Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 114: Một đám hạ lưu




"Phù! Cuối cùng cũng xong rồi!".

Trần Thu Nguyệt đưa tay chấm đi những giọt mồ hôi trên trán, nét mặt tươi tắn mỉm cười, chợt nhận ra Thanh Linh Thủy trong bình của mình vừa hết, chứng tỏ nàng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này, tông môn ước lượng rất khéo, một bình ngọc đầy nước vừa đúng đủ để tưới cho toàn bộ một thửa linh điền, nếu ai làm không tốt vậy sẽ phải đi đi lại lại thêm mấy lần nữa để lấy Thanh Linh Thủy, vất vả vô cùng, mà Trần Thu Nguyệt có nhớ hình như nếu lần đầu tiên có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tưới linh điền sẽ được tông môn ban thưởng thêm hai viên linh đan, quả nhiên mình thật là giỏi!

Tung tăng trên con đường xuống Linh Trang Phong, tâm trạng của Trần Thu Nguyệt lúc này vô cùng tốt, nhưng nàng lại không biết có mấy cặp mặt hau háu lúc này đang nhìn mình, ánh mắt dâm tà như thể muốn ăn tươi nuốt sống, giống như một đám ruồi nhặng đang nhìn thấy mỹ thực.

"Ngươi nhìn coi nha đầu kia có phải quá đẹp không?".

Một tên trong số chúng nuốt nước bọt nói.

"Chậc chậc, dáng người uyển chuyển, mềm mại thướt tha, đúng là nhân gian cực phẩm.

"Nàng là tân sinh đệ tử đúng không, Vạn Linh Tông ta lại nhiều ra thêm một mỹ nữ tuyệt đẹp!".

"Ngươi nói nếu đem dâng cho lão đại vậy có khi nào chúng ta được trọng thưởng?".

"Ngu ngốc! Mỹ nữ như vậy chúng ta phải tìm cách hưởng thụ trước mới phải".

Một nhóm bốn năm tên đệ tử ngoại môn đang xì xào bàn tán, có vẻ như cũng vừa mới làm xong nhiệm vụ, nếu là phải đến nơi đây làm việc hiển nhiên là những tên thấp kém nhất trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn rồi, vì nơi này chủ yếu dành cho ký danh đệ tử mà thôi, ngoại môn rất ít có người phải tới đây làm nhiệm vụ, bất quá vẫn có câu thằng chột làm vua xứ mù, cũng bởi vì Linh Trang Phong này phần lớn chỉ là tân sinh, mà những đệ tử ngoại môn như bọn chúng nhập tông lâu hơn, đãi ngộ cũng tốt hơn đệ tử ký danh không ít, cho nên những kẻ như bốn năm tên đang nói chuyện kia nghĩ rằng chúng có thể thỏa sức ngạo mạn ở nơi này.

Một phạm vi nhỏ bé cũng luôn tồn tại những góc khuất của nó, huống chi là một sơn môn khổng lồ như thánh địa tông môn.

"Tiểu sư muội, không biết muội từ đâu tới, sư huynh Lâm Hổ, từ nay về sau chúng ta chính là đồng môn rồi, nếu có gì khó khăn muội có thể đến tìm ta giúp đỡ".

Gã thanh niên tên Lâm Hổ nhanh chân đã đuổi kịp Trần Thu Nguyệt, hắn lướt tới phía trước nham nhở nói, tên này có vẻ là lớn nhất trong nhóm, theo sau còn có bốn tên khác cũng nở một nụ cười khả ố tương tự.

Trần Thu Nguyệt không phải người ngốc, nhìn mặt mấy gã này là biết ngay trong lòng đang có ý đồ bất hảo, nhất là ánh mắt dâm đãng kia cứ soi mói toàn thân nàng từ trên xuống dưới, ở Linh Trang Phong này đa phần là nữ đệ tử tới đây làm nhiệm vụ, nàng có nghe mấy vị sư tỷ nói thỉnh thoảng vẫn có một nhóm những tên đệ tử ngoại môn hay tới nơi này chọc ghẹo các nữ đệ tử, người nào gặp phải bọn chúng coi như xui xẻo.

Tuy nhiên hiện tại Trần Thu Nguyệt đang một thân một mình ở đây, cho dù có không ưa đám người trước mặt này tế nào cũng phải nhịn xuống, nàng cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói:

"Tiểu muội Thu Nguyệt, nhiệm vụ ta cũng vừa làm xong rồi, không dám làm phiền tới mấy vị sư huynh".

"Thu Nguyệt, tên rất hay, lại cũng đẹp như người vậy, muội hiện giờ vẫn đang ở Tân Ký Xá phải không?".

Lâm Hổ lại tiếp, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn chăm chú vào những nơi nhạy cảm của nàng.

Trần Thu Nguyệt không khỏi nhíu mày khó chịu, chỉ ậm ừ một cái rồi rảo bước bỏ đi, trong lòng âm thầm chửi rủa một đám hạ lưu, tại sao ở trong một nơi như Vạn Linh Tông lại có những kẻ thối tha đến vậy.

"Ấy, tiểu sư muội sao mà vội vã quá vậy, để sư huynh ta đưa muội về nha".

Lâm Hổ vẫn không chịu buông tha, cước bộ của hắn lập tức bám lấy nàng như hình với bóng, mà mấy tên đi cùng hắn lúc này cũng bắt đầu phun ra những lời lẽ đầy vô sỉ:

"Nguyệt sư muội, chúng ta là đều những đệ tử ngoại môn, có đình viện riêng biệt, cửa rộng nhà cao, muội việc gì phải về cái nơi chui rúc đó làm gì, tới chỗ mấy vị sư huynh đi...ha ha!".

