Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 157: Tiểu Hồ Đồ






"Không biết tình hình huynh ấy thế nào rồi, đám yêu văn đó thật là đáng sợ!".

Bên ngoài Ám Thiên sơn mạch, đám người Dương Khôi lúc này đang đứng ở trong một sơn cốc nhỏ, ánh mắt hướng về phương xa, Trần Thu Nguyệt không khỏi lo lắng nói.

"Yên tâm đi, lão đại hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì".

Dương Khôi sắc mặt bình tĩnh, vừa rồi Trần Phàm cố ý thu hút sự chú ý của Hấp Huyết Độc Văn, giúp cho bọn họ có thể chạy đi mà bị một con yêu thú nào bám theo cả, thứ muỗi độc này rất là khó chịu, chỉ cần lọt vào tầm mắt của chúng, mùi máu trên cơ thể mục tiêu sẽ là thứ để cho Hấp Huyết Độc Văn định vị, dù chạy đi xa bao nhiêu cũng khó mà thoát được cái chết, vừa rồi hiển nhiên đám người bọn họ đã bị mấy con trong đàn muỗi để ý tới, chỉ là có Thiết Giáp Man Ngưu gần đó nên bọn chúng mới tạm thời chưa để ý đến mà thôi.

"Chỉ là mấy con yêu thú chân khí cảnh nhãi nhép thôi, lão đại một tay cũng có thể đập chúng nó tơi tả".

Đỗ Mậu ở một bên xen vào.

Nhưng mà nói thì nói vậy, trong lòng ai nấy đều là thấp thỏm không yên, Hấp Huyết Độc Văn mọi người đều đã được nghe qua ít nhiều, loài yêu thú này một khi đã xác định con mồi sẽ tuyệt đối là không chết không thôi, hình thể tuy rằng so với các loại yêu thú khác không to lắm, nhưng chúng lại có một điểm cực mạnh về số lượng, lấy số lượng để nghiền ép hết thảy, phàm là tiến vào bên trong sơn mạch không ai là không kiêng kị bọn chúng.

Giờ phút này trong Ám Thiên sơn mạch, Trần Phàm vẫn một đường kịch chiến cùng đám yêu thú, bật hết hỏa lực, đại khai sát giới, mà Hấp Huyết Độc Văn số lượng cứ như thẻ vô cùng vô tận, hung hãn không hề sợ chết, cứ hết đợt này lại dợt khác tiến lên, dày đặc chi chít, hàng ngàn hàng vạn, lớp sau lại nhiều hơn lớp trước, vậy kín lấy xung quanh Trần Phàm, quả đúng như vậy, loài yêu trùng này một khi đã xác định con mồi thì tuyệt đối sẽ không có ý định buông tha.

Mà Trần Phàm cũng không hề yếu thế, quyền cước tung hoành, trút xuống như mưa, lôi hỏa được hắn vận dụng phi thường nhuần nhuyễn, tàn phá đến oanh oanh động động, giờ phút này đứng ngay trong đàn Hấp Huyết Độc Văn, Trần Phàm như một vị chiến thần bất bại, uy phong lẫm lẫm, địch đến bao nhiêu cứ giết sạch bấy nhiêu, nếu đổi lại là người khác cho dù mạnh đến mấy có lẽ nãy giờ cũng đã kiệt sức lực rồi, nhưng Trần Phàm thì khác, hắn chân khí trong đan điền như trường giang đại hải, hùng hậu liên miên, cho dù có liên tục đánh thế này đến ba bốn ngày không nghỉ cũng chẳng chút suy nhược.

Trong khi đó Hấp Huyết Độc Văn được hắn dẫn dắt đến càng ngày càng nhiều!

Ban đầu chỉ là tu vi chân khí cảnh, về sau có vẻ như đám muỗi này đã dùng một phương thức liên lạc nào đó, kêu gọi những con lớn mạnh hơn ra trận, Hấp Huyết Độc Văn tu vi càng cao thì hình thể sẽ càng trở nên to lớn, giờ phút này những con vây xung quanh Trần Phàm kích thước đã tương đương một cái chậu rửa mặt, tu vi ngưng dịch cảnh thấp nhất, dẫn đầu chúng là một con yêu văn kết đan cảnh sơ kỳ, xung quanh vằn vện xanh đỏ, hai cặp mắt đen xì lồi hẳn ra ngoài, hung bạo mà khát màu.

