Vũ Tôn

Chương 131: Chương 130: Thời cơ đột phá




- Nhân loại hèn mọn, ngươi còn dám trở lại đây?
Kim Ô giương đôi mắt sáng rực nhìn Xích Huyết Hoàng.
- Dám chứ sao không dám? Có gì mà ta không dám ?
Xích Huyết Hoàng không e ngại giương mắt trả lời.
Kim Ô nghe Xích Huyết Hoàng trả lời như vậy cực kì tức giận.
- Đã vậy hôm nay ta đổi lấy một ngàn năm yên lặng để cho ngươi biến mất khỏi thế giới này đi.
Hai cánh nó với tốc độ khủng bố bành trướng, cơ thể cũng tăng theo tỉ lệ thuận. Nhiệt khí lúc này đã nóng tới mức khủng bố. Ít nhất cũng hai ngàn độ.
Vũ Tôn mồ hôi túa ra đầm đìa, hơi nóng làm da dẻ hắn như muốn nứt ra. Máu huyết trong cơ thể đang dần không bị hắn khống chế có xu hướng bốc hơi. Thế nhưng nhiệt độ vẫn càng ngày càng tăng lên đáng sợ.
- Con chim ngu ngốc chết tiệt kia dừng cánh. Ngươi nhìn lại ta xem.
Xích Huyết Hoàng lúc này cũng thấy lo lắng thật rồi. Nhiệt độ càng ngày càng cao làm cho hắn tuy ở dạng Linh hồn thể cũng phải cảm thấy nguy hiểm trí mạng.
- Hừ, sợ rồi sao? Đáng tiếc đã muộn. Dám chọc giận ta, tất cả đều chết đi.
Kim Ô kêu lên giận dữ, càng ngày càng phóng thích ra uy áp kinh hoàng mà Vũ Tôn tuy là Võ Hoàng cũng khiếp hãi tột độ.
Hắn không điên gì đứng ở đây nữa. Con chim ba chân này rõ ràng bị tám sợi xiềng xích trói buộc gần như chín mươi chín phần trăm sức mạnh vậy mà vẫn có thể bùng nổ ra uy áp khủng khiếp thế này. Trong vòng ba phút, tuyệt đối hắn sẽ bị đốt cháy.
Hai tay giơ ra trước, vận dụng không gian lực để rời khỏi đây nhưng phát hiện ra chỉ vô vọng. Không gian xung quanh như biến thành một cục sắt cực lớn, còn hắn chỉ như người bình thường mà thôi.
Con yêu thú này lại có thể phong tỏa không gian? Vũ Tôn khiếp sợ nhủ thầm.
- Muốn thoát khỏi đây? Đã tới thì để mạng lại đi.

Kim Ô giọng nói tràn ngập không gian vang lên.
- Đồ ngu ngốc. Ta đã chết thì làm sao thực hiện được lời nói của mình. Mắt ngươi mù à?
Xích Huyết Hoàng biết không phải lúc đùa cợt nữa. Con chim ba chân này đang nổi điên, hắn tuyệt đối có thể bị thiêu đốt cùng Vũ Tôn. Nếu chết lãng nhách như thế này đúng là không cam lòng.
Quả nhiên lời nói của hắn có tác dụng. Kim Ô đang không ngừng bành trướng cơ thể bỗng nhiên đình chỉ, giương đôi mắt nhìn Xích Huyết Hoàng.
- Linh hồn thể. Hơn nữa linh hồn thể vẫn chỉ là Võ Hoàng. Xem ra ngươi không thực hiện được lời nói cũng không phải ngươi cố ý.
Tức thì nó vỗ vỗ hai cánh. Nhiệt độ xung quanh cực lực bị hấp thu vào cơ thể. Thân hình nó cũng gấp rút thu nhỏ lại như ban đầu.
- Suýt nữa thì hù chết ta.
Xích Huyết Hoàng vỗ vỗ ngực dù chẳng thấy ngực đâu.
Vũ Tôn cũng cảm thấy không gian xung quanh trở lại bình thường, không còn bị phong tỏa như trước nữa.
- Trước kia ta chưa thực hiện được lời nói của mình, nhưng hôm nay ta tới đây để giúp ngươi hoàn thành.
Xích Huyết Hoàng nghiêm túc nhìn Kim Ô nói.
- Dựa vào tiểu tử kia ?
Kim Ô nhìn Vũ Tôn. Dù sao nó cũng là kẻ sống lâu lên lão làng, không cần nói nhiều cũng hiểu.
- Đúng vậy. Chính là hắn.
Xích Huyết Hoàng gật đầu.

