, đệ tử trong tự hầu hết đều là tu luyện thể thuật, nhục thân cường hoành, kim quang chói lọi. Các thế lực phụ thuộc khác cũng đa phần đều không miếu thì chùa, hoặc là sùng bái phật môn, giang sơn một mảnh chìm đắm trong phật quang thanh tịnh.

Phượng Nguyệt Cung là thánh địa duy nhất chỉ thu nữ tử làm đồ đệ, không nhận nam nhân, âm thịnh dương suy, môn hạ đệ tử vì toàn bộ đều là nữ nên chủ yếu tu luyện công pháp âm hàn, ai nấy đều là tuyệt sắc giai nhân, băng thanh ngọc khiết, khiến cho không ít các thế lực lớn nhỏ đều là say đắm hâm mộ, chỉ mong một lần được cùng họ nên duyên đạo lữ.

Đó chính là tứ đại thánh địa danh môn chính phái, còn lại đương nhiên là tam đại thánh địa tà ma ngoại đạo.

Địa Ngục Ma Tông, U Minh Quỷ Điện, Huyền Thi Cốc, đây chính là ba đại thế lực ma đạo lớn nhất tại đại lục Thương Mang, huyết tinh lãnh khốc, không từ thủ đoạn, tàn nhẫn với kẻ địch cũng tàn nhẫn với chính bản thân mình. Bọn chúng tuy chỉ có ba đại thế lực cấp thánh địa, nhìn qua tưởng chừng lép vế so với chính phái, nhưng nội tình tuyệt đối không thể xem thường, chỉ có thể dùng bốn chữ vô cùng thần bí để hình dung, vì từ trước tới nay thám tử của các danh môn chính phái phái ra do thám đều là một đi không trở lại, cho nên đến giờ vẫn chưa ai nắm được cụ thể tình huống của ma đạo ra sao.

Chính phái và ma đạo thế như nước với lửa, từ xưa tới nay chính là xung đột không thôi, tuy còn chưa tới tình trạng ta sống ngươi chết, nhưng những ma sát nhỏ ở biên giới phân chia vẫn thường xuyên xảy ra như cơm bữa, đối phương gặp nhau chính là giương cung bạt kiếm, không nói hai lời.

Bất quá, có tả có hữu thường sẽ có trung, chính và tà là hai thế lực hoàn toàn đối lập, nhưng ở giữa vẫn có những thế lực khác không thuộc bên nào, đó được gọi là những thế lực trung lập.

Ám Ảnh Môn chính là một ví dụ điển hình, thế lực này không chính cũng chẳng tà, chỉ cần có tiền thì ma đạo cũng giết, chính phái cũng chẳng tha, hành tung quỷ dị, cũng thần bí không kém so với bên ma đạo.

Và còn một vài thế lực trung lập khác nữa...

Ngoài ra, nào là thiên hạ hoàng triều, địa vực thâm uyên, đàm nhai cốc lĩnh, sâm lâm sơn mạch, ngoại vực tinh không, hải dương vô tận...tất cả đều được giới thiệu khái quát trong Thương Mang Sử Ký.

Gấp lại cuốn sách, Trần Phàm khẽ thở ra một hơi, trong lòng âm thầm cảm thán, hóa ra đại lục Thương Mang lại mênh mông phức tạp đến vậy, hắn giống như một tên nông thôn quê mùa vừa được mở mang tri thức, cũng khó trách, dù sao trước đây hắn chỉ là một tên nô bộc thấp hèn, sống ở một nơi cũng tầm thường không kém, hắn không phải là một con ếch coi trời bằng vung, nhưng vẫn là một con ếch ở sâu dưới giếng.

Có điều, hiện tại con ếch đã bắt đầu nhảy ra khỏi miệng giếng thoát đi rồi!