Vũ Tôn

Chương 147: Chương 146: Nộ Hỏa.




- Rắc …
Tiếng xương nứt gãy vang lên. Thân thể Chan như diều đứt dây văng ra khỏi Đấu Trường đập vào một vách tường đổ gục xuống đất bất tỉnh.
Tiên Thiên hậu kì há là người mà Hậu Thiên hậu kì có thể chống đỡ được.
- Chan .
Vũ Tôn, Bảo Nhi, Cún, Tiểu Tam, Trương Dực kinh hãi hét lên sau đó lao tới ôm lấy hắn.
Chan sắc mặt tái nhợt, hô hấp đứt đoạn. Miệng, mũi hắn không ngừng phun ra máu lẫn cả nội tạng vỡ.
Vũ Tôn vội đem một viên đan dược từ trong không gian giới chỉ nhét vào miệng Chan sau đó Quang minh tịnh hóa âm thầm vận chuyển giúp Chan ngăn chặn thương thế. Hắn rõ ràng cảm giác được toàn bộ xương của Chan đã bị phá vỡ không có cái nào lành lặn.
A Phong Đạo sư cũng lo lắng lao đến, ôm Chan mang đi khu vực điều trị đặc biệt.
Cún mặt đầy nước mắt nhìn Vũ Tôn và Bảo Nhi.
- Hai người hãy thay Chan trả thù.
Bảo Nhi ôm nàng vào lòng gật đầu.
Vũ Tôn ánh mắt băng lãnh đứng dậy nhìn chằm chằm Vương Bình vẫn còn trên Võ Đài.
- Ngươi có cần phải ra tay độc ác như thế không?
- Độc ác sao? Chẳng có gì là độc ác cả. Ta chưa phế bỏ hắn là còn rất nương tay rồi.
Vương Bình hờ hững nhìn Vũ Tôn đáp.
- Tốt, tốt tốt. Đã như vậy thì ta không còn gì để nói nữa. Ngươi nên cầu mong trận sau đừng đụng phải ta, bởi nếu như gặp ta ngươi sẽ cực kì thê thảm.
Vũ Tôn nghiến răng nói từng chữ.
- Hừ, chỉ dựa vào mấy tên phế vật các ngươi sao? Cho dù các ngươi đồng loạt tiến lên ta cũng đánh cho răng rơi đầy đất sau đó quỳ xuống xin ta tha thứ.
Vương Bình bị chọc giận không tiếc lời miệt thị Vũ Tôn.

- So với thằng nhãi cưỡng ép phục dụng đan dược đột phá như ngươi còn tốt lắm. Ngươi trong mắt ta ngay cả phế vật còn không bằng.
- Ngươi …
Vương Bình bị Vũ Tôn nói trúng điểm yếu không biết phản bác ra sao. Hắn đằng đằng sát khí nhìn Vũ Tôn như muốn giết người.
- Đừng đụng phải ta, nếu không ngươi tuyệt đối sống không được chết không xong.
Đoạn, hắn phất tay xoay người rời khỏi Võ Đài.

- Thắng rồi. Nhất chiêu, nhất chiêu.
- Nhất chiêu, nhất chiêu.
- Cho lũ học viên Hồn hoàn phân viện sáng mắt ra. Bọn chúng chỉ xách giày cho vũ kĩ phân viện chúng ta mà thôi.
Từ trên khán đài của vũ kĩ phân viện từng tiếng reo hò không ngớt. Suốt mấy trận liên tục nếm mùi cay đắng do Hồn hoàn phân viện ban cho, giờ phút này bọn chúng mới hả giận.

- Tên Vương Bình này mới gia nhập học viện nửa năm đã trở thành Tiên Thiên hậu kì. Tư chất cực cao a.
Cô gái ngồi cạnh tên “ Thiên ca ” khi nãy nhìn Vương Bình sau đó quay sang nói với tên thiếu niên nội viện.
- Hừ, một kẻ phục dụng đan dược đột phá trong mắt ta không đáng một xu.
- Vậy huynh đã nhìn được ai khiến huynh hài lòng chưa?
Thiếu nữ vẻ mặt không vui hỏi.
- Tên thiếu niên Hồn hoàn phân viện kia ( chỉ Vũ Tôn ) và cả thiếu nữ kia nữa ( chỉ Bảo Nhi ) . Hai bọn họ là chân chính thiên tài trong thiên tài.
- Cái gì mà Thiên tài. Có mà mê mệt nhan sắc của con hồ li kia thì có.
Thiếu nữ đôi mắt ghen tuông nhìn Bảo Nhi thầm nghĩ trong lòng.


