Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 36: Mạnh Khải đấu Phương Lệ




"Kiếm pháp Lâm gia quả nhiên lợi hại!".

Ở dưới khán đài, Trần Phàm cũng gật đầu tán thưởng, hôm nay hắn mới được chứng kiến công phu của nhà họ Lâm, quả nhiên không hề tầm thường, đúng là một trong tam đại gia tộc có khác.

"Trong Lâm gia chúng ta đệ tử tinh anh đều được truyền cho bộ kiếm pháp này, nhưng không phải ai cũng lĩnh hội hết được, Phàm tiểu đệ thấy chiêu Kiếm Đốc Phong Hồi vừa rồi thế nào?".

Lâm Phi Yến ngồi cạnh nhoẻn miệng cười hỏi.

"Không thể không nói rất tinh diệu, nhưng hình như Lâm Cao kia chưa phát huy hết uy lực của chiêu này, nếu không tay phải của tên Trần Diên Mãnh đã bị chém đứt rồi".

"Ồ, vậy mà ngươi cũng nhìn ra sao?".

Lâm Phi Yến không giấu nổi sự kinh ngạc thốt lên, Đoạn Phong Thập Tam Kiếm nàng cũng được học từ nhỏ, sớm đã rất quen thuộc với bộ kiếm pháp này, có thể nhìn ra được là chuyện bình thường. Nhưng một người chưa từng tiếp xúc qua với nó sao lại có thể nhìn ra uy lực của chiêu vừa rồi chưa đủ mạnh? Sau đó nàng lại hỏi tiếp:

"Vậy nếu vừa rồi ngươi là tên Trần Diên Mãnh đó thì ngươi sẽ làm thế nào?".

"Ta sao? Nếu là là hắn sẽ không hấp tấp mà tấn công ngay đối thủ, Lâm Cao kia nhìn thì có vẻ như rơi vào thế yếu nhưng thực chất là đang mượn thế lùi của mình để phản công, nếu để ý kỹ sẽ thấy kiếm trong hắn vẫn nắm rất chặt, sắc mặt càng là không hề lúng túng. Nếu ta đoán không lầm thì điểm lợi hại của chiêu Kiếm Đốc Phong Hồi là mượn lực lượng của đối phương tạo ra một kiếm phản sát, kiếm đưa gió về, lực văng đi càng lớn thì kiếm chiêu lúc quay về càng mạnh".

"Cái gì? Ngươi...ngươi...ngươi đã từng học qua Đoạn Phong Thập Tam Kiếm của chúng ta?".

Lâm Phi Yến lắp bắp kinh hãi nói, nhìn Trần Phàm như đang nhìn một tên quái vật, bởi những điều mà hắn vừa nói gần như y hệt những gì nàng nghe được khi gia gia mình giảng giải về chiêu thức vừa rồi.

"Để ý kỹ một chút thì biết thôi, Lâm tiểu thư làm gì căng thẳng vậy? Ta lấy đâu ra bản lãnh mà học được kiếm pháp của Lâm gia?".

Trần Phàm vẫn thản nhiên đáp.

"Nếu vậy làm sao ngươi chỉ vừa nhìn đã biết được tinh túy trong đó? Cho dù nhị đệ ta thiên phú kinh người cũng phải luyện qua mấy lần mới hiểu hết được!".

"Ha ha. Không lẽ ý của tiểu thư là ta học lén võ công Lâm gia? Làm sao có thể? Nếu thực sự là vậy ta còn ung dung mà ngồi ở đây sao, còn nói với ngươi mấy câu như vậy?".

"Ngươi nói cũng có lý. Được rồi, mấy lời vừa rồi ngươi tuyệt đối đừng để người nào khác trong Lâm gia nghe được, nhất là phụ thân của ta, nếu không có thể ngươi sẽ gặp rất nhiều phiền toái đấy".

Lâm Phi Yến sắc mặt hơi dãn ra một chút, ngẫm lại cũng phải, nếu tiểu tử này có bản lĩnh tiến vào phủ đệ Lâm gia, lại còn học trộm được kiếm pháp gia truyền nhà nàng thì còn ở lại nơi này làm gì? Mà nói thật nàng cũng không tin hắn có bản lĩnh đó. Tuy nhiên ánh mắt vẫn chưa hết nghi hoặc, thỉnh thoảng lại len lén nhìn sang phía Trần Phàm.