"Đúng đúng, ở chỗ chúng ta có nhiều linh đan diệu dược lắm, những tân sinh như muội nằm mơ cũng không nghĩ tới được đâu, muội tới đó tâm sự với mỗi người trong chúng ta một đêm, sư huynh ta đảm bảo tiểu sư muội từ nay một bước lên trời".

"Vô sỉ! Tránh ra!".

Trần Thu Nguyệt giận tới ứa gan ứa phổi, nàng chịu không nổi nữa hét ầm lên.

"Ý! Dữ dằn nóng bỏng, như vậy mới phải chứ, bổn sư huynh rất thích!".

Lâm Hổ cười nham nhở nói, ngay sau đó cánh tay hắn nhanh như chớp đã chụp lấy cổ tay mềm mại của nàng.

"A! Ngươi làm cái gì? Buông ta ra!".

Trần Thu Nguyệt dãy dụa nói, nhưng đáng tiếc không làm nên chuyện gì, gã Lâm Hổ này tu vi đã là chân khí đỉnh phong, hoàn toàn không phải một người như nàng có thể phản kháng được, huống hồ lúc này trời đã nhá nhem tối, mọi người sau khi làm xong nhiệm vụ đều đã ra về hết cả, khung cảnh của Linh Trang Phong hiện tại khá là hoang vắng, mà kể cả có ai trông thấy chuyện này cũng lười muốn đi quản, bởi vì sự việc như vậy vẫn thường xuyên xảy ra ở đây như cơm bữa, làm gì có ai rảnh rỗi mà đi quan tâm tới một người chẳng hề quen biết với mình.

Cho nên giờ phút này Trần Thu Nguyệt đối với đám người Lâm Hổ kia mà nói chính là dê vào miệng cọp, khó lòng thoát thân.

"Ha ha...kêu...nàng kêu lớn hơn nữa cho ta, nơi đây rộng lớn như vậy nàng có gào khản cả cổ cũng không có người tới đâu, ngoan ngoãn cho ta".

Lâm Hổ nhe răng cười khả ố, nhìn Trần Thu Nguyệt dãy dụa trong tay hắn lại càng thêm hưng phấn hơn.

"Tiểu sư muội, ta khuyên muội hãy ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta chỉ là muốn mời muội tới nhà chơi mà thôi, cũng đâu có làm gì quá đáng với muội đâu".

Một tên khác bên cạnh cũng mặt đầy nham nhở nói.

Mà lúc này Lâm Hổ cũng đã nhanh tay điểm một cái vào huyệt Trần Thu Nguyệt, khiến cho nàng chỉ có thể ú ở nói không ra lời, thân thể cũng trở nên bất khả nhúc nhích, gã Lâm sư huynh cười lên một tiếng đầy đắc ý rồi cúi xuống muốn vác bổng cả người nàng lên vai.

Trần Thu Nguyệt nước mắt chảy ra giàn giụa, nàng cắn răng cho khỏi bật khóc ra thành tiếng, giờ phút này chỉ hận bản thân mình quá yếu, còn không thể kháng cự nổi gã Lâm Hổ kia chút nào.

Con người ta khi lâm vào cảnh khốn cùng nhất thường sẽ hay nghĩ đến người mà mình thương yêu nhất, giờ phút này trong tâm trí Trần Thu Nguyệt lại đột nhiên hiện lên thân ảnh Trần Phàm.

Thế giới này vốn dĩ là như vậy, thực lực không bằng người chỉ có thể mặc cho người ta tùy ý chơi đùa, hôm nay nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Trần Thu Nguyệt chắc chắn không thoát khỏi ma trảo của mấy gã đệ tử ngoại môn này.

Thế nhưng đúng lúc gã Lâm Hổ kia chuẩn bị vác nàng lên vai, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến cho tất cả năm gã thanh niên không khỏi giật mình.

"Một hai ba...năm, gan chó của năm tên các ngươi thật lớn!".

Chỉ nghe một đạo âm thanh trong gió vang lên, người không biết ở phía nào, cũng không chờ cho mấy gã thanh niên kia kịp định thần lại, một đạo chân khí đã cách không đánh tới, mục tiêu lại là Trần Thu Nguyệt, nhưng ngay sau đó nàng đã có thể cử động được thân hình, hiển nhiên đạo chân khí ấy là vì giải huyệt cho nàng mà tới.

Một thân ảnh từ từ hiện ra trong đêm tối, cặp mắt sắc bén liếc nhìn năm gã thanh niên, khuôn mặt lạnh lùng đang không khỏi trầm xuống, người này không ai khác chính là Trần Phàm, hắn đứng ở đây chờ Trần Thu Nguyệt đã lâu, thấy sắc trời đã tối mà vị sư muội này vẫn chưa thấy đâu cả, cảm giác được có chuyện không hay xảy ra, vốn dĩ cái nhiệm vụ của nàng nếu cẩn thận thì chỉ đến giờ này là sẽ phải xong xuôi rồi, cho nên Trần Phàm liền rảo bước đi tìm, vừa tới đây liền nghe được tiếng hét của Trần Thu Nguyệt, nàng này quả nhiên đã gặp rắc rối, chỉ có điều không phải là rắc rối đến từ nhiệm vụ mà thôi.