Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 67: Kiếm khí nguy hiểm




Nhìn nhìn thân thể Trần Phàm đang bất động nằm dưới chân, trên tay Huyết Dạ đã lăm lăm một thanh huyết kiếm, trường kiếm vung lên, chuẩn bị lấy đi đầu người, nguyên vẹn cũng tốt, ít nhất hắn cũng có thể lấy ra bàn giao với gã thành chủ kia.

Nhưng đúng vào lúc này, dị biến nổi lên.

Chỉ thấy Trần Phàm đột nhiên mở ra hai mắt, ánh mắt thâm thúy lóe ra tinh quang, hắn nhanh như chớp nghiêng người đánh ra một quyền gạt bay thanh kiếm, thân thể trong tích tắc theo một tư thế đẹp mắt xoay chân bật dậy, khí thế bộc phát tựa như thái cổ hung thú, hai chân thuận thế đạp mạnh về phía trước, song long xuất hải, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai một kích lôi đình.

Huyết Dạ sắc mặt kịch biến, điều này đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của hắn, vốn dĩ cho rằng dù tiểu tử này có may mắn không chết, đó đã là một điều quá mức thiên phương dạ đàm (chuyện viển vông hão huyền) rồi, nhưng nhất định cũng phải bị trọng thương mới đúng, làm sao có thể trong nháy mắt đã long tinh hổ mãnh đến như vậy? Không có thời gian nghĩ nhiều, Huyết Dạ theo bản năng đưa hai tay bắt chéo ở trước ngực ngăn cản, cự ly quá gần, hơn nữa Trần Phàm tốc độ hình như đã nhanh hơn trước, hắn chỉ có thể cắn răng đỡ lấy một kích này.

Ầm!

Hai chân của Trần Phàm đạp mạnh lên người tên sát thủ, khuôn mặt hắn lúc này thật trầm lặng, cao thâm khó dò, cả người tỏa lan ra khí thế kinh tâm động phách.

Thật sự cũng phải cám ơn tên Huyết Dạ kia nhiều, nếu không có hắn Trần Phàm chưa chắc đã thuận lợi đột phá, e rằng phải mất ít nhất một tháng thời gian. Nhưng ngẫm lại vừa rồi nguy hiểm vô cùng, cũng may Trần Phàm có Thương Liệu Đan, lại thêm năng lượng yêu đan dồi dào, hai cỗ năng lượng kết hợp lại mới có thể để cho hắn trong thời gian vài cái hô hấp khôi phục đến trạng thái mạnh nhất. Một kích vừa rồi thực thể đã phá hủy toàn bộ nội tạng của Trần Phàm, nhưng vì trái tim và đầu đều được Đế Vương Chiển Khải bảo vệ, hữu kinh vô hiểm, cuối cùng nhất cử để cho hắn đột phá lên tới hư khí đại viên mãn, quả thực là phúc họa tương y (phúc họa nương tựa vào nhau, trong phúc có họa trong họa có phúc).

Lần này cả hai đều bị lực phản chấn bắn dạt ra xa, điều này cho thấy hiện tại hai bên đã không còn chênh lệch bao nhiêu nữa, Huyết Dạ bị đẩy lùi lại mười mấy bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững, cả khuôn mặt hiện đầy khiếp sợ, cuối cùng trong nội tâm hắn chợt nghĩ tới điều gì đó, không lẽ...

"Công lực của ngươi, làm sao có thể?".

Đáng chết, tên tiểu tử này cư nhiên mượn lực lượng của hắn để đột phá cảnh giới. Nhưng mà làm sao có thể? Đây chính là mang mạng ra đánh cược, hơn nữa còn là một ván bài thập tử nhất sinh, Huyết Dạ hắn còn chưa gặp qua kẻ nào dám có gan làm như vậy.

"Đối với ta thì không có gì là không thể".

Trần Phàm lạnh lùng đáp, ngay sau đó cũng hề dây dưa nhiều lời, trực tiếp nhào tới công kích, hắn không thể tấn công từ xa, vậy nên cần phải liên tục áp sát tên sát thủ này, cận chiến hắn.

"Hừ! Ngươi nghĩ bổn dạ chỉ có bấy nhiêu thôi sao?".

Huyết Dạ cũng hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay biến hóa không ngừng, lóe lên những dải sáng màu đỏ, ngay sau đó lập tức hướng phía Trần Phàm đâm tới, một phân thành ba ba phân thành chín, nhìn kỹ hóa ra lại chính là chín con huyết xà màu đỏ, mang theo một quỹ tích vô cùng quỷ dị lắt léo cắn vào những chỗ hiểm trên cơ thể con mồi.

