Vũ Trụ Cấp Sủng Ái

Chương 22-2: Đập cặn bã!




Editor: Yue

Tên đàn ông ẻo lả càng hứng thú nói: "Còn có đứa nhỏ này cũng không tệ! Bản thiếu gia đúng lúc nhàm chán, các ngươi gặp được bản thiếu gia, là vận may của các ngươi, đi cùng bản thiếu gia, nếu làm bản thiếu gia phê pha vui sướng, có thể cho các ngươi một con đường sống.."

Chưa kịp nói xong, hắn ta đã bị một quả bom hạt đột ngột xuất hiện làm cho hoảng sợ.

Sắc mặt của đám thủ hạ hơi thay đổi, cứng ngắc đến không dám động.

Trong nháy mắt mồ hôi lạnh toát ra, tên đàn ông ẻo lả lắp bắp: "Có chuyện gì từ từ nói, đừng, đừng kích nổ nó."

Kỷ Nhiễm lạnh lùng nói: "Vừa rồi ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ?"

Gần đây, thời gian cô chiến đấu trong rừng càng ngày càng tăng, sau khi phát hiện bản thân cũng không phải là kẻ yếu mặc người nhào nặn, tính tình càng ngày càng khó ăn khó ở, nếu không có thiện ý với cô cũng thôi đi, lại còn dám đem chủ ý đánh tới Solan.

Đừng tưởng cô nghe không hiểu tên cặn bã này đang nói cái gì, Solan mới sáu tuổi mà hắn ta đã có suy nghĩ như vậy, rõ ràng trước đó làm qua loại chuyện này không ít, 100% đồ cặn bã hàng thật giá thật!

"Ngươi, ngươi cẩn thận một chút, nếu nó nổ, tất cả mọi người sẽ chết." Tên đàn ông ẻo lả khép nép khuyên nhủ, còn đâu ngạo khí như trước.

Kỷ Nhiễm cố ý nói: "Không có gì. Dù sao cùng nhau chết đi, ta cũng không lỗ."

Nhưng hắn không muốn chết nha!

Tên đàn ông ẻo lả lúc này hối hận đến ruột đều xanh, chỉ có thể cười hùa theo, hứa không làm gì bọn họ, bảo cô nhất định phải bình tĩnh.

Nhìn thấy bọn họ bị dọa đến tái nhợt sợ hãi, Kỷ Nhiễm có chút hả giận, nhưng cũng không dám thu bom hạt lại, lạnh lùng nói: "Còn chưa cút?"

Tên đàn ông ẻo lả vội vàng cùng thủ hạ của hắn ta rời đi, có bao xa lăn bao xa.

Cho đến khi rời khỏi một khoảng cách nhất định, đảm bảo bọn hắn sẽ không bị thương bởi sức mạnh của vụ nổ bom hạt, mới nhao nhao thở phào.

Ngay khi thở phào nhẹ nhõm xong, tên đàn ông ẻo lả không khỏi tức giận, nghiêm nghị nói: "Đi thăm dò cặn kẽ thân phận bọn chúng cho bản thiếu gia! Không ai có thể toàn thân trở ra sau khi dám uy hiếp bản thiếu gia!"

Thủ hạ bên cạnh nói: "Tam thiếu, bọn họ hẳn là đến từ thị trấn Gal."

"Vô nghĩa, nếu không phải đến từ thị trấn Gal, bọn chúng làm sao có thể đi tới một nơi như thế này?" Tam thiếu tức giận nói, hắn nheo mắt lại, đôi mắt dẹp dài như một con rắn, "Sau khi tìm thấy người, tìm một tên sát thủ nào đó mang bọn chúng về, làm cho sạch sẽ một chút, đừng để người trong trấn phát hiện."

Thủ hạ nhanh chóng trả lời.

**

Vì gặp phải một tên cặn bã không có mắt, Kỷ Nhiễm không có tâm trạng tiếp tục rèn luyện trong rừng dị thực, cùng Solan về nhà.

Sau khi lên phi hành khí, Solan lặng lẽ ngồi bên cạnh cô.

