Vũ Tôn

Chương 191: Chương 190: Sau Trận Chiến.




Cưỡng ép dụng sức mạnh đánh xuyên qua thế giới khác khiến phải chịu phản phệ, bị thương bởi Hắc Hồn hoàn cộng với việc thất bại triệt để khiến Thánh Tôn không thể chống đỡ được.
Hắn đã bỏ không ít tâm huyết suốt mấy ngàn năm trời chỉ vì thanh Xích Huyết kiếm nhưng kết quả vẫn là tay trắng.
Vô vọng. Tưởng như đã nắm được Xích Huyết kiếm vào tay đột nhiên lại trở thành bọt nước.
Hắn không chấp nhận được. Không thể chấp nhận được.

Đường hầm không gian liên tục bạo tạc, mở rộng ra lớn đến mức chu vi lên tới mấy ngàn dặm vẫn không ngừng mở rộng.
Ngay trên bầu trời Tiềm Long Đại Lục một hố đen khổng lồ xuất hiện như muốn nuốt chửng thiên địa.
Từng tia không gian loạn lưu rạch ngang bầu trời, không khác gì ngày tận thế.
Những đám mây gần chúng ngay lập tức bị nghiền nát hoặc bị hút vào bên trong.
Bên dưới mặt đất cũng không thoát khỏi. Không ít nhà cửa, công trình, sinh vật bị hút vào lỗ hổng không gian kia.
Lúc này, thực sự trông Tiềm Long Đại Lục không khác gì ngày tận thế.
Không ít phàm nhân lẫn tu sĩ cấp thấp vội quì xuống lạy Trời, cầu xin được tha thứ.
Chỉ có các Võ Đế cường giả biết đó là Thông đạo không gian đang phát sinh biến dị. Còn biến dị đến mức độ nào thì không ai biết.
- Ầmmmmmmm…

Lỗ hổng không gian kia đột nhiên ầm ầm bành trướng nhanh gấp hàng trăm lần, nhưng cũng méo mó tương tự. Một phần tư lãnh thổ trên lục địa và Hải ngoại của Tiềm Long Đại Lục bị nó bao trùm.
Từng đám người lẫn công trình bị nó hút vào như hổ đói. Chưa tới gần được miệng của nó đã bị nghiền ép thành tro bụi.
Mọi chuyện diễn ra trong hơn năm phút. Số lượng sinh vật bị lỗ hổng không gian nuốt chửng phải tới hàng triệu người.
- Xoẹt…..
Đột nhiên không có gì báo trước, toàn bộ lỗ hổng không gian kia biến mất hoàn toàn như chưa hề xuất hiện.
Trên bầu trời lại trong lành như trước đây. Những đám mây từ phía khác nhẹ trôi tới, bổ sung vào chỗ còn trống.

Đại Ngu quốc, trên một con đường nhỏ có một đoàn người ngựa đang di chuyển. Dẫn đầu là một trung niên nam tử chừng bốn lăm tuổi. Hắn có tu vi Kết đan cảnh trung kì. Phía sau hắn có mười tên hộ vệ đang đi xung quanh hộ tống một chiếc xe ngựa nhỏ. Bọn họ kẻ cao nhất là Trúc cơ sơ kì, thấp nhất là Tiên Thiên trung kì.
Dường như họ đang di chuyển về gia tộc sau một chuyến đi dài.
Người trên xe ngựa là một người rất quan trọng, cho nên họ phải đi đường vòng nhằm tránh chuyện bất ngờ xảy ra.
- Đội trưởng, phía trước hoàn toàn yên tĩnh không có gì nguy hiểm.
Một tên do thám từ phía trước phóng ngựa trở lại báo với tên đội trưởng.
- Tốt. Gần về đến gia tộc rồi, làm tốt các ngươi sẽ được trọng thưởng.
- Đa ta đội trưởng.
Mấy tên hộ vệ đồng thanh cảm ơn.
- Nhưng mà …
Tên do thám kia có chút ấp úng.
- Nhưng mà có chuyện gì?
Tên đội trưởng khó chịu nhìn thái độ của hắn nói.
- Tuy phía trước không phát hiện có nguy hiểm, nhưng có một xác chết nằm ngay giữa đường.
Tên kia bị dọa sợ quá vội vã nói ra.
- Cái gì? Sao ngươi không nói sớm. Mọi người cẩn thận đề phòng.
Tên đội trưởng giật mình hét lên.
Mười tên hộ vệ vội vã giương cung bạt kiếm, sẵn sàng chiến đấu bất kì lúc nào.

