Vũ Tôn

Chương 194: Chương 193: Tỉnh Lại.




Vũ Tôn lúc này đang trong trạng thái bất tỉnh sau khi va chạm với vết rách không gian. Vết thương trên người hắn cũng là do tia không gian loạn lưu gây ra.
Mặc dù được Quang minh chí tôn liều mạng ném hắn qua không gian khác nhưng mà thực lực của hắn lúc đó đã cạn kiệt cho nên không thể phi hành.
Hắn rơi từ trên trời xuống, tiếp đất bằng … cơ thể.
Cũng may thể chất hắn cực cao cho dù tu vi không còn nhưng vẫn cố gắng chống đỡ cho hắn một mạng, chỉ thoi thóp sắp chết mà thôi.
Lúc này sinh cơ hắn đang dần phục hồi, tuy chậm chạp nhưng cực kì vững chắc.
- Tứ đệ, đệ phải nhanh lên. Ta không biết có thể đánh lừa được bọn họ bao lâu nữa. Cố lên, ta chờ đệ.
Vũ Tôn tuy bên ngoài thì bất tỉnh nhưng linh hồn hắn đang lạc trong một giấc mơ kì lạ. Ở đó có một nam tử phong hoa tuyệt đại ánh mắt cực kì có thần tính có thể khiến bất cứ ai cũng phải cảm thấy mình chỉ là con kiến hôi đang mỉm cười nhìn hắn.
- Tam ca. Tam ca. Minh Tôn.
Hắn không kìm được vô thức bật thốt lên sau đó đưa tay ra về phía nam tử kia.
Nhưng mà nam tử kia khẽ lắc đầu sau đó hư ảnh hắn mờ dần …
- Tam ca…
Một không gian đen kịt xuất hiện cuốn lấy Vũ Tôn. Hắn mơ hồ bước từng bước vô thức.
Bỗng nhiên một chỉ tay xuất hiện, chạm vào đầu hắn. Hắn ngây ngẩn cả người. Từ bên trong chỉ tay kia truyền đến một luồng sức mạnh khiến ngay cả suy nghĩ hắn cũng không tồn tại được.

Giây lát sau, chỉ tay đột ngột biến mất, để lại một đoạn tin tức trong đầu hắn.
- Đế Hoàng quyết tầng 2.
Còn nhớ khi hắn trở thành Võ Hoàng đã nhận được Đế Hoàng quyết tầng 1. Hắn luôn suy nghĩ có tầng một thì sẽ có tầng 2, nhưng làm thế nào để đạt được thì hắn không biết.
Bây giờ, sau một lần nữa gần chết hắn lại vô thức có được.
Chuyện này đúng là cực kì khó hiểu.
Hắn không tự chủ được đắm chìm bên trong ba chữ Đế Hoàng quyết kia.
Nội dung của nó cực kì ngắn gọn, chỉ có hai dòng ngắn ngủi:
- Vũ kĩ: Chỉ pháp thức thứ hai : Nhị Chỉ Trấn Sơn Hà.
- Bí Thuật : Thời gian pháp tắc.
Không có Thân Pháp như Đế Hoàng quyết tầng 1.
Nhất chỉ diệt sinh linh uy lực đã cực kì kh ủng bố, không hề thua kém Phá Thiên Nhất Kiếm của U Linh Thần Điển rồi, vậy Nhị chỉ trấn Sơn Hà này sẽ kinh khủng bậc nào? Liệu so với Đồ Tẫn Thiên Hạ mà Xích Huyết Hoàng thi triển trước khi chết có mạnh hơn không?
Lại còn Thời gian pháp tắc nữa. Phải chăng hắn có thể nắm giữ được thời gian nếu cảm ngộ được bí thuật này giống như từng làm với Không gian pháp tắc?
Rất nhiều suy nghĩ hiện ra trong đầu hắn. Nhưng mà hắn không thể trả lời hết được.
Lắc đầu, Vũ Tôn bỏ qua đắm chìm vào Đế Hoàng quyết tầng 2.

- Tên kia, ta không biết ngươi tên gì nhưng mà tại sao ngươi mãi không chịu tỉnh? Đã mười ngày rồi?
Bên cạnh giường của Vũ Tôn, Tố Uyên đang ngồi bón cho hắn một chén đan dược dạng nước.
Từ ngày nàng cứu được hắn đến giờ đã tròn mười ngày. Sinh cơ của hắn đã bừng bừng trở lại nhưng lại hoàn toàn không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Chuyện này đến phụ thân nàng cũng bất lực.
Ngày nào cũng như ngày nào, đều đặn Tố Uyên đều ghé thăm Vũ Tôn vài lần một buổi xem hắn có tiến triển gì không. Nàng cũng không biết tại sao nàng lại làm thế, chỉ biết là nếu không nhìn thấy hắn sẽ thấy rất khó chịu.
Nàng cũng đã thử không đến chăm sóc cho Vũ Tôn nhưng cuối cùng đôi chân vẫn không kìm được mà bước tới. Phụ thân cũng như mẫu thân nàng chỉ khẽ thở dài. Chẳng lẽ con gái của họ lại mắc phải nợ duyên với tên thiếu niên kia?
Nếu như hắn là một người mạnh mẽ, có tu vi ngang với nữ nhi của họ đã đành, đằng này trong người hắn không có chút nguyên lực nào. Như vậy rõ ràng là phàm nhân. Mà tu sĩ và phàm nhân yêu nhau thì có bao giờ có kết cục tốt?
Mẫu thân của Tố Uyên đã nhẹ nhàng nói bóng gió với nàng nhưng Tố Uyên vẫn như không biết, chỉ mỉm cười đằng sau lớp mạng che mặt.