"Huyết Xà Tham Oa".

Trần Phàm không dám khinh dịch. mặc dù bây giờ hắn đã đột phá lên một cấp độ, thực lực tăng nhiều, nhưng vẫn không nắm chắc mình có thể làm gì được tên sát thủ này, tuy nhiên có thể chắc chắn một điều là không phải sợ cái tên Huyết Dạ này nữa. Đế Vương Chiến Khải bao phủ toàn thân, cả người Trần Phàm như ẩn như hiện lóe lên kim quang nhàn nhạt, đế vương chi nộ, chiến khải chi uy, mặc kệ mấy con huyết xà kia hung hãn cỡ nào, hắn vẫn tuyệt không lùi bước mãnh liệt công tới.

Phập phập phập...!

Chín con huyết hà cái miệng há to, răng nanh nhọn hoắt, tất cả đều được tạo nên bởi máu, mỗi con như có linh tính tìm đúng nơi hiểm yếu trên cơ thể đối phương cắn tới, từng con mang theo huyết độc so với ba trảo vừa rồi chỉ hơn chứ không kém, chân khí cảnh viên mãn nếu như ngạnh kháng cũng có thể bị cắn chết tươi, cho dù là ngưng khí cảnh sơ kỳ cũng phải tạm lánh phong mang.

Thế công của Trần Phàm lập tức bị chững lại đôi chút, hắn không hề nao núng, nội lực toàn thân vận chuyển, chấn cho mấy con huyết xà bật ra nát bấy, hóa thành huyết vụ phiêu tán trong không trung. Nhưng trong tích tắc này, một đạo huyết quang trong nháy mắt vọt tới, tốc độ như thiểm điện, tựa như lợi kiếm chọc thủng không khí, hướng ngay yết hầu Trần Phàm một kích mà đâm.

Trần Phàm cánh tay nhanh như chớp vội vã rụt trở về, hắn cảm thấy một kiếm này cực kỳ nguy hiểm, cho dù là có chiến khải đón đỡ, đồng thời cả người hơi ngả về phía sau, hai tay chắp phía trước, tựa như lập địa thành phật, mũi kiếm chỉ còn cánh yết hầu chưa tới nửa phân đã bị hắn cứng rắn chặn lại, vô pháp tiến thêm.

Huyết Dạ sắc mặt âm trầm đột nhiên lóe lên một nụ cười quỷ dị, mũi chân điểm xuống đất nhún người nhảy lên một cái, thân như u linh, tựa như quỷ ảnh, trường kiếm trong tay đột nhiên biến hóa, như kiếm mà không phải kiếm, giờ phút này bỗng chốc hóa thành một con huyết xà, giãy dụa một cái không ngờ đã thoát khỏi đôi tay của Trần Phàm, uốn lượn huyền ảo, đây y hệt như một con rắn thật, không phải là mấy con huyết xà được tạo nên bởi chân khí như vừa rồi có thế so sánh, hóa ra khi nãy chỉ là hư chiêu, giờ phút này mới là đòn công kích thực sự. Huyết kiếm trong tay hắn uốn lượn một cái, như chớp như điện, quỷ dị vô cùng, quét ra một đạo kiếm khí sắc lạnh không gì cản nổi.

Tựa như sát khí ngưng tụ thành thực chất, không gì không thể trảm.

Trần Phàm ánh mắt ngưng trọng tới cực điểm, trong con ngươi của hắn một tích tắc này hiện lên bóng dáng thanh xà kiếm kia đang biến lớn dần dần, nhẹ nhàng mà hung bạo, độc địa mà hiền hòa, đảo lộn và mê hoặc tâm trí của hắn, hình ảnh chỉ lóe lên chưa tới nửa giây đã báo hiệu thủ cấp Trần Phàm có thế ra đi bất cứ lúc nào, tình thế có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc.

Không thể tránh né, nhưng điều đó không có nghĩa là Trần Phàm đang bối rối, hơn lúc nào hết giờ phút này hắn tỉnh táo vô cùng, trò mê hoặc tâm trí đối với hắn là hoàn toàn vô dụng, vong ngã chủng chỉ hơi sáng lên một cái đầu óc lập tức đã thanh tỉnh hoàn toàn, một đao bổ ra, thực tế thì hắn rất ít khi dùng vũ khí, nhưng lần này là để ngăn cản đạo kiếm khí kia.

Nói thì nhiều nhưng thực tế mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Keng!

