Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 139: Tàng Kinh Các




Cũng không ở trong đình viện bao lâu, Trần Phàm sau đó lại đi ra khỏi cửa, định bụng ra ngoài kiếm đám người Dương Khôi, hắn hiện tại đã tấn thăng lên làm ngoại môn đệ tử, cũng đến lúc giúp đỡ mấy tên đó thoát khỏi lốt tân sinh tạp dịch rồi.

Thế nhưng Trần Phàm vừa đi ra tới sân đã gặp ngay vị Ngô sư huynh đang niềm nở bước vào, trông thấy hắn liền mở miệng tươi cười, nói:

"Trần sư đệ, bây giờ vẫn còn chút thời gian, có muốn đi tới Tàng Kinh Các cùng ta xem qua cho biết không?".

"Tàng Kinh Các!".

Trần Phàm hơi trầm ngâm một chút, vậy cũng được, nhân tiện có vị sư huynh nhiệt tình này ở đây rủ, hắn cũng muốn tới chỗ đó xem thử cho biết, thân phận của hắn bây giờ đã có thể tới đó được rồi, mặc dù không mấy hứng thú cho lắm, đơn giản vì hắn đã có Hệ Thống Đại Thư Viện, so với nó thì Tàng Kinh Các của Vạn Linh Tông chỉ như một quyển sách nhỏ mà thôi, còn cần quan tâm nữa làm gì.

"Vừa hay đệ cũng muốn tìm hiểu một ít công pháp mới, vậy làm phiền sư huynh rồi".

Trần Phàm mỉm cười gật đầu.

"Cái gì mà làm phiền, ta cũng là tiện đường thôi, đi nào".

Ngô Chấn phất tay nói, sau đó hắn cùng với Trần Phàm thong thả đi ra ngoài, lại là vừa đi vừa nói chuyện.

Sau khoảng nửa canh giờ, Trần Phàm cùng với Ngô Chấn đã lên tới được đỉnh núi, theo chỉ dẫn của Ngô sư huynh, cả hai dừng chân trước một khu đất khá là vắng vẻ, xuyên qua một khu rừng đá được tạo thành từ vô số cọc đá xanh hình trụ, y như những tinh thể thạch anh, óng ánh và trong suốt, mà theo như lời của Ngô Chấn thì đây chính là Thạch Giới Đại Trận, một loại trận pháp bảo hộ của tông môn, nghe nói nếu không có linh bài đệ tử mà xông loạn vào đây thì dù là cường giả hư không cảnh cũng có thể bị đánh cho thần hình câu diệt.

"Trần sư đệ cứ đi như bình thường, đừng có đụng chạm vào những cọc đá xanh này là được, chúng ta là đệ tử ngoại môn, đại trận sẽ không hề công kích, nhưng với điều kiện đệ phải còn giữ linh bài của mình, nhớ giữ cẩn thận đấy, linh bài mất rồi không những sẽ bị tông môn nghiêm phạt, mà làm lại cũng vô cùng rắc rối".

Ngô Chấn vừa đi vừa cẩn thận dặn dò.

"Biết rồi".

Trần Phàm gật đầu nói, hắn cũng để ý ở xung quanh đây dường như còn đứng đó một vài thân ảnh kỳ bí, ẩn trong sương mù, thi thoảng lại thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng không hề mang theo khí tức của sự sống, hỏi ra thì được biết đó là những đầu khôi lỗi được bố trí ở đây để canh chừng, nhìn qua có vẻ vô hại, nhưng một khi động chạm đến cấm chế nơi đây, đám khôi lỗi kia sẽ lập tức hiển lộ ra thực lực khủng bố của mình, cùng với đại trận xung quanh giảo sát địch nhân.

Đi thêm khoảng thời gian một khắc nữa, lúc này trước mắt hai người đã xuất hiện một tòa lầu các xây dựa lưng núi, một nửa lộ ra ngoài, một nửa lại chìm vào bên trong núi đá.

Tàng Kinh Các tọa lạc tại Tàng Thư Phong, thành lập ở ngay trên đỉnh núi, các cao ba tầng, tuy không bề thế to lớn như những đại điện khác tại thánh địa tông môn, nhưng từ bên ngoài nhìn vào luôn tạo cho người ta một cảm giác cực kỳ uy nghiêm và cổ lão, xung quanh mây trắng lượn lờ, như sương như khói, quả đúng là tiên gia cảnh tượng.

Ngay phía trên cửa chính của lầu các, treo trịnh trọng một tấm bảng viết ba chữ "Tàng Kinh Các" rất lớn màu vàng, tựa như rồng bay phượng múa, hai bên cửa còn đứng sừng sững hai pho tượng đá khổng lồ, cao hơn chục mét, sống động như thật, lẫm liệt uy phong, thần thái chẳng khác nào hai vị cường giả tuyệt thế đang nhắm mắt chiêm nghiệm. Nghe vị Ngô sư huynh kể thì đây là hai pho tượng hộ pháp được tạc từ hai tảng vẫn thạch nguyên khối, cứng rắn vô cùng, do một vị thái thượng trưởng lão trong tông lấy về từ tinh vực xa xôi, đó là một vùng không gian nằm ngoài phiến đại lục này, xa tới nỗi mà Trần Phàm hiện tại cũng không cách nào hình dung ra nổi.

