Vũ Trụ Cấp Sủng Ái

Chương 2-1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2.1: Solan. [Đã Beta]

Editor: Yue

Kỷ Nhiễm sửng sốt.

Đôi mắt của đứa trẻ trông rất dữ tợn, giống như một chú chó sói con, nó có thể nhảy lên và hung mãnh cắn người bất cứ lúc nào.

Nhưng nhìn thấy bộ quần áo dính máu trên người nó, Kỷ Nhiễm nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Đừng sợ, ta không phải người xấu." Kỷ Nhiễm nhẹ giọng cố gắng trấn an cậu bé đang bị thương. Trong ánh mắt hung ác như sói con này, cô không dám động đến đứa nhỏ, trước tiên chỉ có thể cố gắng lấy lòng tin của nó, "Hiện tại ta chỉ muốn kiểm tra vết thương thuận tiện chữa trị cho nhóc, nhóc thả lỏng một chút, được không?"

Cậu nhóc chỉ nhìn cô bằng đôi mắt chứa nồng đậm màu vàng kim.

Kỷ Nhiễm vẫn duy trì tư thế nửa ngồi xổm bình tĩnh nhìn nó.

Thật ra cô có thể bỏ đi, trong khu rừng dị thực nguy hiểm này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng cô không thể thấy chết mà không cứu, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của đứa trẻ này, cô lại nhớ tới dáng vẻ lần đầu xuyên qua của mình.

Nếu không có lão Burt tìm thấy cô và vui lòng đón cô trở về, chỉ sợ cô đã sớm chết trong rừng.

Cậu nhóc nhìn cô một lúc rồi từ từ nhắm mắt lại.

Kỷ Nhiễm hơi giật mình, trong tiềm thức kiểm tra hơi thở của nó, phát hiện vẫn có hơi thở, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Quần áo mà đứa trẻ này mặc giống với của những đứa trẻ quý tộc mà cô nhìn thấy trên Tinh Võng*, chỉ cần nhìn chất liệu vải cũng biết nó rất đắt tiền, ngực lấm tấm vết máu, đem vải áo nhuộm thành sắc đỏ hồng như máu. Kỷ Nhiễm cẩn thận kéo vạt áo ra, liền thấy trên lồng ngực non nớt có một vết thương xuyên qua, da thịt hở ra, bất giác cô thở gấp.

(*Yue: Tinh Võng cũng có thể được xem như là Mạng Internet của Tinh Tế)

Vết thương dường như do một vũ khí sắc nhọn nào đó gây ra, nó vẫn đang rỉ máu.

Kỷ Nhiễm chẳng thèm đếm xỉa gì đến chuyện khác, vội vàng dùng con dao đa năng mang theo cẩn thận cắt quần áo ra, lấy một nhánh Lân Huyết đằng trong ba lô, bẻ ra, đổ ra một thứ nước trái cây trong suốt. Thả nó vào vết thương.

Lân Huyết đằng xứng đáng với giá trị của nó, rất nhanh liền ngừng chảy máu.

Tuy nhiên, nếu muốn chữa lành vết thương này, còn cần phải quay lại bệnh viện trong thị trấn để điều trị bằng dụng cụ đặc trị mới khỏi được.

Tiếp theo Kỷ Nhiễm lại kiểm tra xuống dưới, thì phát hiện ngoại trừ vết thương nặng nhất ở ngực, những chỗ khác chỉ là trầy da, không gây tử vong. Đối với việc liệu có chấn thương nội tạng khác hay không, cần phải được kiểm tra bằng thiết bị đặc biệt.

Bây giờ Kỷ Nhiễm lập tức không trì hoãn nữa, khom người bế cậu nhóc dưới đất lên.

Khi cô bế cậu nhóc lên, cậu nhóc lại mở mắt, đôi mắt mạ vàng khẽ rũ xuống, như đang nhớ đến hơi thở của người đã đưa hắn đi. Nhẹ nhàng dựa đầu vào cổ cô, xuyên qua bộ đồng phục, một luồng khí dường như không tồn tại bay lên, trong nháy mắt bị giác quan nhạy bén của hắn bắt được.

Kỷ Nhiễm không để ý đến điều này, ôm chầm lấy cậu nhóc đi nhanh qua khu rừng.

Tuy chỉ là vùng ngoại vi của rừng dị thực nhưng cũng không an toàn tuyệt đối nên Kỷ Nhiễm không dám ở lại lâu hơn.

May mắn thay, trong ba tháng kể từ khi đến Tinh Tế, dưới sự chỉ đạo của lão Burt, cô đã có ý thức rèn luyện thân thể, mới có thể ôm một cậu nhóc đi lại khắp nơi trong rừng, nếu không với vóc dáng không mấy khỏe mạnh của cô, đoán chừng sẽ tắt thở sau khi đi được một đoạn.

Có một chiếc tàu bay trở về thị trấn vào buổi trưa.

Kỷ Nhiễm bế cậu nhóc đã hôn mê trở lại trạm dừng tàu bay, chờ chiếc tàu bay đến vào buổi trưa kia.