- Chúc mừng mấy vị Trưởng Lão vũ kĩ phân viện đã có chiến thắng đầu tiên trước Hồn hoàn phân viện.
Hồn Thiên Đế mỉa mai nhìn xung quanh buông lời châm biếm.
- Không dám, không dám. Đa tạ Đại Trưởng Lão quá khen.
Mấy tên Trưởng Lão nhao nhao đáp lời. Đương nhiên bọn chúng biết Hồn Thiên Đế không vui vẻ gì, điều này càng làm bọn họ hả hê hơn.
- Nhưng mà hắn ra tay có quá đà không? Nhìn tên tiểu tử kia của Hồn hoàn phân viện chúng ta bị gãy hết xương ngực rồi.
Hồn Thiên Đế giọng nói có chút tức giận hỏi.
- Không hề thưa Đại Trưởng Lão. Chẳng qua là hắn tự vệ mà thôi. Chẳng phải học viên của ngài suýt nữa đánh lén thành công hắn hay sao? Cho nên hắn trong lúc tức giận không kìm chế được thực lực. Nếu như tên học viên kia thực lực mạnh chút thì … aiz…
Một tên Trưởng Lão trong lời nói có chút châm chọc Hồn Thiên Đế.
- Đúng vậy a. Chỉ tiếc thực lực hắn chưa đủ nên mới bị thương nặng như vậy. Lần sau đánh lén thì cũng nên nhìn xem đối thủ là ai chứ.
Mấy vị Trưởng Lão khác cũng nhao nhao.
Hồn Thiên Đế khuôn mặt vẫn hờ hững như không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói một câu đầy thâm ý.
- Đó là chính các vị nói thực lực hắn chưa đủ a. Vậy thì tiểu tử Vương Bình kia cũng hi vọng có đầy đủ thực lực đi thôi.

- Bịch.
Đột nhiên từ bên Võ Đài số 2 vang lên một tiếng động mạnh. Mọi người quay đầu lại thì trông thấy Dương nằm dưới đất, khắp người đầy máu.
- Dương.

Cún lại lần nữa tái mặt. Vũ Tôn hai tay đặt lên cơ thể Dương ngay lập tức thi triển Quang minh tịnh hóa.
Mạch đập của hắn rất yếu, xương cốt so với Chan cũng không khá hơn là bao nhiêu.
- Võ Đài số 2 – Thạch Phong chiến thắng.
Tên trọng tài từ trên Võ Đài ngay lập tức công bố kết quả.
- Trọng tài. Mắt ngươi có bị mù không vậy? Qui định của trận tỉ thí này thế nào? Tuyệt đối không được hạ sát thủ gây tàn phế hoặc ảnh hưởng tới tính mạng đối thủ. Kẻ nào vi phạm phế bỏ tu vi, trục xuất học viện. Vậy tại sao hắn ra tay như vậy ngươi vẫn tuyên bố hắn thắng lợi?
A Phong Đạo sư nộ hỏa trùng thiên nhìn tên trọng tài chất vấn.
- A Phong Đạo sư, ngươi ăn nói nên có lễ độ của một Đạo sư. Hắn nặng tay sao? Ta thấy không hề nặng chút nào. Chỉ là học viên của ngươi quá yếu mà thôi không đỡ được một đòn. Nếu đã yếu nhược sợ chết thì còn lên Võ Đài làm gì? Tại sao khi học viên của các ngươi một chiêu thắng lợi các phân viện khác không có ý kiến gì?
Tên Trọng tài không ngại ngùng miệt thì Hồn hoàn phân viện đồng thời chối phắt việc Thạch Phong ra tay nặng với Chan. Rõ ràng hắn là một kẻ có liên quan tới vũ kĩ phân viện.
- Ngươi …
A Phong cực kì tức giận nhưng đột nhiên Vũ Tôn kéo tay hắn lại.
- A Phong Đạo sư. Ngài nghe câu: Người cãi nhau với cẩu chỉ thêm bực chưa? Ngoài đường nhiều chó, giờ trong đấu trường cũng nghe đâu đó có tiếng chó sủa. Đừng mất công cãi với nó làm gì, vì Chó Không Hiểu Được Tiếng Người.
- Thằng kia, ngươi nói gì.
Tên trọng tài mặt đỏ bừng tức giận nhìn Vũ Tôn hét lên.
Vũ Tôn giả vờ nhìn đông nhìn tây sau đó chỉ vào bản thân :
- Ngươi gọi ta sao? Ây da, ta nói là : Trong đấu trường không biết ai mang cả chó vào mà sủa nhặng lên. Chỉ muốn ném mấy cục phân cho nó đớp mà không biết nó rúc ở xó nào nữa. Không biết ngươi có thấy không?
- Ngươi muốn chết.
Tên trọng tài tóc tai dựng ngược muốn lao đến đánh một trận với Vũ Tôn.
Một bàn tay đưa ra nhấc cổ hắn như người ta xách một con gà. Là cánh tay của A Phong.
- Ngươi cút về chỗ của mình đi. Học viên của ta có nói ngươi là chó sao mà ngươi cẫng lên thế? Hay ngươi là chó đội lốt người thật.
Vốn đang còn bực mình trong người, A Phong nhân cơ hội siết mạnh tay một chút khiến tên trọng tài mặt đỏ tía tai.
- Viện trưởng, xin người chủ trì công đạo. A Phong Đạo sư của Hồn hoàn phân viện cùng tên học viên kia ngang nhiên xúc phạm và hành hung trọng tài. Nếu ngài không cho một cái công đạo thì sau này ai dám ra sức vì học viện nữa.
Một tên Trưởng Lão thấy vậy vội vàng lên tiếng.

