Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 110: Linh Uyển Phong




"Được, nếu thế thì cái nhiệm vụ này, ta muốn nhận".

Trần Phàm thản nhiên nói, giọng điệu dõng dạc, ánh mắt kiên quyết, mà lời này vừa ra đã lập tức dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người gần đó.

Đám đệ tử xung quanh ai nấy đều không khỏi giật mình, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc nhìn sang Trần Phàm, ai cũng không thể ngờ được tên tân sinh này rõ ràng là đã biết tính nguy hiểm của nhiệm vụ đó, thế nhưng hắn lại vẫn muốn nhận, chẳng lẽ thiếu điểm cống hiến tới phát rồ rồi sao?

"Ta thấy rõ ràng tên béo đứng cạnh hắn có nói cho hắn biết rồi mà, vậy mà vẫn còn cố tình đi nhận, chẳng lẽ đầu óc có vấn đề?".

"Không biết tự lượng sức, điểm cống hiến tuy là cần thiết thật đấy, nhưng ai cũng biết phải có mạng thì mới có thể dùng, tên này quả nhiên không cần mạng".

"Chậc chậc...đúng là thiếu điểm cống hiến tới phát điên rồi, chỉ có kẻ nào túng quẫn quá mới bất đắc dĩ phải đi làm thôi".

"Ta cá hắn không chịu nổi năm ngày".

...

Trần Phàm nhếch mép mỉm cười, không thèm để ý đến những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh, trong lòng của hắn vốn đã có chủ ý mới tiếp nhận nhiệm vụ này, hừ, các ngươi không dám làm chẳng lẽ ta lại không biết cách hay sao?

"Lão đại...đệ biết thực lực huynh hiện nay có thể không cần e sợ mấy con linh thú đó, nhưng đây không phải vấn đề về thực lực là giải quyết được đâu, không phải đệ mới nói rồi sao, linh thú làm hại huynh thì có thể bình an vô sự, nhưng nếu huynh làm hại nó thì sẽ gặp phiền phức lớn đó".

Đỗ Mậu cười khổ, hắn nhỏ giọng cố gắng giải thích cho Trần Phàm, nếu như không phải ngặt nội quy của tông môn, hắn ngăn cản lão đại làm gì cơ chứ.

"Không sao, ta tự có cách của mình. Nhiệm vụ số 36 đùng không? Ta chọn xong rồi đó, các ngươi mau chóng chọn đi".

Trần Phàm khoanh tay lại nói, hắn dung dung đứng đó chờ cho mấy người trong nhóm của mình chọn xong nhiệm vụ.

"Nếu huynh đã nói như thế thì đệ yên tâm rồi, đệ tin tưởng huynh".

Đỗ Mậu gật đầu, mà bốn người còn lại ánh mắt không khỏi nhìn nhau, vốn định nói thêm gì đó nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Trần Phàm lại thôi, tất cả đều cùng nhau gật đầu một cái rồi bắt đầu chọn nhiệm vụ.

Dương Khôi và Hạ Hoài An cùng nhau chọn được nhiệm vụ thụ phấn cho linh hoa, Bùi Đình thì lựa được công việc bón phân cho linh thực, Trần Thu Nguyệt may sao lấy được cái nhiệm vụ thu hoạch linh dược còn sót lại duy nhất, Đỗ Mậu loay hoay mãi cuối cùng cũng đã chọn xong nhiệm vụ của mình, hắn chính là phải mang linh thực sau khi được chế biến tới cho heo ăn, thực tế là một loại linh trư được Vạn Linh Tông nuôi nấng, vừa khá nhẹ nhàng lại cũng được một điểm cống hiến.

Thế là Hạ Hoài An lại được dịp phá lên cười:

"Ha ha ha...chăn lợn...nói trắng ra là chăn lợn chứ gì, ta thấy công việc này quá mức phù hợp với ngươi, chọn kiểu gì khéo quá vậy...ha ha...mắc cười chết ta".

"Hạ sư huynh, huynh không nói chẳng ai bảo huynh câm đâu".

Đỗ Mậu mặt đầy tức tối, đấy chẳng qua là hết nhiệm vụ rồi a.

Sau khi mọi người đã xác định xong nhiệm vụ của mình, lúc này mới đi sang phía bên trái của đại điện, ở đó có hai thân ảnh trung niên đang đứng, nhìn quần áo và ngọc bài trên người hiển nhiên đây chính là hai vị chấp sự quản lý tầng một của chấp sự điện, mà trước mặt họ là hai đội ngũ đệ tử đứng xếp hàng nghiêm chỉnh, một hàng là đến nhận nhiệm vụ, còn hàng kia có lẽ là những đệ tử đã hoàn thành xong công việc của mình, đến đây trao trả nhiệm vụ, ai vào hàng nấy, không thể lẫn lộn.

