Vũ Tôn

Chương 96: Chương 95: Diệt sát Hắc ma lang thủ lĩnh.




Khi một Hồn hoàn sĩ phải triệu hồi ra Vũ hồn cũng là lúc họ đã lâm vào tuyệt cảnh.
Vũ hồn là bản mệnh của hồn hoàn sĩ, cũng như đan điền của Vũ kĩ chiến sĩ hoặc pháp tinh của Ma Pháp Sư. Nếu Vũ hồn bị tổn thương sẽ ảnh hưởng cực lớn đến bản thân.
Nhưng A Đạt đã không còn gì để lo lắng nữa.
“Ầm…” Một tiếng động cực lớn do phong nhận cùng tấm khiên chắn vang lên. Đám tân sinh bị âm thanh đó chấn cho đầu óc quay cuồng, còn lũ ma lang xung quanh cũng ngã vật xuống.
Do năm đạo phong nhận liên tục lao đến nên tiếng nổ này chưa dứt thì tiếng khác đã vang lên. Vì thế ai cũng chỉ nghe được một tiếng động kinh thiên mà thôi.
Hư ảnh thân cây phía sau A Đạt lung lay dữ dội. Bước chân hắn không ngừng bị đẩy lui về đám học viên. Không hiểu sao nhìn bóng lưng hắn lúc này đám học viên lại thấy nó vô cùng cao lớn, vô cùng mạnh mẽ. Một cảm giác xúc động từ tận đáy lòng bọn chúng dâng lên.
Cuối cùng thì tiếng nổ cũng chấm dứt. Bụi mù tản ra, A Đạt khóe miệng tràn ra một ngụm máu. Cơ thể hắn loạng choạng suýt ngã nhưng ánh mắt vẫn kiên cường giữ bản thân không nằm xuống. Mấy tên tân sinh vội vã chạy tới giữ lấy hắn.

“Phốc … phốc … phốc.” Tiếng bước chân chạy tới vang lên. Là Hắc ma lang thủ lĩnh đang phi đến. Ngay khi va chạm kết thúc nó không do dự hướng đối thủ tấn công tiếp. Chẳng qua sử dụng liền sáu đạo phong nhận khiến nó thể lực cũng suy kiệt rất nhiều cho nên nó mới chọn cận thân tấn công như thế này.Dưới bốn chân nó như có bốn vòng gió xoáy nho nhỏ cuốn lấy, đẩy tốc độ chạy của nó tới cực hạn.
“Mau lui ra”. Vũ Tôn thất kinh hét lên sau đó túm tay kéo A Đạt về sau hắn. Vòng xoáy thôn phệ mở rộng cực hạn tới trước mặt, hắc Hồn hoàn điên cuồng thôi động tản mát ra ánh sáng đen huyền bí.
“Ngu ngốc, mau chạy.” A Đạt tức giận hét lên. Hắn không ngờ lúc này hắn lại cần tới tân sinh thủ hộ.
Nhưng đương nhiên Vũ Tôn không nghe. Nhuyễn kiếm phản chiếu ánh lửa lấp lánh như sao mai. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn Hắc ma lang thủ lĩnh. Trong đầu hắn hiện ra đủ các suy nghĩ để hóa giải con ma thú này.
Bảo Nhi cũng từ đằng sau nhảy tới cạnh Vũ Tôn. Lớp vân vụ mỏng quanh nàng cũng bao lấy người của Vũ Tôn nhưng không hề ảnh hưởng đến hắn. Trước sự kinh ngạc của mọi người, bên cạnh nàng lại có thêm một viên Hồn hoàn màu ngân sắc nữa. Rõ ràng nàng đã vượt qua hồn sĩ hai mươi cấp.
Viên Hồn hoàn thứ hai cũng rực sáng chói lọi. Mái tóc của Bảo Nhi trong nháy mắt dài chạm đất, chuyển sang màu tím nhạt. Cả thanh kiếm trong tay nàng cũng lóe lên những đường vân màu tím.

