Hồn hoàn sĩ khác mà thấy sẽ há hốc miệng. Hấp thu Hồn hoàn ai cũng phải trải qua gian nan, thậm chí nguy hiểm tính mạng chứ đâu có ai lại giống như Vũ Tôn, mạnh mẽ lôi kéo vào cơ thể.
Đúng là thời kì Thiên Địa Đảo Loạn.
Đợi Vũ Tôn thu viên Hồn hoàn vào cơ thể, không gian bên ngoài lại tách ra. Thân ảnh Vũ Tôn lần nữa bị ném ra ngoài.
Chẳng qua, lần này hắn không bị lôi vào không gian hắc ám nữa.
“Di, hắn mới vừa rồi còn là cấp mười tám sao lại đã trở thành cấp hai mươi rồi?” Xích Huyết Hoàng mắt lồi ra, khiếp sợ nhìn Vũ Tôn đang bất tỉnh.
“Chuyện này, ta cũng không biết a chủ nhân” A Đạt Nhĩ gãi gãi đầu thành thật.
“A Đạt Nhĩ, nếu ngươi tin tưởng ta, vậy sau này hãy toàn tâm đi theo âm thầm giúp đỡ hắn đi.” Xích Huyết Hoàng nghiêm túc nhìn Thú đế nói.
“Ta luôn là Tiểu hầu tử của người. Ngài bảo ta làm gì ta cũng sẽ làm, dù phải chết.” Thú Đế vỗ ngực nhìn Xích Huyết Hoàng nói.
“Bản Tôn của hắn cực kì cường đại. Cấm Hoàng trận ngắn trở Đế thành Hoàng nhưng hắn ngang trời xuất thế, ta tin ngươi sớm hay muộn cũng sẽ dính được chút ít vận khí để xưng Hoàng, thậm chí còn xa hơn nữa.” Xích Huyết Hoàng chân thành khuyên nhủ.
“Chỉ cần chủ nhân muốn gì ta cũng đồng ý. Kể cả không cần thành Hoàng, chỉ được ở bên chủ nhân ta cũng sẽ không hối hận.”
“Vậy tốt. Ta cũng ở bên cạnh hắn, chẳng qua không tiện hiện thân mà thôi. Có ngươi ôn chuyện thì cũng đỡ nhàm chán hơn nhiều. Hắn sắp tỉnh rồi, ngươi hãy biến nhỏ lại đi rồi mang hắn ra khỏi đây.”
Chỉ thấy cơ thể Thú đế từ từ biến thành một con Hầu tử đầy lông lá, sau đó thu nhỏ lại không khác gì khỉ con mới sinh được vài tháng trông đáng yêu vô cùng. Chỉ là ở giữa trán hắn có một chùm lông nhỏ đỏ tươi không hề có ở con khỉ nào khác.
Hắn khẽ nhấc tay ôm lấy Vũ Tôn, uy áp Yêu Đế bộc phát khiến muôn thú hoảng sợ nằm rạp xuống đất hoặc bỏ chạy thục mạng. Hắn chạy như cưỡi mây, hướng tới vị trí Xích Huyết Hoàng chỉ dẫn phóng vút đi.
Phân thân Vũ Tôn khó khăn mở ra hai mắt. Lập tức nghĩ tới chuyện xảy ra bên trong trung tâm Sâm lâm. Hắn khó khắn nhấc cánh tay lên nhưng một cảm giác vô cùng dễ chịu không gì sánh được trào dâng khắp cơ thể. Chẳng những không hề khó chịu, đau đớn như lúc trước mà lại thư thái, dễ chịu.
Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, vươn vai nhìn quanh. Xích Huyết Hoàng đứng cách hắn không xa, đang chơi đùa với một con hầu tử. Vũ Tôn căm tức nhìn Xích Huyết Hoàng. Nhưng hắn chưa kịp mở lời thì đã bị ngắt lời:
“ Cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh dậy. Cảm thấy thế nào? Thoải mái chứ?”
“Rút cục chuyện này là sao? Tại sao thúc thúc lại làm vậy? Suýt chút nữa thì phân thân này của ta không còn rồi.” Vũ Tôn tức giận mắng.
“Chẳng phải không có chuyện gì sao? Ta chẳng qua muốn tốt cho thằng nhóc con ngươi mà thôi. Ngươi không cảm thụ xem cơ thể ngươi có gì thay đổi à?”
Vũ Tôn kiềm chế tức giận, kiểm tra thân thể. Hắn há hốc miệng ngay tại chỗ. Rõ ràng lúc trước hắn mới mười tám cấp sao bây giờ đã biến thành hai mươi? Hơn nữa, hắn cảm thấy rõ ràng trong cơ thể nhiều hơn một viên Hồn hoàn.
Hắn triệu hồi Hồn hoàn ra. Một đen, một trắng tương phản xoay quanh cơ thể hắn. Hắn không rõ viên Hồn hoàn trắng đó là từ đâu ra ???
Thậm chí cả Xích Huyết Hoàng lẫn con hầu tử cũng lồi mắt suýt rớt. Hai người họ chỉ thấy hắc Hồn hoàn nuốt ngân Hồn hoàn vào, cứ ngỡ nó sẽ “ăn tươi nuốt sống” mất ai ngờ bây giờ lại trở thành Hồn hoàn của Vũ Tôn.
Nhưng ngạc nhiên rất nhanh qua đi, hai người lại giả vờ như không biết gì. Xích Huyết Hoàng gãi gãi miệng dù hắn chẳng biết ngứa là gì nói tiếp:
“Thế nào? Ngươi còn trách ta nữa sao? Ta hao phí tâm lực vô cùng mới giúp được ngươi như vậy, không ngờ lại bị người ta tức giận quát mắng. Biết thế ta cứ kệ xác ngươi cho xong.” Giọng nói của hắn giả vờ tỏ ra có chút giận dỗi. Hắn mặt dầy đem tất cả công lao của Hắc Hồn hoàn nhận hết lên đầu mình.