Mà Trần Phàm thì vẫn thản nhiên như không, coi như mình vừa làm một chuyện vô cùng đơn giản, ánh mắt tiếp tục hướng lên võ đài chăm chú quan sát mấy trận đấu sau đó.

"Trận tiếp theo, số 15 Mạnh Khải đấu với số 27 Phương Lệ!".

Lão trọng tài lại móc ra hai tấm phiếu, chính là Mạnh Khải của Mạnh gia và Phương Lệ của Phương gia.

Hai thân hình theo tiếng hô lớn nhảy lên, là một nam tử thân cao cường tráng và một nữ tử phong thái nhẹ nhàng.

"Lão tử sẽ không đánh phụ nữ, ngươi tốt nhất nên chịu thua đi!".

Mạnh Khải hất hàm nói, nhìn nữ tử yếu đuối trước mặt, trong nội tâm âm thầm cao hứng, bản thân mình gặp phải người này xem như may mắn, nếu đụng phải cao thủ khác chưa chắc hắn đã kiêu ngạo như vậy.

"Đừng nói nhảm nữa, để xem đến lúc đó ai mới là người nói ra hai chữ này!".

Phương Lệ lạnh lùng đáp lại, nàng là một trong các biểu muội của Phương Thiên Phú, dù là nữ nhân trước mặt một nam tử cường tráng cũng tuyệt đối không tỏ ra yếu thế.

"Hừ! Vậy thì đừng trách ta đây không biết thương hoa tiếc ngọc!".

Mạnh Khải hừ lạnh, cả hai sau đó lao vào giao chiến, vừa mới bắt đầu đã là những chiêu thức kịch liệt...

Thả người nhảy lên, động tác Mạnh Khải rất gọn gàng xuất ra một chiêu:

"Hổ Trảo Phân Thi!".

Trần gia có Toái Thạch Tam Công thì Mạnh gia cũng có Bá Hổ Kình. Chiêu vừa rồi là một trong ba thức của công phu Bá Hổ Kình Mạnh gia. Bàn tay hóa thành hổ trảo, trảo kình sắc nhọn cứng như sắt, có chút tương tự với Toái Thạch Trảo của Trần gia. Tuy nhiên biến hóa có phần ảo diệu hơn một bậc, nếu Toái Thạch Trảo là bóp nát thì Hổ Trảo Phân Thi sẽ xé vụn mục tiêu ra. Mạnh Khải không vì đối phương là nữ tử mà nương tay chút nào, vừa động thủ đã tung ra chiêu thức vô cùng mãnh liệt, bàn tay hung ác như muốn xé nát thân hình Phương Lệ ra làm mấy mảnh.

"Thằng cha này có cần độc ác tới vậy không?".

Trần Phàm ngồi dưới hơi nhíu mày, thấy tên Mạnh Khải ra tay như vậy cũng có phần cảm thán, không phải hắn lo lắng cho nữ tử kia mà là thấy không cần thiết phải ra tay như vậy. Họ Mạnh này ban đầu mồm nói không đánh nữ nhân và vừa bắt đầu đã muốn lấy mạng người ta rồi.

"Đúng là quá đáng mà, Mạnh gia tên nào tên nấy đều y như bọn man di mọi rợ!".

Lâm Phi Yến bất bình nói.

Không riêng gì Lâm Phi Yến, nhiều người ở đây cũng cảm thấy Mạnh Khải ra tay tàn độc. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của mọi người, khi trảo kình của Mạnh Khải gần tới nơi Phương Lệ mới hành động. Thần sắc không có bao nhiêu biến hóa, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, thân thể giống như lá rụng hoa bay, phiêu đãng lóe lên, trong chớp mắt xoay người một cách vô cùng uyển chuyển né đi chiêu thức hiểm ác kia. Đồng thời trong nháy mắt này, hai tay của nàng đưa ra phía sau rút ra một cặp chủy thủ sáng loáng, dài khoảng ba tấc, một đen một trắng, đây là vũ khí nàng vẫn đem theo bên người. Cổ tay trắng ngọc duỗi ra, tựa như én liệng trời cao, lập tức hình thành một thế song kiếm liên hoành cắt phá lên thân thể Mạnh Khải.

"Hay cho một chiêu Lưỡng Nghi Song Sát!".

Thành chủ Phương Thiên Hùng vừa mỉm cười vừa tấm tắc khen ngợi, hắn dù sao cũng là thành chủ, coi như là cả bộ mặt của thành Vân Long này, tộc nhân của mình thể hiện ra bản lĩnh như thế đương nhiên hắn phải cảm thấy cao hứng vui mừng.

