Vũ Tôn

Chương 120: Chương 119: Tỉ thí bắt đầu.




Hai trăm ba mươi sáu chia cho hai, còn một trăm mười tám.
A Phong gọi lần lượt mười người một, bởi vì Tỉ thí đài chỉ có mười võ đài nhỏ.
Trong lần gọi đầu tiên, nhóm của Vũ Tôn không có ai.
Lá thăm là những viên ngọc giản nhỏ, chỉ chứa một nội dung duy nhất là số thứ tự cùng tên của chủ nhân số thứ tự đó.
Sau khi bốc thăm xong, thí sinh sẽ giao lại ngọc giản cho một trong bốn vị Đạo sư công bố.
Rất nhanh chóng, mười người đã chọn ra được đối thủ của mình.
- Số hai sáu đấu với số một trăm lẻ bảy : Trần Đông
- Số bảy tư đấu với số hai trăm ba mươi sáu : Lữ Dương
- Số bốn mươi chín đấu với số mười tám : Chử Gia Nhi
- Số … đấu với số …
…..
- Cuối cùng của đợt thứ nhất, số năm mươi hai đấu với số một trăm chín mươi tám : Trần Tuấn Dương .
- Ồ, Dương, ngươi xuất chiến trong đợt đầu tiên kìa.
Nghe tới số thứ tự và tên của Dương, Chan quay sang phía Dương nói.
- Ừ, vậy càng tốt, ít ra không gặp mấy tên các ngươi.
Dương vui vẻ, hớn hở đáp. Nếu có thể không gặp tên nào trong nhóm bọn hắn và được tiến vào chung kết đại hội là tốt nhất.

Mọi người gật gù đồng tình. Không có ai muốn phải đối đầu với hảo hữu của mình cả, kể cả là vòng loại hay Chung kết.
- Mời các thí sinh lên đài của mình. Số thứ tự của đài chính là vị trí mà các ngươi được xướng tên.
A Đạt Đạo sư nhắc nhở.
- Ta đi trước đây. Mọi người hãy cổ vũ nhiệt tình nhé. Đừng bị thần uy của ca ca mà khiếp sợ.
Dương tiêu sái đi lên đài, không quên hướng mọi người trêu chọc một chút.
- Phì, cút đi. Bản cô nương mà thèm khiếp sợ ngươi á con tiểu trùng.
Cún phì cười trêu lại .
- Thi đấu tốt.
Mấy người Vũ Tôn, Chan, Tiểu Tam, Trương Dực động viên.
Tỉ thí đài của Dương là số mười, bởi hắn được xướng tên sau cùng. Trên đài lúc này đã có một tên thiếu niên khác chờ sẵn cùng một vị trọng tài.
Trọng tài chủ trì trận đấu là mấy tên cựu sinh nội môn của Hồn hoàn phân viện. Mang tiếng là nội môn chứ thực lực bọn chúng chỉ cao hơn đám tân sinh một cấp bậc, tức là hơn hai mươi, ba mươi mà thôi. Vì sao ư? Vì Hồn hoàn phân viện trước kia là nơi lựa chọn của những kẻ tư chất không được cao cho lắm, nên hơn ba năm thực lực bọn chúng chỉ có như vậy.
Tên trọng tài nhìn hai tên thiếu niên trước mặt dặn dò:
- Trong chiến đấu không được gian lận như sử dụng đan dược, không được ra tay tàn nhẫn phế bỏ người khác hoặc giết người, nếu phát hiện hủy bỏ ngay tư cách thi đấu và trục xuất khỏi học viện, rõ chưa ?
- Rõ .
Dương và tên đối thủ đồng thanh đáp.
- Vậy được rồi, trận đấu bắt đầu.

Tên trong tài phất tay.
- Xin được chỉ giáo.
Dương ôm quyền
- Xin được chỉ giáo.
Đối thủ của hắn cũng ôm quyền.
Hai viên Hồn hoàn vàng óng từ hư vô xuất hiện. Của tên thiếu niên kia là một con Hắc lang, của Dương là Địa thử.
Hư ảnh hắc lang và địa thử xuất hiện. Cả hai tiến vào trạng thái chiến đấu.
Xét về khả năng tấn công, dĩ nhiên Thử tộc không thể là đối thủ của Lang tộc. Cho nên chủ động tấn công là tên thiếu niên kia. Hắn ở thế yếu nên biết thân biết phận chờ đợi thời cơ thích hợp.
- Hắc lang thôn nguyệt.
Hắn hai tay một trước một sau như trảo, hai chân đạp mạnh xuống đất, chỉ dùng bốn ngón chân di chuyển nhưng tốc độ rất nhanh như bay về phía Dương. Hư ảnh ma lang đằng sau như há miệng ra, sẵn sàng cắn nuốt tất cả.
Dương không loạn, hai mắt bình tĩnh nhìn đối thủ tiến tới. Địa thử có chữ địa không phải ngẫu nhiên.
Khi tên đối thủ nhào đến, hư ảnh hắc lang phóng lớn lên, tay trái hắn tức là chân trái của Hắc lang vung ra muốn tát vào người Dương.
Dương ngả người về phía sau tránh được, nhưng trảo thứ hai của hắn lại tới từ bên phải. Dương một chân khẽ đạp xuống đất, uốn người một góc một trăm tám mươi độ tiếp tục né được. Đúng lúc này miệng con Hắc lang từ trên không trung bổ xuống. Một lực hút cự đại xuất hiện như muốn kéo người Dương lên.
- Độn.
Không chần chừ, Dương thi triển thuật độn thổ.
Miệng con hắc lang mất đi mục tiêu, lao xuống đất. Nhưng thân ảnh Dương không còn trên tỉ thí đài nữa.