Nhóm của Trần Phàm cũng nhanh chóng hòa vào trong hàng ngũ tiếp nhận nhiệm vụ, đội ngũ trái lại tiến lên thật nhanh, chấp sự làm việc hết sức thuần thục, rất nhanh đã tới phiên của lão đại là hắn..

Trần Phàm lấy ra linh bài thân phận đưa cho vị chấp sự trước mặt, sau đó thành thật nói:

"Đệ tử ký danh Trần Phàm, đến tiếp nhận nhiệm vụ số 36 của tông môn".

"Oh! Ngươi xác định nhận nhiệm vụ này sao?".

Chấp sự trung niên ánh mắt hiếu kỳ, không khỏi hỏi lại một câu, bắt đầu đánh giá Trần Phàm từ trên xuống dưới, bởi vì nhiệm vụ này quá ít người nhận, tông môn đã phải nâng phần thưởng lên cho đệ tử một chút, chỉ có những người quá cần điểm cống hiến mới đi làm mà thôi, cho nên theo suy đoán của hắn thì Trần Phàm chỉ có thể thuộc vào loại đó.

"Vâng, đệ tử xác định".

"Được, nhiệm vụ dọn dẹp chuồng linh thú, trong vòng ba ngày phải hoàn thành, ngươi đã nắm rõ nội dung chưa?".

Chấp sự trung niên cũng không để mất thời gian, nhanh chóng lấy ra một vật giống như con dấu ấn đóng nhẹ một cái lên linh bài của Trần Phàm.

"Ta đã nắm rõ".

Sau đó Trần Phàm cùng với nhóm người của mình quay lưng bước đi, ngay lập tức đã có người khác thế vào chỗ của họ, người nọ nối tiếp người kia, nhiệm vụ nhận trả vẫn không ngừng được tiếp diễn.

"Lão đại, bọn đệ đi trước đây".

Bởi vì nhiệm vụ của mọi người phải đều là tới Linh Trang Phong, sau khi xuống tới chân núi, đám người Dương Khôi quay lại tạm biệt với Trần Phàm.

"Lão đại, huynh chờ đệ một lát, đệ đi lấy linh thực rồi sẽ tới Linh Uyển Phong cùng với huynh".

Đỗ Mậu cũng nhanh nhảu nói.

"Được, đi đi".

Trần Phàm gật đầu, hắn đúng là chưa quen thuộc với chỗ này cho lắm, dù sao nhiệm vụ của Đỗ Mậu cũng phải tới Linh Uyển Phong, thế thì đứng đây đợi hắn một lát vậy.

Linh Trang Phong và Linh Uyển Phong, đây là hai khu vực có quan hệ vô cùng mật thiết, một nơi chuyên gieo trồng linh dược linh thảo, rồi từ đó cung cấp thức ăn cho linh thú tại Linh Uyển Phong, cho nên hai ngọn núi này được tông môn sắp xếp vị trí ngay liền kề, cũng là nơi rất nhiều đệ tử ký danh thường xuyên lui tới để hoàn thành nhiệm vụ.

Liên tiếp đi ngang qua vài ngọn núi, không mất bao lâu sau, Đỗ Mậu đã dẫn Trần Phàm tới một ngọn linh phong khổng lồ, lớn gấp nhiều lần ngọn núi có chấp sự điện khi nãy.

"Đứng lại, các ngươi là đệ tử nơi nào đến?".

Vừa tới lưng chừng núi đã gặp phải một đám đệ tử ăn mặc xa lạ, mặt lạnh như tiền, y phục trước ngực đều thêu lên một chữ pháp uy nghiêm, hiển nhiên là người của chấp pháp đội đi tuần, vừa trông thấy Đỗ Mậu và Trần Phàm liền xông ra quát hỏi.

"Các vị sư huynh, chúng ta là tân sinh tới đây làm nhiệm vụ".

Đỗ Mậu vừa trả lời vừa lấy từ trong người ra lệnh bài đưa cho mấy gã đệ tử chấp pháp đội, đồng thời trong tay còn thêm một ít Diệu Linh Đan, Trần Phàm vừa nhìn là biết, xem ra sâu mọt thì đời nào cũng có.

"Ừm, đệ tử ký danh hả, lên đi".

Một tên trong số chúng thấy đối phương biết điều cũng không làm khó nữa, sắc mặt dãn ra khoát tay nói, nếu ai xui xẻo gặp phải đám này không đưa cho chúng chút gì đó, khẳng định sẽ không thể bình yên mà hoàn thành nhiệm vụ.