"Phương thành chủ, chất nữ của ngài thiên phú thật cao, quả nhiên bất phàm! Đao pháp phải nói là xuất thần nhập hóa, khống chế tự nhiên, điểm này không phải kẻ thiên phú kém có thể làm được. Nếu tiểu đệ đoán không lầm kia có phải là Thái Cực Đao Pháp không?".

Trần Thương Hải ngồi cạnh đó buông lời nịnh nọt.

"Ha ha. Không sai. Trần gia chủ quá khen rồi!".

Phương Thiên Hùng nghe vậy lại càng thêm đắc ý.

"Không tốt!".

Lúc này trên võ đài, Mạnh Khải không khỏi cả kinh, giờ hắn mới cảm giác được thực lực của đối phương không đơn giản chút nào. Nhưng dẫu gì cũng là tinh anh được tuyển chọn trong gia tộc, hắn gặp nguy không loạn, nhanh chóng lấy hai tay hợp lại, tạo thành song trảo kết hợp, kình lực hội tụ, vận dụng một chiêu Hổ Nha Toái Cốt trong Bá Hổ Kình tóm lấy chủy thủy của Phương Lệ, tựa như hàm răng mãnh hổ ngoạm chặt con mồi.

"Hừ! Ngươi tưởng có thể dễ dàng bắt được đao của ta sao?".

Phương Lệ hai mắt lóe sáng, đôi con ngươi co lại, như một sát thủ cũng đang đánh giá con mồi là Mạnh Khải, bàn tay nhanh như cắt xoay thanh chủy thủ trong tay vô cùng xảo diệu, tạo thành một góc hiểm hóc đâm tới.

"Hàn m Đột Kích!".

Soạt một tiếng, máu trên cổ tay của Mạnh Khải phun ra một tia nhỏ, như bị sợi chỉ cắt qua...

A!

Hắn lập tức giật mình kêu lên một tiếng, cổ tay bị cắt trúng động mạch, máu không ngừng tuôn chảy, ban đầu chỉ là một tia nhỏ, sao đó càng ngày càng lớn, có thể thấy thủ pháp của Phương Lệ kia không hề tầm thường.

"Ngươi đã muốn phân thây của ta, vậy lão nương cắt hết gân tay gân chân của tặc tử nhà ngươi! Nhớ kỹ, lần sau chớ có khinh thường nữ tử!".

Phương Lệ này cũng không phải dạng vừa, nàng ta nói là làm, cặp chủy thủ sắc lẻm tiếp tục lướt tới, không khiến cho Mạnh Khải này tàn phế quyết không dừng tay.

"Dừng lại! Mạnh gia chúng ta chịu thua...còn không mau dừng tay cho ta!".

Thấy kiếm ảnh vẫn tiếp tục cắt tới, một tiếng quát chói tai vang lên, có bóng người còn to lớn hơn Mạnh Khải phi thân lên võ đài, kình lực tỏa nơi tay, chỉ búng một cái gọn nhẹ đã đánh bay đôi chủy thủ của Phương Lệ, không ai khác chính là Mạnh Trường Sinh, gia chủ Mạnh gia, hắn thấy tộc nhân của mình sắp sửa bị phế bỏ, làm sao có thể không ra tay cho được.

"Mạnh gia chủ, đôi bên vẫn còn đang giao đấu, ai cho ngươi được phép phá hư quy củ? Lập tức lui xuống, nếu không chính là khiêu chiến với uy nghiêm của thành chủ!".

Lão trọng tài cũng tung người lên võ đài, miệng quát to.

"Hừ! Bộ ngươi không nghe rõ vừa rồi ta nói gì sao? Mạnh gia chúng ta đã chịu thua rồi, không lẽ thành chủ còn muốn phế đi tộc nhân ta?".

Mạnh Trường Sinh quắc mắt nói, không hề có ý nể nang chút nào.

"Được rồi, gia chủ có thể lên tiếng thay cho tộc nhân của mình, ngươi mau tuyên bố kết quả trận đấu đi".

Phương Thiên Hùng mặt không đổi sắc phất tay nói với cho trọng tài.

"Nếu đã vậy, ta tuyên bố trận đấu này người thắng là Phương Lệ!".

Lão trọng tài đương nhiên hiểu ý, gật đầu với thành chủ một cái rồi lớn giọng tuyên bố kết quả.