Nếu như là bình thường nhiều người sẽ khiếu nại, nhưng mỗi tỉ thí đài đều được đích thân mấy vị Đạo sư mở ra kết giới, cho nên Dương lúc này vẫn ở trong phạm vi tỉ thí đài mà thôi.
Đối thủ của Dương xoay người tìm kiếm, nhưng vô ích. Hắn có chút bối rối không biết làm thế nào.
“ Phụp.” Đột nhiên dưới chân hắn hai cánh tay nhô ra. Hắn hoảng sợ đạp mạnh chân xuống đất lấy đà để nhảy lên không trung. Vết hai bàn chân của hắn đạp xuống đất tạo ra hai cái hố nhỏ.
Hai cánh tay lại biến mất vào lòng đất.
Tên đối thủ của Dương cau mày. Hắn quả thực không biết làm cách nào để lôi Dương lên, bởi lẽ thực lực hai người cùng ở cấp mười bảy.
- Đã vậy thì ta phá hết chỗ trốn xem ngươi còn độn nổi nữa không?
Hắn bí quá hóa liều. Nguyên lực trào ra, chuyển vào hư ảnh Hắc lang. Hai tay hắn vung khắp võ đài, phá ra từng đám gạch đất. Ý của hắn là moi hết đất đến đáy của kết giới, như vậy rõ ràng Dương không thể tiếp tục trốn nữa.
Hắn không vi phạm qui định nên tên trọng tài cũng không nhắc nhở gì.
- Thiết thử trảo.
Đột nhiên sau lưng hắn vang lên một tiếng nói. Hắn cả kinh quay người, vung tay ra đỡ.
Trảo của địa thử hư ảnh cùng trảo của Hắc lang chạm vào nhau. Ầm một tiếng vang lên, cả hai bay ngược về đằng sau vài bước chân bất phân thắng bại.
- Khu Thổ Thuật.
Dương hai tay đặt thẳng trước mặt, xoay ngang chín mươi độ. Từ hư ảnh Địa thử, một vòng khí kì dị màu xám xuất hiện, bao lấy mặt đất của tỉ thí đài. Sau đó từng đám đất lớn như tảng đá bị nó nhấc lên không trung.
- Phá.
Dương hét lớn. Hơn mười cục “ Đất lai đá” đó lao thẳng vào tên đối thủ. Địa thử có thể khu sử được Đất, đá.
- Hắc lang xông phá.
Hư ảnh hắc lang phía sau tên thiếu niên kia lại bành trướng. Người hắn tiến vào thế thủ như một con lang thực sự. Cả hai tay của hắn cũng chống xuống đất, như một con sói đang chuẩn bị tấn công con mồi.
Sau đó hai tay hắn đập xuống, hai chân đạp về đằng sau. Hư ảnh hắc lang mạnh mẽ nhảy lên không sợ hãi hướng về những cục đất đá lớn của Dương ầm ầm đâm thẳng.

- “ Ầm, ầm, ầm …” Mười tiếng va chạm mạnh vang lên. Hư ảnh Hắc lang có vẻ mờ nhạt và thu nhỏ chỉ còn một nửa những vẫn có thể phá tan được đòn tấn công của Dương.
Miệng của Hắc lang mở lớn, hàm răng sắc nhọn lấp lóe trong ánh nắng hướng Dương như muốn cắn nuốt con mồi.
Cún, Vũ Tôn, Chan, Tiểu tam, Trương dực lo lắng nhìn khuôn mặt Dương có vẻ tái nhợt do độn thổ cùng với khu sử đất đá. Đúng lúc này thế công của tên đối thủ lại tới.
- Độn.
Dương quát lên, cơ thể hắn lại như bị hút vào đất trong một nửa tỉ thí đài còn nguyên vẹn.
- Trốn được sao.
Tên đối thủ như lường trước được. Thân hình trên không trung của hắn đang bay đột nhiên đổi hướng, quay đầu lại vị trí Dương vừa biến mất :
- Ma lang kình khí.
Một đạo nguyên lực ngưng thật, từ miệng hắc lang của hắn phun ra ầm ầm đâm xuống. Từ trong lòng đất vang lên một tiếng rên đau đớn, sau đó một vòi máu từ đó bắn lên. Một phần tỉ thí đài bị chiêu vừa rồi của hắn phá hủy.
Nhóm Vũ Tôn nắm chặt tay lo lắng.
Khi mọi người nghĩ Dương sẽ phải chịu thua thì mọi chuyện lại không kết thúc như vậy.
Tên thiếu niên kia đang mỉm cười thì cảm giác nguy hiểm dâng lên. Thân ảnh hắn đang trên không trung do chưa kịp đáp xuống đất bị một cột đất mạnh mẽ đâm thẳng vào bụng rồi tông hắn văng lên cao.
- Nguy rồi, bị lừa gạt
Hắn chỉ kịp nghĩ như vậy sau đó cơ thể văng ngược lên như một con thú bị người dùng cây gậy khổng lồ đánh bay.
- Ra khỏi đài đi.
Giọng Dương vang lên. Tiếp tục đợi hắn là một khối đất lớn bằng một phần tư tỉ thí đài bị bốc lên, lao thẳng vào tên thiếu niên văng trên không trung.
“ Ầm … bịch” Hai âm thanh vang lên. Âm thanh đầu tiên là tên thiếu niên đối thủ của Dương va chạm cùng tảng đất, âm thanh thứ hai là tiếng hắn rơi ra ngoài võ đài.
Dương chiến thắng.