Vũ Trụ Cấp Sủng Ái

Chương 6-2: Kỹ năng nấu ăn của Solan




Editor: Yue

Được sự đồng ý của cô, Solan cuối cùng cũng nở một nụ cười rạng rỡ.

Đây là lần đầu tiên Solan nở một nụ cười rạng rỡ như thế kể từ khi họ gặp nhau, Kỷ Nhiễm lại một lần nữa bị nụ cười của tiểu shota đáng yêu làm cho quắn quéo, cả người đều có chút lâng lâng.

**

Chạng vạng tối, bác sĩ Lăng đến nhà lão Burt.

Vừa đến cửa, giác quan tuyệt vời của y đã bắt được mùi mùi hương cay nồng tươi mát thoang thoảng, không chỉ khuấy động khứu giác của y mà còn thu hút một số người đi lang thang gần đó.

"Ai nha, đây không phải là bác sĩ Lăng sao?"

Một người đàn ông có râu nhiệt tình đi tới, hít hà ngửi mùi vị bay trong không khí không chút lưu tình, cuối cùng cũng xác định được nguồn gốc của mùi thức ăn bá đạo kia, ánh mắt nhìn về phía bác sĩ Lăng càng thêm nhiệt tình.

"Bác sĩ Lăng, đây là nhà của ngươi?"

Bác sĩ Lăng lạnh lùng nhìn anh ta, thờ ơ nói: "Không, ta chỉ đến đây với tư cách là khách."

Đôi mắt bác sĩ Lăng vẫn rất có lực làm người ta kinh sợ, tên đàn ông có râu nhanh chóng không chịu nổi, giả cười ha ha, rồi tranh thủ tìm một cái cớ để rời đi.

Mặc dù đồ ăn ngon bá đạo, nhưng bác sĩ Lăng cũng không phải người dễ trêu, sau này họ còn cần bác sĩ Lăng chữa trị nếu bị thương trong rừng dị thực, hắn ta hiểu rõ, ngàn vạn không thể đắc tội một vị thầy thuốc có tay nghề cao siêu.

Đặc biệt là vị bác sĩ Lăng thực lực khó lường, thuộc chủng tộc cao đẳng này.

Sau khi tên đàn ông râu ria rời đi, bác sĩ Lăng phớt lờ những ánh mắt dòm ngó, bấm chuông cửa.

Người mở cửa là quản gia người máy Tiểu A, "Bác sĩ Lăng, hoan nghênh ghé thăm, chủ nhà đã chuẩn bị bữa tối và đang chờ ngươi!"

Bác sĩ Lăng thờ ơ đáp, đưa món quà y mang cho Tiểu A, bước vào trong, hỏi: "Chủ nhân của ngươi gần đây thế nào?"

"Cuộc sống của chủ nhân rất quy luật, bác sĩ Lăng không cần lo lắng cho nàng." Tiểu A giọng máy móc nói, "Hiện tại có thêm tiểu chủ nhân Solan, chủ nhân có người làm bạn, sẽ có một cuộc sống tốt hơn trong tương lai."

Bác sĩ Lăng nhìn quản gia người máy cũ nát, nói ra: "Rất tốt, thế này thì lão Burt cũng có thể yên tâm."

Kỷ Nhiễm bưng một đĩa bít tết nướng mật ong bày ra bàn. Thấy bác sĩ Lăng đã đến, vội nói: "Bác sĩ Lăng, ngài đã đến rối sao, ngài ngồi một lát đi, còn có món khác nữa."

Bác sĩ Lăng ừ một tiếng, ngồi ở trên ghế sô pha, cầm lấy trà mà Tiểu A rót.

Phòng khách liên thông với bếp, cửa bếp bị khuất khiến y không thể quan sát bên trong có gì.

Y liếc qua phòng khách, không thấy đứa trẻ mà Kỷ Nhiễm nhận nuôi, trong lòng rõ ràng, hẳn là nó ở phòng bếp.

Quả nhiên, sau đó không lâu, Kỷ Nhiễm bưng món ăn cuối cùng ra, theo sau là một đứa trẻ có mái tóc vàng bạch kim, ánh mắt của đứa trẻ rất trầm tĩnh, không hề ngây thơ như khi ở trước mặt Kỷ Nhiễm.

Ánh mắt hai người chạm nhau, bác sĩ Lăng nhẹ nhàng nhìn sang hướng khác.

"Bác sĩ Lăng, bữa tối đã sẵn sàng, ngài đến ăn tối đi." Kỷ Nhiễm chào hỏi bác sĩ Lăng.

Bác sĩ Lăng đáp lời, đứng dậy đi đến phòng ăn.

Khi nhìn thấy các món ăn trên bàn, bác sĩ Lăng hơi ngạc nhiên.

Có mười món ăn trên bàn, y không thể gọi tên, nhưng chúng trông rất ngon, giống như được đầu bếp làm ra, các món ăn có hương vị tê cay làm chủ, phía trên nổi đầy nước ớt, mùi thơm độc đáo, ngay lập tức khơi dậy cảm giác thèm ăn thịt của loài săn mồi.