- Tập Viễn, ngươi có biết trên đời này có nhiều chuyện giả dối lắm. Ngươi tu vi chỉ có Tiên Thiên hậu kì không thể biết hết được. Mau dẫn ta tới đó xem thế nào.
- Nhưng mà đội trưởng, ta đã cẩn thận điều tra qua. Quả thực hắn đã chết, mạch không hề đập.
Tên được gọi là Tập Viễn kia ấp úng cãi.
- Không nhiều lời, nhanh dẫn ta đi. Mọi người chú ý bảo vệ tiểu thư nghe chưa.
- Vâng đội trưởng.
- Dương Uy đại ca, có chuyện gì mà Trương Long thúc thúc vội vã vậy?
Từ bên trong xe ngựa một giọng nói nhẹ nhàng, tò mò vang lên.
- Thưa tiểu thư, Tập Viễn đi do thám báo trở về phía trước có một xác chết. Không có gì đang lo đâu.
Tên được gọi là Dương Uy quay đầu nhìn vào trong xe ngựa đáp.
- Ồ, vậy à. Thật đáng thương cho người chết không có chỗ chôn. Vậy lát nữa mọi người hãy giúp ta chôn người đó, xem như làm việc thiện được không?
Tên Dương Uy có chút không muốn nhưng mà vẫn cắn răng đáp:
- Vâng, tiểu thư.
- Đội trưởng, hắn ở kia.
Tập viễn phi ngựa dẫn tên đội trưởng đi về phía trước chừng hai dặm. Không gian xung quanh vắng tanh, nhưng giữa đường quả nhiên có một cái xác đang nằm bất động.
Tập Viễn nhìn đội trưởng nói.
Tên đội trưởng, tức là Trương Long cực kì cẩn thận nhặt vài cục đá ném lên cơ thể đang nằm chắn giữa đường.
Không hề có chuyện gì.
Tập Viễn vốn khó chịu vì Trương Long không tin hắn liền đi tới bên cạnh lất xác chết lên.

- Tập Viễn, ngươi điên à? Tại sao ngươi có thể liều lĩnh thế?
Trương Long nổi khùng mắng.
- Đội trưởng, hắn rõ ràng đã chết, ta đã tra xét kĩ rồi.
Tập Viễn không vui cố gắng cãi lại. Đoạn hắn túm lấy cái xác kia lắc qua lắc lại, kéo ngang kéo dọc.
Vẫn không có động tĩnh gì.
Trương Long vẫn chưa hết cảnh giác, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh thi thể.
Đó là một thiếu niên, tuy phục rách nát, khắp cơ thể đầy vết thương, máu đã thấm đỏ cả y phục và dính cả núi bụi bẩn nhưng khuôn mặt non nớt của hắn vẫn cực kì rõ ràng. Ước chừng hắn chỉ khoảng mười sáu tuổi.
Tay chạm nhẹ vào ngực cái xác, một luồng nguyên khí tràn vào nhưng không phát hiện được một tia sinh cơ nào. Rõ ràng là kẻ đã chết.
Trương Long thở phào nhẹ nhõm.
- Vứt hắn sang một bên đi, đừng để cản trở xe ngựa của tiểu thư. Giang hồ hiểm ác, thế giới tu chân càng đáng sợ gấp vạn lần. Cho nên ngươi không được chủ quan rõ chưa?
- Vâng. Ta đã nhớ.
Tập Viễn mặt hằm hằm khó chịu ôm cái xác ném qua một bên đường rồi quay lại trèo lên ngựa.
Trương Long dường như khá hiểu tính của hắn nên không nổi giận, chỉ khẽ lắc đầu sau đó cũng lên ngựa quay trở về.