Trần Phàm càng đánh càng hăng, không biết mệt mỏi, bởi vì trong đầu hắn liên tục vang lên những âm thanh thông báo, điểm năng lượng, điểm năng lượng...cũng không biết hiện tại đã thu gặt được bao nhiêu điểm chất đống rồi, chỉ biết từ lúc bắt đầu giao chiến với đám yêu thú, lúc này bầu trời đã bước sang ngày thứ hai.

"Ký chủ, ta khuyên người lúc này nên chạy đi thì hơn".

Đột nhiên bên tai của hắn vang lên âm thanh hệ thống.

"Ta biết, để đánh thêm một lúc nữa thôi".

Trần Phàm nghe hệ thống cảnh báo như vậy, trong nội tâm đã có phần hiểu ra, Hấp Huyết Độc Văn cứ hết đợt này đến đợt khác thực lực lại mạnh hơn, hắn cũng đã có chút ứng phó không nổi rồi, đây có lẽ là đợt cuối cùng Trần Phàm còn có thể đánh, về sau đó khẳng định sẽ có yêu văn tu vi kết đan cảnh viên mãn kéo đến đây, đến lúc đó hắn chỉ có nước co giò mà chạy, hiện tại chính là có thể giết được bao nhiêu thì giết, có thể tranh thủ kiếm được bao nhiêu điểm năng lượng thì kiếm đi, không phải lúc nào cũng có được cơ hội như thế này.

Nghĩ đoạn Trần Phàm lại tiếp tục vung quyền, cuồng phong bạo vũ, một ngày một đem chiến đấu mà hắn vẫn không hề mệt mỏi, Hấp Huyết Độc Văn bị quyền kình của Trần Phàm oanh tạc thi nhau ngã xuống như mưa.

Chỉ là, hắn lúc này thế mà hề không hề hay biết, bên cạnh mình hiện tại đang có một thân ảnh nhỏ bé đứng nhìn, ánh mắt tinh quái, cũng không biết mang theo ý đồ gì nữa.

Nửa khắc đồng hồ sau.

"Chạy!"

Trần Phàm khẽ hô lên một tiếng, không chút chần chừ quay người phóng vụt đi, hướng phía ngoài sơn mạch mở hết tốc lực, thân hình tựa như một đạo lưu quang thiểm điện.

Tránh voi chẳng xấu mặt nào, hắn vừa rồi đã để ý thấy có một con trong đàn muỗi bộ dạng kỳ quái, rõ ràng là đang dùng một loại sóng truyền âm báo tin cho đồng bọn, đám khác mạnh hơn nhất định chỉ trong thời gian ngắn tiếp theo sẽ tới đây, bây giờ không chạy còn đợi tới lúc nào, Trần Phàm bây giờ nhiều nhất chỉ có thể đối phó được với yêu thú kết đan sơ kỳ mà thôi, cao hơn là chuyện không thể.

Nhưng mà điều đó đã đủ nói lên chiến lực nghịch thiên của hắn rồi!

Trần Phàm một đường bỏ chạy, mặc cho còn có vài trăm con Hấp Huyết Độc Văn đang đuổi riết đằng sau, hắn tốc độ không phải người thường có thể so sánh được, chỉ một loáng đã bỏ xa cái đám trùng bọ khó chịu này.

Ngay khi Trần Phàm vừa mới rời khỏi, chỗ mà hắn vừa mới tàn sát yêu văn, lúc này đã có một đàn Hấp Huyết Độc Văn khổng lồ buông xuống tới, cầm đầu là con muỗi cự đại to bằng nửa thân người, quanh thân cương khí bao phủ, tu vi đã đạt tới kết đan cảnh hậu kỳ, nó rít lên một tiếng ghê người đầy tức giận, ngay sau đó tức tốc lao vụt đi, kéo theo sau là cả một đám yêu trùng dữ tợn, hàng vạn con muỗi thi nhau phát ra những tiếng vo ve khủng bố, kinh động khắp phạm vi xung quanh mấy chục dặm sơn mạch.

Còn may Trần Phàm trước đó kịp thời chạy đi, nếu cứ cố đấm ăn xôi ở lại e là giờ này đã khó giữ được mạng rồi.

"Mẹ nó! Đám sau này tới không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy".

Phía sau vẫn không ngừng vang lên tiếng vo ve giận giữ, biểu thị đám Hấp Huyết Độc Văn vẫn chưa có ý định buông tha, Trần Phàm thầm chửi rủa trong lòng, cước bộ ngày càng tăng lên, gần như đã không còn chạm đất.