"Solan, nhóc không bị dọa sợ chứ?" Kỷ Nhiễm lo lắng nhìn hắn, lo lắng hắn bị tên cặn bã kia làm cho sợ hãi.

Solan mỉm cười với cô, đôi mắt xanh biếc chợt lóe, "Tỷ tỷ yên tâm, không có."

Sau khi xác nhận hắn không lưu lại bóng tâm lý nào, Kỷ Nhiễm thở phào nhẹ nhõm rồi đột nhiên bật cười: "Về sau, nếu nhóc còn gặp phải chuyện này, có thể hy sinh bom hạt, không tin bọn hắn không sợ chết."

Nhìn đám cặn bã kia bị dọa chạy té khói, khỏi phải nói trong lòng hả giận biết bao nhiêu.

Solan cười cười không nói gì, hôm nay vô tình gặp mấy tên xoàng xoàng, thực lực cũng không mạnh mà thôi, nếu gặp phải chủng tộc cao đẳng thì bom hạt chẳng là gì, thậm chí cô cũng không có cơ hội kích nổ bom hạt.

Sau khi trở về nhà, Kỷ Nhiễm thấy thời gian còn sớm, liền đi phòng mô phỏng trên Tinh Võng, tiếp tục rèn luyện siêu năng lực. Cô có linh cảm, chắc chỉ vài ngày nữa, siêu năng lực của cô sẽ thăng cấp.

Để thăng cấp một cách suôn sẻ, mấy ngày nay cô đều cố gắng rèn luyện, không lãng phí một chút thời gian nào.

**

Lúc rạng sáng, một bóng người xuất hiện trên phố Tường Vi.

Gã đàn ông bước đến trước cửa nhà số 18 phố Tường Vi, ngửa đầu nhìn lên bức tường kim loại cao khoảng 3m bên ngoài sân, chiều cao này không phải là vấn đề lớn, điều cần chú ý là hệ thống an ninh của ngôi nhà.

Gã đàn ông lấy ra một thiết bị gây nhiễu thông tin can thiệp vào hệ thống an ninh của ngôi nhà.

Sau khi xác nhận hệ thống an ninh của ngôi nhà đã bị xáo trộn, gã đàn ông lưu loát nhảy qua bức tường, liền nhìn thấy mái hiên kim loại sẫm màu dưới ánh sáng của đèn đường bên ngoài, dường như có thứ gì đó được che đậy ở bên dưới.

Gã không nghĩ nhiều, bước lên nóc nhà đi về phía trước, chân bước nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động.

Mái nhà dài khoảng năm mét, gã vừa mới từ mái nhà nhảy xuống, cảm giác đáng sợ khủng khiếp đột nhiên dâng lên, người còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã mềm nhũn ngã xuống.

Ý thức rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, gã cố gắng tập trung lực chú ý, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một đứa trẻ xuất hiện trước mặt.

"Tiểu chủ nhân, xử lý hắn như thế nào?" Một giọng nói ôn hòa vang lên.

"Mang xuống tầng hầm, hỏi hắn ta từ đâu đến." Giọng nói nũng nịu thuộc về một đứa trẻ lại ẩn chứa sát khí.

Tiểu A đáp lại, kéo gã kia xuống tầng hầm.

Những ngôi nhà ở thị trấn Gal đều được trang bị tầng hầm, hoàn cảnh của tầng hầm được xây dựng theo sở thích của chủ nhân, tầng hầm nhà lão Burt rất trống trải, thích hợp dùng để giam cầm loại sát thủ không biết sống chết này.

Sau khi Tiểu A rời đi, Solan nhặt thiết bị gây nhiễu thông tin rơi trên mặt đất lên, kiểm tra một hồi, không nhịn được cười nhạo.

Loại thiết bị gây nhiễu thông tin cấp thấp này hoàn toàn không thể can thiệp vào hệ thống trí năng của Tiểu A.

Tùy tiện đưa người tới mà không hiểu rõ tình hình ở đây quả thật là một thằng cặn bã ngu ngơ ngờ nghệch!