- Chỉ dựa vào một Võ Hoàng đỉnh phong nho nhỏ sao? Hắn còn chưa đủ khả năng.
Kim Ô liên tục lắc đầu.
- Hừ. Đã vậy thì hãy để hắn đột phá đi, chẳng phải sẽ đủ sao?
Xích Huyết Hoàng buông một câu làm Vũ Tôn chấn kinh.
- Ngươi muốn ta giúp hắn che chở Thiên địa ý chí ? Chuyện này không phải không thể nhưng hắn có đáng giá để ta làm vậy hay không?
Kim Ô nói toạc ra ý nghĩ của Xích Huyết Hoàng.
Xích Huyết Hoàng bị Kim Ô nói thẳng ra cũng có chút xấu hổ, bất quá rất nhanh đã gạt đi.
- Thực lực của hắn, ta cam đoan so với ta năm đó chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn. Hơn nữa huyết nhục của hắn cũng không phải là ta có thể sánh được. Chắc chắn có thể giúp ngươi hoàn thành.
- Ồ, vậy sao?
Kim Ô kinh ngạc thốt lên. Hắn không nghĩ Vũ Tôn lại được Xích Huyết Hoàng đánh giá cao như vậy.
Đem ánh mắt dời lên người Vũ Tôn, hắn chăm chú quan sát. Càng lúc khuôn mặt hắn tỏ ra càng nghiêm trọng.
- Ghê gớm máu huyết, làm ta cũng cảm thấy kiêng kị. Nắm giữ một ngàn không trăm lẻ một điều Thiên địa pháp tắc càng là chuyện chưa từng có từ trước đến nay. Đúng thật là so với ngươi cường hơn rất nhiều. Được, ta đáp ứng hắn.
Một hồi im lặng, Kim Ô thốt lên.
- Ta phải nói trước, hắn giúp ngươi vậy thì ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của hắn. Hắn là hắn, ta là ta. Ta chỉ là người mang hắn tới đây, mọi chuyện tự thân do ngươi và hắn giải quyết.

- Chỉ cần hắn phá tan được phong ấn của ta, ngoại trừ những gì ta không thể làm được thì ta sẽ đáp ứng hắn.
Kim Ô sảng khoái gật đầu. Nó bị nhốt tại đây hàng trăm vạn năm rồi. Cường giả nó gặp qua không ít, nhưng chưa từng có ai có thể khiến nó dấy lên hi vọng. Mãi cho tới hơn bốn ngàn năm trước đây có một tên thanh niên tìm tới nơi này. Hắn và kẻ đó đã ước định sau khi kẻ đó đột phá Võ Hoàng bên trên sẽ tới giúp nó phá giải phong ấn, nhưng cuối cùng ròng rã bốn ngàn năm tên khốn kiếp kia lại bặt vô âm tín.
Kim Ô tưởng hắn đã nuốt lời, cực kì giận giữ.
Không ai khác, đó chính là Xích Huyết Hoàng.
Cho tới bây giờ, trông thấy Vũ Tôn xuất hiện thì nó dám tin chắc hơn năm mươi phần trăm Vũ Tôn có thể giúp nó thoát khốn.
- Tôn nhi, nói với hắn ngươi muốn …
Xích Huyết Hoàng truyền âm cho Vũ Tôn.
- Ta không biết hai người nói gì, nhưng mà nếu như có thể thì ta muốn …
Vũ Tôn y lời Xích Huyết Hoàng nói với Kim Ô.
Kim Ô dường như bất ngờ với yêu cầu của Vũ Tôn. Khẽ trầm mặc hồi lâu, nó cuối cùng giống như cố gắng lắm làm ra một quyết định.
- Được, nếu ngươi muốn nó thì ta sẽ ban cho ngươi. Chỉ cần ngươi giúp ta thoát được khỏi nơi này.
- Tôn Nhi, chuẩn bị đột phá. Ngươi phải bước vào cảnh giới bên trên Võ Hoàng mới giúp Kim Ô thoát khốn được.
Xích Huyết Hoàng thấy Kim Ô đồng ý vội giục giã Vũ Tôn.
- Nhưng mà nếu ta đột phá chẳng phải sẽ phải rời khỏi Tiềm Long Đại Lục sao?
Vũ Tôn giọng nói tràn đầy không muốn nói.
- Yên tâm, ta sẽ che giấu Thiên địa pháp tắc giùm ngươi trong mười năm. Chỉ cần sau này ngươi không bày ra tu vi Võ Hoàng bên trên thì trong mười năm tuyệt đối không phải lo lắng gì.
Kim Ô cắt đứt lời nói của Vũ Tôn.