Đại tỷ của nàng thì thường xuyên mỉa mai, châm biếm. Đôi khi quá lời còn mắng Tố Uyên là kẻ ngu đần, hủy hoại Trần gia. Bao nhiêu người ưu tú không thích lại cứ quấn lấy một tên phế vật còn chưa rõ sống chết ra sao.
Bỏ ngoài tai tất cả, nàng tin rằng hắn sẽ tỉnh lại. Đến lúc đó ra sao thì ra. Ít nhất còn tốt hơn phải gả tới mấy gia tộc kia.
- Ngươi thật sung sướng, chỉ ngủ đến khi nào tỉnh dậy thì thôi. Ước gì ta cũng được như ngươi. Nhưng mà ta còn có gia tộc, có phụ mẫu, tỷ đệ của mình. Ta không thể ngủ mãi được. Mười ngày nữa thôi có lẽ ta sẽ không còn ở Trần gia nữa, sau này ai sẽ chăm sóc, chờ tới lúc ngươi tỉnh đây?
Tố Uyên nhẹ nhàng lau khuôn mặt của Vũ Tôn, sau đó run rẩy nắm lấy một bàn tay hắn.
- Ấm, rất ấm. Dù hắn chưa tỉnh lại nhưng mà bàn tay này rất ấm áp.
Tố Uyên khẽ nhắm mắt lại, nở nụ cười mãn nguyện. Một giọt nước mắt chảy ra khỏi khóe mi nàng, rơi nhẹ xuống bàn tay hắn.
Tâm trí Vũ Tôn đang chìm đắm trong Đế Hoàng quyết không hề biết ngoại giới có chuyện gì. Đột nhiên hắn cảm thấy có một cảm giác ấm áp kì lạ.
Đế Hoàng quyết tầng hai không phụ sự mong đợi của hắn. Nhị chỉ Trấn sơn hà uy lực cực kì kh ủng bố, ít nhất cũng gấp mười lần Nhất chỉ diệt sinh linh. Hắn tin tưởng nếu như trước đây, chỉ cần 1 chiêu này đủ sức đem sáu người Tinh Không Hoàng oanh giết thành cặn bã.
Còn Thời gian pháp tắc càng kh ủng bố. Không hổ là chí cao pháp tắc, cực kì thâm ảo. So sánh với Không gian pháp tắc còn khó khăn lĩnh ngộ hơn rất nhiều. Suốt mười ngày hắn cũng chỉ mơ hồ nắm được đôi chút. Đó là hắn không cần làm gì, đã có Đế Hoàng quyết giải thích tường tận, tỉ mỉ. Đổi lại là người khác sợ rằng ngay cả cảm nhận cũng không nổi.
Cảm giác ấm áp ngày càng tăng dần khiến hắn rất khó chịu. Nhìn không gian xung quanh tối đen hắn không biết phải đi tới đâu. Hắn cứ thế hướng về phía trước lao đi, đi mãi nhưng chỉ là bóng đêm vô tận.
- Đây là đâu? Chẳng lẽ ta không thể rời khỏi nơi này?
Vũ Tôn tức giận hét lên. Nếu vĩnh viễn ở nơi tối đen như mực thế này thì hắn sống không bằng chết.
Hắn cố gắng đem chút sức lực mới hồi phục đánh ra tứ phía, nhưng mà không có chút động tĩnh gì.
- Khốn kiếp, ta muốn rời khỏi đây.
Vũ Tôn gầm lên. Hắn muốn về với gia đình, với bằng hữu của mình.

Không ngờ sau khi hắn gầm lên, không gian xung quanh đang đen kịt lại trở thành trắng muốt. Nó sáng đến mức hắn phải nhắm mắt lại.
Một cảm giác đau đớn truyền đến khiến hắn run rẩy. Hắn muốn mở mắt ra mà không làm được. Hai mắt như không nghe theo lời hắn. Hắn cố gắng nhích nhích ngón tay nhưng lại cảm thấy có cái gì đó đang giữ chặt bàn tay của hắn.
- Ưm … ưm…
Trong căn phòng vắng đột nhiên một tiếng r3n rỉ khe khẽ vang lên khiến Tố Uyên giật mình sau đó là vô cùng sung sướng.
Rõ ràng là tên thiếu niên bên cạnh nàng phát ra. Thậm chí nàng còn cảm giác được ngón tay hắn rất nhẹ nhàng cử động.
- Ngươi tỉnh rồi, ngươi tỉnh rồi phải không?
Tố Uyên buông bàn tay của Vũ Tôn ra, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ nhưng ánh mắt không hề rời khỏi người hắn.
- Ưm… ưm…
Tiếng kêu phát ra từ miệng Vũ Tôn ngày càng lớn. Hắn không chấp nhận, hắn phải mở được mắt của mình ra. Ngay cả đôi mắt còn không mở được thì còn làm được gì?
Hai tay hắn vô thức nắm lại, miệng hắn dần hé ra.
- Mở ra, mở mắt ra cho ta.
Vũ Tôn điên cuồng gào lên trong lòng. Hắn không hề biết linh hồn hắn đã dung hợp trở lại cơ thể.