- Câm miệng. Các ngươi xem ta mù mắt hay sao mà còn làm trò. Học viên của các ngươi cố tình ra tay nặng nề ta còn chưa thèm truy cứu các ngươi đã dám ngậm máu phun người rồi.
Thiên Cương Viện trưởng tức giận quát. Sau đó hắn đứng dậy trấn an mọi chuyện.
- A Phong, buông hắn ra đi.
- Nhưng Viện trưởng …
A Phong không cam lòng nhưng vẫn ném tên trọng tài lên trên Võ Đài.
- Ngay lập tức trục xuất tên trọng tài Võ đài số 2 vĩnh viễn khỏi học viện đồng thời phế bỏ tu vi vì vi phạm qui định của học viện. Riêng hai học viên của vũ kĩ phân viện mới hoàn thành thi đấu nghe đây: Các ngươi cố tình nặng tay với đối thủ, đáng ra ta sẽ phế bỏ các ngươi nhưng vì lần đầu vi phạm nên bỏ qua. Sau khi hoàn thành vòng Chung kết đại hội bế quan diện bích một năm, lần sau tái phạm trực tiếp đuổi ra học viện. Nhớ rồi chứ?
- Vâng thưa Viện trưởng
Vương Bình cùng Thạch Phong sợ hãi cúi đầu.
Mọi chuyện cứ như vậy kết thúc.

Toàn bộ Hồn hoàn phân viện không buồn theo dõi kết quả mấy trận kia nữa. Trong lòng tên nào cũng cực kì khó chịu với Vũ kĩ phân viện. Nếu có thể, bọn chúng chỉ muốn ngay lập tức bạo hành toàn bộ vũ kĩ phân viện một lần.
Sau đó tiếp tục diễn ra hai lượt đấu nữa. Hồn hoàn phân viện xuất trận bảy người thắng cả bảy trận. Trong đó có bốn trận gặp vũ kĩ phân viện, một trận gặp ma pháp phân viện và hai trận gặp chính Hồn hoàn phân viện.
Trong bốn trận gặp vũ kĩ phân viện thì có thêm hai trận Hồn hoàn phân viện chỉ dùng một chiêu trực tiếp dẫm đạp lên đối thủ là học viên của vũ kĩ phân viện.
Tới lúc này sự khó chịu trong lòng các thành viên của Hồn hoàn phân viện mới chịu giảm đi một chút.
Sau đó là thời gian nghỉ ngơi buổi trưa. Không ai bảo ai, mọi người kéo đến bệnh xá để động viên Chan cùng Dương.
Do có đan dược của Vũ Tôn, thêm vào Quang minh tịnh hóa và cuối cùng là đích thân A Phong sáu mươi mốt cấp Hồn hoàn sĩ tận lực chữa trị nên hai người đã phục hồi rất nhiều.
- Tôn, Nhi, hai người phải thay ta trả thù. Các ngươi phải dẫm nát vũ kĩ phân viện dưới chân sau đó tiến vào Chung kết.
Dương nằm trên giường bệnh cố gắng nở nụ cười tái nhợt nói với Vũ Tôn và Bảo Nhi.
Hai người gật đầu thật mạnh. Cho dù Dương không nói thì bọn họ cũng nhất định không cho vũ kĩ phân viện ngóc đầu lên được.

Thấm thoắt đã tới hai giờ chiều, chính thức bước vào lượt thi đấu buổi chiều.