Không chịu thua chị kém em, Cún, Chan, Dương,Tiểu Tam, Trương Dực cũng tới kề vai cùng hai người.
Nói thì dài nhưng mọi chuyện xảy ra trong tích tắc. Hắc Ma lang thủ lĩnh đã tới trước mặt nhóm Vũ Tôn. Dường như vòng xoáy thôn phệ cùng hắc Hồn hoàn của Vũ Tôn làm nó có chút kiêng kị nhưng ánh mắt khát máu vẫn không ngại ngần lao thẳng tới.
“Răng rắc …” Tiếng nứt vỡ vang lên sau đó vòng xoáy thôn phệ trực tiếp tiêu thất khi bị ma lang thủ lĩnh nhảy xuyên qua. Nhưng không có nghĩa không có tác dụng. Khi nhảy qua nó, tác động của lực thôn phệ khiến tốc độ nó giảm đi nhiều.
Sau đó hít phải vân vụ của Bảo Nhi, trong đầu nó lóe lên vô số ảo giác. Nó là chúa tể của Ma thú sâm lâm này, xung quanh nó là vô số yêu lang cái, những tồn tại khủng khiếp trước đây nó run sợ đều phải phủ phục dưới chân nó…
“Chíu … chíu…” Tiếng phi tiêu của Chan nhắm ngay hai mắt con ma lang thủ lĩnh đang bị dính phải ảo giác đâm thẳng vào. Ma lang thủ lĩnh tru lên thê thảm, thoát khỏi ảo giác. Hai cây phi tiêu tuy đâm được vào mắt nó nhưng không đi vào sâu được. Tuy vậy cũng đã đủ, độc tính của Hồn hoàn Độc Linh xà sẽ nhanh chóng hủy hoại mắt nó mà thôi.
Hắc ma lang thủ lĩnh chồm tới ngay trước mặt mọi người rồi. Hai chân trước móng vuốt dài và sáng như dao cạo giơ ra. Gần như chỉ tích tắc là có thể xé xác của Vũ Tôn làm hai mảnh.

Nhưng chỉ thấy thân ảnh Vũ Tôn đột ngột tiêu thất. Hắc Hồn hoàn ban phúc tốc độ trăm phần trăm cộng với Phi hành phong bộ trong nháy mắt đưa Vũ Tôn dịch chuyển tới nơi khác. Ma lang thủ lĩnh vồ hụt, chúi thân hình xuống dưới đất.
Cún phóng roi quấn lấy đuôi khiến nó mất thăng bằng, mị hoặc lóe lên tuy không dài, chỉ được một giây nhưng cũng đủ để thanh kiếm của Bảo Nhi nhắm ngay điểm đen trên mũi nó.
“Phâp.” Thanh kiếm rẽ đôi mũi của con Hắc ma lang thủ lĩnh, cắm sâu vào một phần ba gang tay. Tiểu tam hai tay xung quanh bao bọc bởi hai vuốt của một con bạch hổ nhảy tới nắm đuôi nó xách lên sau đó đập mạnh xuống đất. Hắc ma lang thủ lĩnh tru lên thảm thiết.
Đàn ma lang thấy thủ lĩnh bị tấn công trở nên cuồng dại xổ vào. Lại một lần nữa toàn đội ngũ cùng bầy ma lang chiến đấu. Chẳng qua số lượng Hắc ma lang đã ít hơn rất nhiều. Tuy vậy, do đám Vũ Tôn đang mải mê quần nhau với ma lang thủ lĩnh nên vẫn là cảnh một người chiến năm – sáu con ma lang khác.
A Đạt khiếp sợ nhìn đám học viên của mình. Chỉ có hai tên hai mươi cấp hồn sĩ, còn lại chỉ có từ mười sáu cấp trở lại vậy mà có thể khiến ma lang thủ lĩnh thê thảm. Hắn chợt cảm thấy nghẹn khuất. Mình chỉ kém nó năm cấp mà đã bị nó đánh cho lê lết thế này.
Ma lang thủ lĩnh lúc này lâm vào điên cuồng. Từ cơ thể nó bùng nổ một luồng sức mạnh đáng sợ đem mấy tên tân sinh hất văng. Hai cây phi tiêu của Chan cũng bị đẩy ra khỏi mắt nó. Mắt nó càng thêm đỏ rực nhưng đã bắt đầu có màu đen sẫm của độc tính phát tác. Không khí xung quanh dị động liên hồi, gió lốc bỗng nổi lên dữ dội, thổi đám lửa đang cháy lan nhanh khắp khu vực này.
Mọi người biết Hắc ma lang thủ lĩnh đã liều mạng.