Trần Phàm và Đỗ Mậu lại tiếp tục lên đường, ánh mặt trời le lói chói chang, khổ thân Đỗ béo ngại chuyện leo núi mà ông trời cứ bắt hắn phải leo núi hay sao, cứ vừa đi vừa không khỏi nhăn nhó mặt mày, mồ hôi chảy tong tong, miệng liên tục thở hồng hộc.

"Cố lên, đây cũng là cách rèn luyện thể lực cho đệ".

Trần Phàm tươi cười, vỗ vai Đỗ Mậu động viên nói.

"Lão đại, sao huynh cũng giống như Hạ sư huynh vậy".

"Ta thấy tốt mà".

Cuối cùng hai người cũng đặt chân tới đỉnh Linh Uyển Phong, linh khí nơi đây nồng đậm hơn phía dưới rất nhiều, xung quanh là vô số đệ tử, cả ký danh lẫn ngoại môn, bộ dáng tất tả đang bận rộn làm nhiệm vụ, chưa dừng lại ở đó, đập vào mắt Trần Phàm và Đỗ Mậu là khung cảnh vô cùng choáng ngợp kỳ vĩ, bởi nơi đây có đủ loại địa hình.

Trên một gốc cây lớn tới mấy trăm người ôm, từng tiếng chim kêu liên tục vang vọng, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy dăm ba con linh cầm to khủng bố đang bay ra bay vào, hiển nhiên trên đó có một cái tổ nghỉ ngơi của chúng.

Xa xa là một đầm nước vô cùng rộng lớn, sương mù vây quanh buốt lạnh, thi thoảng lại có mấy con linh xà bơi qua bơi lại, thân hình chúng tựa như đoàn tàu đang chìm nổi lên xuống, lỗ mũi phì phò phun ra sương lạnh, đệ tử nào bị phân tới đây dọn dẹp sẽ phải vạn phần cẩn tắc.

Bên đó thì lại là một vùng dung nham nóng bỏng, nhiệt độ cao tới dọa người, đá nhọn lởm chởm nhô lên, cư ngụ chỗ này là một con khỉ lông lá đỏ rực, thân hình cao lớn, cái mặt to bè dường như đang có điều gì đó rất bực bội, ai không khéo bị nó vả cho một nhát coi như tàn đời.

Phía này thì lại có một rừng trúc xanh tươi rậm rạp, ẩn hiện bên trong là một thân hình nửa đen nửa trắng, nhìn kỹ hóa ra là một con gấu trúc âm dương khổng lồ, khóe miệng còn đang ngậm một cây trúc, bộ dáng có vẻ khá là hiền lành thân thiện, nhưng có trời mới biết được đúng thật vậy không.

Xung quanh mỗi một khu vực như vậy lại có trận pháp của tông môn bố trí, linh thú chỉ có thể quanh quẩn ở trong cái "chuồng" của mình, không thể đi lung tung được, mà đệ tử muốn vào trong đó phải dùng tới linh bài đã khắc ấn ký nhiệm vụ.

"Hóa ra đây là cái gọi là chuồng linh thú, thảo nào mà có ít người nhận nhiệm vụ này như vậy?".

Trần Phàm tầm mắt phóng đại, vừa nhìn vừa không khỏi tấm tắc, thủ bút này cũng quá lớn đi, cũng chỉ có thánh địa tông môn mới kiến tạo được một nơi tuyệt diệu thế này, gọi là chuồng không bằng gọi là khuôn viên dành cho linh thú, muôn hình muôn vẻ, xem ra đây tới đây dọn dẹp là nhiệm vụ khó khăn nhất dành cho đệ tử ký danh rồi.

Nhưng chỉ là đối với người khác mà thôi, bởi vì trong đầu của Trần Phàm lúc này đã nhiều ra một cuốn Đại Cương Sơ Cấp Linh Thú.

Ban nãy trên đường đi tới đây, nhân thể câu thông với hệ thống, Trần Phàm dùng 200 điểm năng lượng để trao đổi cuốn sách này, không giống như bao cuốn tri thư viết về linh thú khác, đây là do chính tay người sáng tạo biên soạn, tuy chỉ nói về những loại linh thú có huyết mạch thấp, nhưng bên trong bao gồm toàn bộ đặc tính và điểm yếu của chúng, từng hình ảnh vô cùng cụ thể, không phải bất cứ cuốn tri thư nào có thể so sánh được. Trần Phàm ngay khi trông thấy cái nhiệm vụ khó nhằn kia, hắn đã nảy ra ý định này, dù sao cũng có hệ thống trong tay, điểm năng lượng vẫn còn kha khá, khi vừa đặt chân lên tới đỉnh Linh Uyển Phong cũng là lúc hắn ghi nhớ toàn bộ về Đại Cương Sơ Cấp Linh Thú, đây cũng chính là thứ hắn dựa vào để đi tới nơi này.