- Mười năm? Ta chỉ có mười năm sao?
Vũ Tôn nghĩ tới thân ảnh phụ thân – mẫu thân – Vân nhi – nhóm Cún, Dương, Chan, Bảo Nhi, Tiểu Tam, Trương Dực có chút không đành lòng.
- Tôn nhi, ngươi không phải quá lo lắng chuyện đó. Mau chuẩn bị đột phá đi. Có thúc ở đây chẳng nhẽ lại đi hại ngươi?
Xích Huyết Hoàng động viên.
Khẽ cắn răng Vũ Tôn gật đầu.
- Khướuuuuuuuuuuuu….
Kim Ô ngẩng đầu lên trời hót lên một câu. Ngyên khí thiên địa khắp Tiềm Long đại lục bỗng ầm ầm đổ về hang động này. Vũ Tôn khoanh chân ngồi xếp bằng, ba phân thân đã dung hợp làm một. Hai viên Hồn hoàn của hắn cũng trôi nổi bên cạnh.
Khi hắc Hồn hoàn xuất hiện, Kim Ô kinh dị nhìn tới nó. Không hiểu tại sao nó có cảm giác viên châu màu đen đúa kia đang “nhìn” nó, thậm chí còn nghe được cả tiếng liếm môi thèm thuồng giống như một người đói thấy con Vịt quay. Hàn ý nó cảm nhận thấy ngày càng mãnh liệt.
- Mau mau thu viên châu kia lại.
Cuối cùng không thể nhịn nổi, Kim Ô khiếp đảm thét lên với Vũ Tôn.
Vũ Tôn tuy không hiểu tại sao nhưng không hỏi nhiều, trực tiếp thu hai viên Hồn hoàn vào cơ thể. Lúc này áp lực đặt lên Kim Ô mới chấm dứt.
Hắn hai tay bấm quyết, đem Nguyên khí xung quanh cực lực hấp thu. Cơ thể hắn như cái động không đấy, hấp thu mãi không ngừng lại. Kim Ô nhìn thấy điều này càng mừng rỡ, cố gắng đem Thiên địa nguyên khí đưa tới cho Vũ Tôn.
Hắn hấp thu Thiên địa nguyên khí càng nhiều thì sau khi tấn cấp thực lực sẽ càng mạnh. Như vậy khả tỉ lệ giúp đỡ được Kim Ô cũng sẽ tăng theo.
Kim Ô càng lúc càng đập cánh nhanh. Thiên địa nguyên khí càng lúc càng bị kéo về nhiều hơn. Cơ thể Vũ Tôn cũng gần đạt tới cực hạn hắn có thể.
Việc Thiên địa nguyên khí như thủy triều bị kéo đi chỗ khác khiến toàn bộ Tiềm Long đại lục sôi trào. Không ít Võ Đế cường giả đang bế quan bị kinh động phải phá quan lần theo. Tuy nhiên theo chiều hướng của nó thì dẫn tới Sa mạc tử thần nên bọn họ trực tiếp bỏ luôn ý định tìm hiểu.
Đừng đùa, đó là tứ đại cấm địa một trong, ngươi chê mạng dài thì cứ tiến vào đi.
Hơn nữa cũng không ai quan tâm xem có truyện gì nữa. Tứ đại cấm địa thỉnh thoảng có chuyện kì lạ biến hóa không phải là cái gì xa lạ, cho nên bọn họ chỉ nghĩ lần này cũng như vậy mà thôi.