Nam châu đứng đầu là tam đại môn phái : Thiên Long Môn , Nhạc Dương Môn và Vô Cực Môn. ( Tất nhiên là môn phái Tu chân, còn những môn phái giang hồ của những người không có duyên với con đường tu luyện thì nhiều vô kể . Các tu sĩ thường cao cao tại thượng, lười dành thời gian tiếp xúc với người phàm tục vì họ thường được người phàm tôn xưng như thần tiên, cảm giác về sự ưu việt lúc nào cũng có. Tiếp xúc với phàm nhân chỉ tổ tốn thời gian tu luyện, lây nhiễm bụi trần .v.v… )
Dưới sự bảo hộ của tam đại môn phái Nam châu là hàng chục đại Quốc gia. Mỗi đại Quốc gia lại sở hữu vài tiểu Quốc khác. Dân số Nam châu tính bằng hàng chục ức vạn. Tu sĩ cũng nhiều không kể siết nhưng tất cả đều công nhận sự đứng đầu của 3 đại phái không dám phản kháng.
Phía cực đông của Nam châu có 1 đại Quốc là Tề Vân quốc. Tề Vân quốc này nói ra cũng chỉ thuộc dạng đại quốc nhỏ yếu nhất của Nam châu mà thôi. Tuy nhiên bất kì 1 đại quốc nào cũng có tích lũy hùng hậu, không thể bị xem thường. Tại Tề Vân quốc, môn phái đứng đầu là Tề Vân Tông. Có lẽ Tề Vân quốc đặt theo tên của Tề Vân Tông.
Trực thuộc Tề Vân quốc có 13 quốc gia. Các quốc gia phân chia mạnh yếu khác nhau. Trong đó có 1 quốc gia đứng hạng dưới cùng là Thanh Dương tiểu quốc.Đây là 1 quốc gia có diện tích nhỏ, tài nguyên nghèo nàn gần như bậc nhất của toàn bộ Nam châu.
Lúc này, tại Thanh Dương quốc ở 1 vùng quê xa xôi trực thuộc quận Thiếu Dương có 1 trấn nhỏ tên là Thanh Vân. Trấn nhỏ này ở gần núi, dân số cũng không phải là đông đúc, chỉ tầm vài trăm nhân khẩu. Phía cuối thôn, ngay sát núi Thanh Vân có 1 túp lều nhỏ.
Trời đã về đêm, lác đác vài ngôi sao cùng với mặt trăng le lói sau những áng mây. Cách túp lều tầm 20 bước chân có 1 nam tử đang ngẩng đầu ngắm trăng, đôi lúc cất tiếng thở dài. Nam tử này trông chỉ hơn 30, khuôn mặt có chút tuấn lãng, cương nghị nhưng mái tóc đã có chút hoa râm làm hắn như già trước tuổi.
Hắn là Vũ Thiếu Dương, cùng với vợ hắn Trương Nhược Tích dọn tới nơi này cũng đã hơn 10 năm. 2 người sống với nhau cũng đã từng ấy năm nhưng chưa có con.
Thiếu phụ nhẹ nhàng từ phía sau đi đến sau lưng Thiếu Dương, khoác 1 chiếc áo ấm lên cơ thể rắn chắc nhưng ăn mặc khá phong phanh của hắn, nhẹ giọng nói:
“ Sao chàng còn chưa đi ngủ? Đã 3 năm rồi, mỗi đêm chàng đều ra ngoài ngắm trăng. Có phải chàng nhớ gia đình lắm không ? Thiếp xin lỗi, vì thiếp mà chàng phải xa gia tộc của mình. Lại còn không thể sinh cho chàng 1 đứa con.” Nước mắt nàng từ từ chảy ra đầy buồn tủi, cay đắng.
Nam tử quay người lại, ôm người vợ của mình vào lòng, nhẹ vuốt tóc nàng nói:
-“ Nàng lại nói lung tung cái gì thế, ta chỉ là có chút lo lắng cho sức khỏe phụ mẫu thôi. Chung qui cũng vì ta bất hiếu, không thể tận tâm chăm sóc cho cha mẹ lúc tuổi già. Còn nàng, nàng cũng vì ta mà không sinh con được, ta đâu có gì oán trách nàng. Ta còn đang mắc nợ nàng ấy chứ.”
-“ Nhưng mà …”
-“ Không nói linh tinh nữa, ta tình nguyện sống bên nàng, chăm sóc cho nàng cả đời mà. Nàng không cần phải lo nghĩ gì hết.”
-“ Giá như thiếp có thể có 1 đứa con thì tốt biết mấy. Chàng có thể mang theo cháu đích tôn về cho phụ mẫu thì họ sẽ rất vui. Ít ra chàng sẽ không mỗi ngày đều ủ rũ như thế này nữa. Nhìn chàng thế này thiếp đau lòng lắm. Nếu có có hài tử, thiếp nguyện đánh đổi tất cả.”
-“ Đồ ngốc, chỉ cần có nàng là đủ rồi, ta …”
Thiếu Dương chưa kịp nói xong thì 2 mắt hắn trợn trừng lên, miệng lắp bắp không ra lời, 2 tay ôm vợ run lẩy bẩy như mềm nhũn ra. Nhược Tích thấy vậy hốt hoảng buông Thiếu Dương ra định xem có chuyện gì thì nàng cũng há hốc miệng, mắt mở to không nói nên lời. Vì, ngay bên cạnh họ lúc này là 1 người nam tử, nhưng không phải là 1 nam tử bình thường.
Hắn là Linh Tôn.
Linh Tôn, sau khi an bài chuẩn bị 1 số hậu chiêu để phòng sau khi chuyển thế đã ngẫu nhiên đi chọn 1 nơi để chuẩn bị cho việc chuyển thế trùng tu. Không biết duyên phận làm sao, đưa hắn tới nơi này, nghe được câu chuyện của 2 phu thê Thiếu Dương – Nhược Tích.
Khẽ than : có lẽ duyên số của ta là ở đây chẳng?".
Sau đó hắn vô thanh vô tức xuất hiện cách phu thê Tích Dương chỉ vài bước chân.