Trạm dừng tàu bay chỉ có một mình cô, đại đa số mấy người thám hiểm khác tiến vào rừng đều lựa chọn quay lại vào buổi tối, để họ có thể tìm càng nhiều đồ vật trong rừng hơn, quay trở lại thị trấn mới có thể bán chúng với giá tốt.

Lúc tàu bay đến, Kỷ Nhiễm ôm cậu nhóc quét thẻ lên tàu.

Robot điều khiển mô phỏng chân thật đứng ở cửa tàu ánh mắt khẽ động, thân mật nhắc nhở: "Vị khách quý này, hình như vị khách nhỏ bị thương rất nặng, có nên đưa đến bệnh viện trước không?"

Kỷ Nhiễm nói: "Đúng vậy, làm phiền ngươi mau đưa bọn ta đến bệnh viện trong thị trấn."

"Được, mời quý hành khách ngồi xuống."

Lái tàu người máy nói, khởi động tàu ba hướng về thị trấn Gal.

Nửa giờ sau, tàu bay tiến vào thị trấn Gal, hướng đến bệnh viện duy nhất ở thị trấn Gal.

Trước khi quay trở lại thị trấn Gal, Kỷ Nhiễm đã tìm thấy số của bác sĩ Lăng từ sổ địa chỉ trong quang não, gửi cho y một tin nhắn.

Khi Kỷ Nhiễm ôm cậu nhóc đang bất tỉnh ra khỏi tàu, y tá người máy của bệnh viện đã đợi sẵn ở đó, đem cậu nhóc bất tỉnh đến trên cáng cứu thương, nhanh chóng đưa hắn vào phòng điều trị.

Kỷ Nhiễm ngồi ngoài phòng điều trị, tay ôm ba lô chờ tin tức.

Một vị bác sĩ mặc áo khoác trắng đi tới, nhìn mới ngoài hai mươi tuổi, tuy rằng tướng mạo không đẹp trai, nhưng cũng mi thanh mục tú, ấn tượng ban đầu cũng vừa lòng người nhìn.

Trên tay y cầm một cái bảng quang não điện tử, việc công xử theo phép công mà dò hỏi: "Kỷ tiểu thư, mối quan hệ giữa đứa trẻ đang được điều trị bên trong và ngươi là gì?"

Kỷ Nhiễm lo lắng đứng dậy, âm thầm nuốt nước bọt, nói ra: "Bác sĩ Lăng, ta tìm thấy nó trong rừng dị thực bên ngoài thị trấn.."

Bác sĩ Lăng liếc nhìn cô một cái, hiểu rõ ràng, không khỏi cười nói: "Sao ngươi cũng giống lão Burt như vậy, nhặt người ở khắp mọi nơi?"

Kỷ Nhiễm chỉ có thể cảm thấy xấu hổ cười trừ.

Lúc trước khi lão Burt nhặt cô về, ông cũng gửi cô đến đây để điều trị, bác sĩ phụ trách là bác sĩ trẻ tuổi họ Lăng này.

Bác sĩ Lăng là một bác sĩ còn rất trẻ, người ta nói rằng y tốt nghiệp Viện y học Trung ương số một Tinh Tế, có trình độ y khoa xuất sắc. Về lý do tại sao một bác sĩ đầy hứa hẹn như vậy lại sẵn sàng sống ở thị trấn nhỏ này, thì không biết.

Bác sĩ Lăng nói: "Vết thương của nó không nghiêm trọng. Nó chỉ bị gãy vài chiếc xương, một xương sườn bị chèn vào thùy phổi, nội tạng bị va đập mạnh, vỡ ra gây xuất huyết.."

Một lèo thuật ngữ chuyên nghiệp làm Kỷ Nhiễm suýt ngất xỉu, suy nghĩ mông lung, này mà coi như không nghiêm trọng á?

"Những tổn thương này có thể dùng khoang thuyền trị liệu, nằm đến chạng vạng tối liền có thể rời khỏi khoang thuyền trị liệu." Bác sĩ Lăng nói.

Kỷ Nhiễm liền hiểu rõ, hiện tại là thời đại Tinh Tế. Một vết thương như thế này tưởng chừng như gây tử vong ở thời đại Trái Đất, chỉ cần nằm ở khoang thuyền trị liệu tới một ngày liền có thể chữa lành, thực sự không nghiêm trọng.

"Cám ơn bác sĩ." Kỷ Nhiễm vội nói.

Bác sĩ Lăng cất cây bút đang trượt trên quang não, nhìn Kỷ Nhiễm, thì thấy tiểu cô nương đang lúng túng nhìn mình, khuôn mặt thanh tú dễ thương trông có vẻ lo lắng, làm y không khỏi có chút mềm lòng.

Y thở dài, "Kỷ tiểu thư, trước đó y tá người máy trong bệnh viện đã thu thập gen sinh học của đứa trẻ kia, nó không phải là cư dân của thị trấn Gal. Hơn nữa, nó không có quang não, cũng không có giấy tờ tùy thân ở nơi khác. Ngươi định xử lý nó như thế nào?"

(Continue)

CHÚ THÍCH
(Yue: Một số hình ảnh ví dụ về 'Khoang thuyền trị liệu' mà mình nghĩ là khá phù hợp với mô tả của tác giả)
[​IMG]
[​IMG]