Vũ Tôn cười tít mắt nhìn Xích Huyết Hoàng:
“Thì ra Xích Huyết thúc làm vậy là muốn tốt cho ta. Thúc đừng trách ta trẻ con không hiểu chuyện nên không biết được thúc tốt như vậy. Sau này ta sẽ tạ lỗi với thúc a. Xích Huyết thúc thúc là tốt nhất trên đời, vĩ đại không ai bì nổi, phải gọi thúc là Thiên hạ đệ nhất đại thúc mới đúng a.” Hắn giở hết công phu nịnh hót ra để dỗ dành Xích Huyết Hoàng.
“Thôi, không cần vỗ mông ngựa nữa. Ngươi biết là tốt rồi, sau này sẽ tính sổ với ngươi sau. Giờ thì chuẩn bị tập hợp với đội ngũ đi. Ngươi bất tỉnh cũng hai ngày rồi đấy, sắp đến lúc trở về học viện.” Xích Huyết Hoàng thúc giục.
“Cái gì? Ta hôn mê đã hai ngày. Vậy là chỉ còn hơn nửa ngày nữa, phải mau chóng trở lại kẻo mọi người lo. Làm phiền Xích Huyết thúc vậy.” Vũ Tôn nhìn Xích Huyết Hoàng, ý muốn hắn đem mình ra khỏi đây.
“Ngươi không cần lo lắng, đi thêm 1 dặm sẽ gặp đội ngũ của ngươi.” Xích Huyết Hoàng mỉa mai nói.
“Thì ra Xích Huyết thúc đã lo trước chu toàn. Ta nói không sai mà, Xích Huyết thúc là người tốt nhất. Khoan đã, con hầu tử kia là từ đâu ra?” Vũ Tôn tò mò nhìn Thú đế hỏi. Hắn không tin Xích Huyết Hoàng vô duyên vô cơ lại bắt một con khỉ chỉ để giỡn chơi.
“Từ nay nó sẽ đi cùng ngươi, tuy thực lực không cao nhưng nó vốn là yêu hầu biến dị. Ta thấy sau này nó có thể phát triển rất cao nên mới tốn công phu đem nó về đây.” Xích Huyết Hoàng nghĩ ra một cái cớ trả lời bừa.
A Đạt nhĩ Thú đế gật gật đầu liên hồi, miệng kêu khẹc khẹc tỏ ý đồng ý với Xích Huyết Hoàng. Vũ Tôn cũng lười không muốn quả. Hắn tin tưởng Xích Huyết Hoàng nên cũng chỉ gật đầu, hướng về đội ngũ phóng đi.
Linh hồn Xích Huyết Hoàng ngay lập tức chui vào tiểu tháp trên cổ hắn, còn con tiểu hầu tử thì vội vã chạy theo, sau đó nhảy lên ôm cổ hắn để hắn cõng về. Không ai có thể nghĩ được con khỉ trông vô hại như vậy lại là Thú đế, chúa tể một phương.
“Lạch xạch, loạch xoạch…” Đám người A Đạt đang ngồi thì có tiếng động vang lên. Cả đám giật mình, vội đứng dậy sẵn sàng chiến đấu.
“Đừng đánh, là ta, Vũ Tôn.” Giọng Vũ Tôn vang lên sau đó thân ảnh hắn xuất hiện, trên lưng ôm một con hầu tử nhỏ.
“Đúng là Vũ Tôn.” Cún, Dương, Chan sung sướng kêu lên sau đó chạy lại bên cạnh hắn. Hắn mất tích gần 3 ngày khiến mọi người hết sức lo lắng. Thậm chí A Đạt đã nổi khùng, suýt nữa tẩn cho bọn chúng một trận vì để cho Vũ Tôn cùng Bảo Nhi tự ý tách đội ngũ rời đi. Báo hại bọn họ mấy hôm nay lo lắng không dứt sợ có chuyện xảy ra.
Cũng may Bảo Nhi đã trở lại, Vũ Tôn cũng đã trở lại nếu không ngày mai các Đạo sư sẽ phải thâm nhập sâu vào bên trong sâm lâm để tìm kiếm chúng.
“A Đạt Đạo sư, ta xin lỗi vì đã tự ý tách khỏi mọi người.” Vũ Tôn cúi đầu, nhìn A Đạt hối lỗi.
“Hừ, ta còn tưởng các ngươi không thèm xem ta ra gì nữa?” A Đạt tức giận quát nhưng trong lòng thầm thở ra một hơi.
“Không phải, chẳng qua ta có chuyện thực sự quan trọng mới như vậy. Mong Đạo sư bỏ qua, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
“Còn có lần sau?”
“Không, không, không có lần sau nữa.” Vũ Tôn hấp tấp đáp.
“Được rồi, tạm bỏ qua cho ngươi lần này. Sau này còn tái phạm ta sẽ nghiêm trị, rõ chưa?”
“Đa tạ Đạo sư.” Vũ Tôn rối rít gật đầu.
“ Thôi, các ngươi tranh thủ nghỉ ngơi đi, ngày mai trời sáng chúng ta sẽ rời khỏi đây. Mọi người cũng đã mệt mỏi rồi.” A Đạt ra lệnh. Nói xong hắn lại lôi bình nước tiểu yêu thú ra vung vẩy.
Đám học viên lại bịt mũi nôn ọe. Dù đã mấy ngày nhưng bọn chúng vẫn không thể nào thích nghi được cái mùi khai khai ghê tởm đó.