Bác sĩ Lăng nhìn Kỷ Nhiễm, không giấu được sự ngạc nhiên, nói ra: "Không nghĩ tới tài nấu nướng của ngươi lại giỏi như vậy."

Lúc lão Burt còn sống, Kỷ Nhiễm được lão Burt nuông chiều cực kỳ, ông chỉ luyện tập một số năng lực thể chất cho cô mà thôi, y không ngờ nhân loại thuần chủng này lại có khả năng như vậy.

Kỷ Nhiễm tiếp nhận chén cơm Tiểu A đưa. Cơm có màu vàng óng, người Tinh Tế gọi nó gạo hoàng kim, cô không biết đó là loại gạo gì, dù sao sau khi nấu thành cơm thì rất thơm và ngon, phối với những lát thịt lợn luộc cay nồng đậm vị này vô cùng thích hợp.

Đưa một bát đầy cơm vàng cho bác sĩ Lăng, cô cười nói: "Thực ra không phải ta làm, là Solan đó."

Ánh mắt bác sĩ Lăng rơi vào tiểu shota Solan đang ngồi cạnh Kỷ Nhiễm, y có vẻ hơi ngạc nhiên vì những món ăn trên bàn này là do hắn làm, nhưng y nhanh chóng thu hồi thần sắc trên mặt.

Thấy bác sĩ Lăng dễ dàng chấp nhận điều này, Kỷ Nhiễm thầm nghĩ lại.

Xem ra là cô đã rơi vào hiểu lầm một lần nữa, không thể lấy quan niệm ở thời đại Trái Đất để nhìn mọi thứ trong thời đại Tinh Tế được. Có lẽ những đứa trẻ ở độ tuổi này trong thời đại Tinh Tế chính là trâu bò như vậy, chỉ cần nghe miêu tả đơn giản là chúng có thể làm nên một bữa ăn Trung Hoa hoàn hảo với đủ màu sắc và hương vị.

Sau khi phát hiện tiểu shota nấu ăn ngon hơn mình, Kỷ Nhiễm đành phải từ bỏ vị trí bếp trưởng, ở bên cạnh làm trợ thủ cho hắn, lo hắn mệt mỏi.

Bác sĩ Lăng kẹp một lát thịt luộc ăn, nét mặt khẽ nhúc nhích.

Kỷ Nhiễm vẫn luôn quan sát y, vừa nhìn thấy liền biết miếng thịt heo luộc này hợp sở thích của y, thấy y một ngụm thịt một miếng cơm, đột nhiên nhớ ra hình như mình không mua rượu, liền nói: "Bác sĩ Lăng, thật có lỗi, ta quên mua rượu."

Cô nhớ lần cuối cùng bác sĩ Lăng bồi lão Burt ăn tối, cả hai cùng nhau uống quên trời quên đất, trong người giống như một thùng rượu vậy.

Bác sĩ Lăng bới cơm, hàm hồ nói: "Không cần, chút nữa ta còn về bệnh viện."

Trở lại bệnh viện làm việc, tự nhiên không được mang theo rượu trở về, dù đẳng cấp gene cao, không dễ say thì cũng như vậy.

Bác sĩ Lăng ăn rất nhanh, nhưng cũng không thô tục, ngược lại thực cảnh đẹp ý vui, giống như khi y làm việc.

Kỷ Nhiễm đưa mắt nhìn sang tiểu shota bên cạnh, phát hiện tốc độ ăn của hắn cũng không chậm hơn so với bác sĩ Lăng.

Quả nhiên đều là động vật tập tính* ăn thịt, đẳng cấp gene của hai người hẳn là vô cùng cao.

(*Yue: Đặc tính, thói quen hoạt động có tính tự nhiên)

Là một nhân loại thuần chủng, cô bị kẹp ở giữa hai chủng tộc Tinh Tế đẳng cấp gene cao, cô không những ăn chậm mà còn ăn ít hơn họ một cách đáng thương, một bát cơm đã thấy no rồi.

Kỷ Nhiễm vừa ăn no, bác sĩ Lăng cùng Solan cũng đặt đũa xuống.

Đồ ăn trên bàn đã được hai người dọn sạch, không thừa gì cả.

Kỷ Nhiễm âm thầm liếc nhìn bụng của hai người, đồ ăn đi đâu hết rồi, sao lại xẹp lép vậy?

Cho dù nhân loại thuần chủng có bí mật nhìn đến đâu, cũng không cách nào giấu diếm được hai người đàn ông ở đây.

Bác sĩ Lăng coi như mình không nhìn thấy, tiểu shota dựa gần vào cô, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu, tùy ý cô nhìn.

*

Tác giả có lời muốn nói:​

Đừng lo lắng, đây không phải là một câu chuyện dài thênh thang, tui cũng không muốn viết một câu chuyện dài nữa đâu==!