"Ha ha ha, vừa nãy ta nói thì không nghe. Ký chủ, xem ra người vẫn là phải cần tới sự giúp đỡ của ta rồi".

Thanh âm hệ thống lại vang lên, điệu bộ rất có vẻ châm chọc Trần Phàm.

"Ngươi còn nói, không phải cũng là vì muốn kiếm nhiều điểm năng lượng nhiều hơn sao, ngươi cũng được lợi còn gì".

Trần Phàm vừa chạy vừa gắt:

"Ở đó mà lải nha lải nhải, nếu giúp được gì cho ta thì..."

Đang nói chợt hắn bất giác quay đầu nhìn sang, lập tức không khỏi giật mình, cái này...khiến cho Trần Phàm thiếu chút nữa phải kinh hô lên một tiếng, cũng may hắn tâm tính hơn người, trong chốc lát đã lấy lại được binh tĩnh.

Chỉ thấy trên vai mình lúc này đang ngồi vắt vẻo một thằng nhóc tỳ bé xíu, cao chỉ khoảng hơn tấc, thoạt trông như một tên tiểu hòa thượng tí hon, cặp mắt long lanh mà tinh quái, điểm nhấn là một cái đầu bóng loáng trụi lủi, tưởng như có thể dùng làm gương soi được, đầu trọc phản chiếu ánh nắng khiến cho người vừa nhìn liền lóa mắt, khuôn mặt mũm mĩm cực dễ thương, trên người mặc một bộ áo yếm dành cho hài đồng, bộ dáng thoạt trông thì như trẻ sơ sinh, thế nhưng thần thái lại hoàn toàn khác biệt, nó hai tay khoanh trước ngực, hai chân bắt chéo lấy nhau, khóe miệng cùng ánh mắt toát ra một vẻ ranh mãnh đang nhìn chằm chằm lấy Trần Phàm.

"Ngươi là ai vậy, nhóc tỳ?".

Trần Phàm kinh ngạc hỏi, đối phương thế mà lẳng lặng xuất hiện bên cạnh để hắn không hề hay biết, chỉ là một thằng nhóc bé xíu lại có tu vi cao như thế sao.

Đoạn lấy tay phủi phủi muốn hất thằng nhóc con này xuống, lại dám cả gan trèo lên vai mình, con cái nhà ai vô phép vậy chứ?

Nhưng hắn lại thêm lần nữa kinh ngạc phát hiện, bàn tay mình thế mà xuyên qua thân thể thằng nhóc, hóa ra là một cái linh hồn thể, hay chẳng lẽ là một...tên tiểu quỷ?

Tí hon đầu trọc khẽ lắc lắc cái đầu bóng loáng của mình, ngay sau đó thân hình liền biến mất, nhưng lập tức liền xuất hiện ở vai bên kia của Trần Phàm, nhìn hắn mở miệng nói:

"Ký chủ, người đối xử với trẻ con như vậy sao?".

"Ký chủ?".

Trần Phàm có chút sững người, ngay sau đó cũng chợt hiểu ra:

"Hóa ra ngươi chính là hóa thân của hệ thống sao?".

"Ha ha ha...từ nay mong ký chủ đừng có gọi ta bằng hai từ hệ thống khô khan đó nữa, ta đã có tên gọi của mình, gọi ta Tiểu Hồ Đồ nha".

Tiểu Hồ Đồ hếch mặt lên nói, như thể rất tự hào với cái tên này.

"Ha ha...bộ dáng của ngươi...đúng là vừa dễ thương lại mắc cười, Tiểu Hồ Đồ sao, đúng là hợp với ngươi thật".

Trần Phàm vừa chạy vừa không khỏi cười nói.

Nếu như hắn đoán không sai, lần này hẳn đã là tích lũy đủ một triệu điểm năng lượng, cho nên mới để cho cái hệ thống kia có thể nhưng tụ ra được hóa thân của mình, lần trước chính nó đã nói với hắn như vậy, chỉ là không nghĩ tới lại là đi ra một tên hòa thượng tí hon này.

Nghĩ tới đây, Trần Phàm có cảm giác rất mong chờ, lần này không biết sẽ thu gặt được bao nhiêu điểm năng lượng, nhất định không chỉ có con số một triệu đó, nói thật, nếu có thể hắn còn muốn cảm ơn lũ Hấp Huyết Độc Văn kia một tiếng đây.