Được xem là một trong những nơi phi thường trọng yếu của Vạn Linh Tông, xung quanh Tàng Kinh Các lúc nào cũng được trận pháp cao cấp bảo hộ, hơn nữa bên trong còn có các trưởng lão ngoại môn trấn giữ, trên ngọn núi còn có ba vị trưởng lão nội môn ẩn cư, cũng là những người nắm giữ và điều khiển đại trận, đem toàn bộ nơi đây phòng hộ cực kỳ cẩn tắc.

Là nơi cất chứa vô vàn bí tịch công pháp, võ kỹ tuyệt học, cùng với rất nhiều tài liệu ghi chép tham khảo, bao hàm một lượng tri thức khổng lồ của tông môn, phàm chỉ có đệ tử đã tấn thăng thành ngoại môn trở lên mới được phép bước vào bên trong Tàng Kinh Các.

"Trần sư đệ, chúng ta tới nơi rồi. Đệ xem, ở đây tầng một là dành cho những ngoại môn đệ tử như chúng ta, công pháp võ kỹ đều là huyền cấp, tầng hai thì phải đệ tử nội môn mới được vào, công pháp ở đó tuy vẫn là huyền cấp nhưng đều thuộc hàng cao giai đỉnh phong cả, nói đến đây chắc đệ cũng đoán ra được rồi, tầng ba chính là dành cho chân truyền đệ tử, bí kíp bọn họ tu luyện ít nhất cũng đã là địa cấp sơ giai. Haiz! Cứ như ta đây không biết tới đời nào mới được lên tới tầng đó".

Ngô Chấn chỉ tay về phía tòa lầu các trước mặt giới thiệu, sau một hồi liền không khỏi thở dài.

"Sư huynh, đệ nghe nói còn có cấp bậc thánh tử nữa cơ mà, vậy thánh tử ở đây sẽ tới đâu học tập công pháp?".

Trần Phàm thắc mắc hỏi.

"Trời! Những nhân vật như thế ta đây làm sao có thể với tới chứ, cũng không biết nữa, nghe nói tu luyện đều là tuyệt học trấn tông, được đích thân những đại trưởng lão cấp cao nhất của tông môn truyền thụ, còn cần phải tới Tàng Kinh Các học võ kỹ sao? Những người đó giống như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, bản thân ta cũng chưa từng được diện kiến một vị thánh tử nào cả".

Ngô Chấn vừa cảm thán vừa lắc đầu, nói.

Trần Phàm nghe vậy cũng không hỏi thêm gì nữa, trong lòng cũng không biết đang nghĩ tới điều gì, chỉ im lặng cùng với Ngô sư huynh bước vào bên trong Tàng Kinh Các.

Tầng đầu tiên của nơi đây là một đại sảnh rộng chừng trăm trượng, bên trong từng hàng từng hàng những giá sách cao cao, phía trên xếp ngay ngắn các loại công pháp và võ kỹ, Vạn Linh Tông là thánh địa tông môn tổng hợp, nên võ học bên trong vô cùng đa dạng và phong phú, với đầy đủ các loại kiếm pháp, đao pháp, khinh công bộ pháp, quyền cước chưởng pháp...cùng nhiều loại binh khí khác.

Giờ phút này đứng nghiêm túc ở đó là mấy trăm thân ảnh đệ tử ngoại môn đang cầm bí kíp lên đọc, phân tán đứng ở các nơi, sắc mặt vô cùng chăm chú, bởi thời gian trong Tàng Kinh Các cũng không phải vô hạn, bất cứ chuyện gì đều không quan trọng bằng học công pháp và võ kỹ.

Tầng đầu tiên của nơi này đều là bí kíp huyền cấp cả, bao gồm từ sơ tới trung giai, đếm qua cũng phải tới mấy ngàn cuốn, nhiêu đây nếu đặt ở mấy thành trấn tại đế quốc cũng đủ nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu rồi.

Trần Phàm nhìn ngó một hồi, không khỏi gật đầu tán thưởng, phải biết ở thành Vân Long cấp bậc bí kíp cao nhất chỉ là hoàng cấp mà thôi, một bộ công pháp hoàng cấp cao giai cũng đủ trở thành một công pháp trấn tộc rồi, mà hai môn Liệt Hỏa Lưu Tinh Quyền cùng với Liệt Sơn Đại Địa Cước của hắn chính là hai bộ bí kíp hoàng cấp cao giai, nhưng xét về uy lực vẫn cao hơn những bí kíp khác cùng bậc, có thể xem như hai môn công phu bán huyền cấp.