Nó đứng thẳng, ánh mắt oán độc mờ mờ ảo ảo nhìn những kẻ vừa rồi khiến nó thừa sống thiếu chết. Bộ lông đen đúa, bẩn thỉu của nó dựng thẳng lên. Xung quanh nó một luồng gió cực mạnh xoay quanh. Chan phóng liền vài thanh phi tiêu nhưng không xuyên qua nổi bức tường gió ấy đã bị thổi lệch đi chỗ khác. Miệng nó há lớn, khạc ra một quả phong nhận nữa. Chẳng qua đạo phong nhận này cực lớn, gấp ba lần một quả lúc nãy. Phong nhận vừa xuất, ma lang thủ lĩnh trong làn gió bảo vệ xung quanh chồm lên nhảy vào đám người Bảo Nhi.
A Đạt tái mặt, cố gắng dùng hết sức lực đứng dậy. Bốn viên Hồn hoàn của hắn yếu ớt phát ra quang mang sau đó tăng mạnh lên. Vũ Hồn của hắn trong nháy mắt lại hiện ra. Chẳng qua lúc này hư ảnh Vũ hồn không bám lấy hắn, mà vô số rễ cây từ dưới đất huy động chui lên phóng theo ma lang thủ lĩnh trói lại.
Nhưng toàn bộ đều không thể xuyên qua lớp gió bảo vệ do ma lang thủ lĩnh tạo ra. Phong nhận đã gần ngay trước mặt. Bảo Nhi không biết từ đâu lấy ra một tấm gỗ, hai tay cố gắng giơ nó lên chắn đạo phong nhận đó. Vũ Tôn dù không rõ tấm gỗ có giúp được gì không những cũng không có nhiều suy nghĩ, cũng giơ tay giúp nàng giữ lấy. Khi chạm vào hắn mới biết tấm gỗ sứt mẻ kia vậy mà nặng vô cùng. Nếu chỉ là hắn thì cũng phải rất cố gắng mới nâng nó lên và giữ được.
“Ầm.” tiếng nổ cực mạnh lần nữa vang lên. Hai người Vũ Tôn, Bảo Nhi đứng mũi chịu sào bị đánh bay về đằng sau. Nhưng phong nhận vậy mà không làm cho tấm gỗ của Bảo Nhi có chút sứt mẻ nào. Hơn nữa, đạo phong nhận trực tiếp bị phản lại, bay ngược về phía con ma lang thủ lĩnh lao đến.
Ma lang thủ lĩnh kinh hoảng. Nó đang dùng hết tốc lực nên không kịp né tránh. Đạo phong nhận như dao sắc đâm vào đậu hũ, dễ dàng phá tan lớp gió bảo vệ nó tạo ra đập thẳng vào người nó. Ma lang thủ lĩnh tru lên thê thảm, người như diều đứt dây bắn ngược về đập vào một thân cây. Khắp người nó máu thịt be bét nhìn cực kì thảm thiết.
A Đạt gần như không chút chần chừ, đưa tay nắm lấy thanh kiếm của Bảo Nhi bị rơi ra xông đến, trong lúc con ma lang thủ lĩnh đang nằm yên bất động nhắm ngay đầu nó đâm xuống. Lúc này đầu nó đã bị tổn thương lớn, cộng với thanh kiếm của Bảo Nhi phẩm cấp cũng không đơn giản nên dễ dàng xuyên đôi đầu của nó. Đôi mắt nó như hồi quang phản chiếu mở ra, sau đó không cam lòng mất đi sinh cơ. Chết mà không kịp phát ra âm thanh gì.
Đàn ma lang trông thấy thủ lĩnh đã chết dường như bị tạt một gáo nước lạnh. Ánh mắt chúng kinh hoảng thay cho điên cuồng ban nãy. Lần lượt từng con sợ hãi quay đầu chạy tán loạn. Chẳng mấy chốc không còn con ma lang còn sống nào ở đây nữa. Tới tận bây giờ, cả Đạo sư lẫn học viên mới có dịp ngồi xuống th ở dốc.