Thanh âm thanh thúy vang lên, đoản đao của Trần Phàm trước giờ vẫn mang theo bên người nhanh chóng bị đánh nát, dù sao nó vẫn chỉ là một thanh phàm binh, mà thanh huyết kiếm kia so với vương binh còn muốn lợi hại, kiếm khí uy lực thoáng chốc bị chặn lại một chút, nhưng thế đi không giảm, tưởng như thề không lấy được thủ cấp của đối phương quyết không dừng lại.

"Phá cho ta!".

Trần Phàm quát lên một tiếng, nội lực ngưng tụ lại sau đó vung tay đấm ra một quyền, tựa như lưu tinh phá không, nhanh đến cực hạn, quyền kình đem không khí đánh cho nổ tung bạo tạc.

Kiếm khí vỡ tan, phiêu tán trong không trung, nhưng bản thân hắn cũng không được cao hứng cho lắm, hai hàng lông mày cau lại, bởi trên mặt Trần Phàm lúc này đã có một vết thương không lớn không nhỏ, một dòng máu tươi theo đó rỉ ra lăn trên má.

Trần Phàm đưa ngón tay lên chấm giọt máu, đầu lưỡi thè ra khẽ liếm, sắc mặt lại trở nên bình thản vô cùng, tựa như chỉ là một cơn gió thoáng qua, hắn nhếch mép cười lạnh:

"Đây là kiếm khí sao? Quả nhiên lợi hại!".

Đao có đao khí, quyền có quyền khí, kiếm tất nhiên cũng có kiếm khí. Khí ở đây không phải đơn giản là lấy chân khí trong cơ thể ngưng tụ thành kiếm mà nên được, mà là tu luyện kiếm pháp đến một loại trình độ nào đó mới sản sinh ra kiếm khí, cái này thuộc về lĩnh ngộ, nó tượng trưng cho một loại sức mạnh vô hình của kiếm, uy lực đạt tới tuyệt đối có thể kinh thiên địa, nhiếp quỷ thần.

Chỉ là vừa rồi Huyết Dạ kiếm khí cũng chưa phải là cao siêu cho lắm, lĩnh ngộ ở mức sơ khai, còn chưa có được bao nhiêu thành tựu, mới chỉ phóng xuất được ra một đạo kiếm khí, thế mà đã có thể phá được Đế Vương Chiển Khải của Trần Phàm, đủ thấy kiếm khí lợi hại như thế nào. Cái này cũng không phải là nói Đế Vương Chiển Khải yếu hơn kiếm khí, dù sao Trần Phàm cũng chỉ là mới tu luyện chưa được bao lâu, còn ở cấp bậc nội giáp, bằng không mà nói cũng chưa chắc biết được cái nào lợi hại hơn nha.

Nhưng dù sao Trần Phàm đối với Huyết Dạ cũng có mấy phần thưởng thức, vừa nãy chỉ thấy tên này dùng tay không, vung trảo xuất chưởng, không nghĩ tới bản lĩnh thật sự của hắn lại là kiếm pháp.

Thân hình Huyết Dạ trong bóng tối hiện ra, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, vừa rồi chính sát chiêu của hắn, vậy mà vẫn như cũ không làm gì được Trần Phàm.

"Hừ! Ta muốn xem xem tên tiểu tử ngươi còn có thể đỡ được mấy lần?".

"Ha ha! Nếu ta đoán không sai thì Huyết Thang ngươi hẳn là cũng không còn nhiều chân khí mà xuất ra một chiêu vừa rồi đi?".

Trần Phàm cười nhạt, một bộ không hề sợ hãi chút nào, trong mắt còn mang theo đầy vẻ khinh thường, tựa như là muốn nói "ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi".

Huyết Dạ sắc mặt tối xầm lại, như vừa bị người ta nói trúng tim đen, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật đúng là như vậy, đánh từ đầu đến giờ quả thực hắn đã không còn lại bao nhiêu chân khí, nhất là xuất ra một đạo kiếm khí vừa rồi, cơ hồ tiêu hao gần như toàn bộ chân khí trong cơ thể, vậy mà cũng chỉ đổi lấy được một giọt máu của đối phương. Nếu như lúc này hắn còn chân khí thì vẫn có thể thi triển ra được, tiểu tử kia chắc chắn phải chết. Nghĩ tới đây, Huyết Dạ bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu như ngay từ đầu hắn xuất thủ toàn lực có lẽ mọi chuyện đã khác. Đáng tiếc, trên đời này làm gì có thuốc hối hận.