Vũ Tôn

Chương 112: Chương 111: Thế nào là Bằng Hữu .




- Vậy giao Cống hiến lệnh ra đây.
Vũ Tôn giả vờ thò tay vào ngực, từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra Lệnh bài cống hiến mà khi khảo hạch bọn hắn được cấp cho. Vốn dĩ hắn đã có hơn ba ngàn, giờ thêm ba ngàn nữa là thành sáu ngàn điểm.
Đối với ngoại môn đệ tử thì đó là một số điểm khổng lồ mà nhiều kẻ tích cóp suốt ba năm cũng chưa chắc đã đủ.
Kiểm tra lại thấy lệnh bài đã tăng thêm ba ngàn điểm, Vũ Tôn gật đầu sau đó rời khỏi Cống hiến đường trong ánh mắt khiếp sợ, thèm thuồng của mấy tên tân sinh khác.
“ Tạm thời ngừng ở đây, để lúc khác làm nhiệm vụ vậy. Cũng nên trở về Hồn hoàn phân viện rồi.”
Trong đầu thầm nghĩ, hắn khẽ tặc lưỡi. Giá như lần nào đi làm nhiệm vụ học viện đều có thể đạt được cơ duyên kh ủng bố như lần này thì quá tốt. Nhưng mà đúng là mơ mộng hão huyền.
Hai tay vắt chéo sau vai, hắn nhảy chân sáo trở về tệ xá của mình.

Tại Tiềm Long đại lục, cũng giống như Vũ kĩ, Pháp bảo cũng được phân chia theo đẳng cấp riêng. Tu sĩ phải có thực lực tương ứng mới có thể tế luyện nên chúng. Lần lượt là :
Phàm cấp : là những thứ mà các Luyện khí tu sĩ ( tương ứng với Ma Pháp Sư ngang hàng ) tế luyện nên , vì thế hết sức yếu nhược. Đương nhiên nếu trong tay phàm nhân thì lại trở thành thần binh bảo khí.
Huyền cấp: Cao hơn phàm cấp, uy lực cũng vì thế mà tỉ lệ thuận. Huyền cấp bảo khí do các đại sư luyện khí tu vi Hậu Thiên hoặc Tiên Thiên ( tương ứng với Ma Pháp Sư ngang hàng ) tế luyện.
Linh cấp: Là do Trúc cơ hoặc Kết Đan cao thủ ( tương ứng với Ma Pháp Sư ngang hàng ) tế luyện. Tới cấp bậc này pháp bảo đã cực kì mạnh mẽ, chém Huyền cấp Pháp bảo như chém bùn nếu là pháp bảo công kích, còn phòng ngự thì càng không cần phải nỏi.
Vương Cấp: Phải có tu vi Võ vương trở lên ( tương ứng với Ma Pháp Sư ngang hàng ) mới tế luyện được.

Đế cấp : Tu vi Võ Đế trở lên ( tương ứng với Ma Pháp Sư ngang hàng )
Và Hoàng cấp : Do Hoàng giả Võ Hoàng tế luyện, có thể phá núi lấp biển.
Ngoài tu sĩ, thì Luyện khí đại sư, Luyện Đan đại sư cũng là những chức vụ cực kì cao quí. Bất kì ai đi đến đâu cũng được trọng vọng hết mực.

Tệ xá của Hồn hoàn phân viện đã xuất hiện trước mặt. Đột nhiên hắn cảm giác cực kì buồn ngủ. Suốt mấy tháng này, hắn chỉ tu luyện, tu luyện mà quên đi mình vẫn chỉ là một thiếu niên. Hắn muốn lao vào giường nằm ngủ một giấc thật say.
- Vũ Tôn, tên chết bầm kia. Ngươi chết ở đâu về vậy hả?
Đột nhiên giọng Cún vang lên làm hắn giật mình.
Mải nghĩ ngợi linh tinh, vậy mà đi ngang qua đám bạn thân thiết không hề hay biết. Ngại quá a. Hắn vỗ vỗ trán, vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhìn Cún.
- Ây da, ai như tiên nữ giáng trần nè. Nhìn quen quen, hình như là Cún dễ xương phải hem?
Bịch . Cả đám người lăn ra té ngã.
Cún vẻ mặt tràn đầy thương cảm tiến lại, đưa cổ tay trắng nõn sờ lên trán Vũ Tôn an ủi.
- Không sao, không sao. Ngươi đã về tới đây thì an toàn rồi. Có chuyện gì ta sẽ bảo các vị đạo sư giúp ngươi chữa trị tổn thương đầu óc.
Bảo Nhi, Chan, Dương, Tiểu tam, Trương dực cũng “ vô cùng tội nghiệp” nhìn hắn. Lần lượt từng tên tới an ủi, động viên Vũ Tôn tới gặp đạo sư để chữa trị chấn thương đầu óc.
Vũ Tôn quả thực ngây người ra mơ hồ rồi.
Từ khi nào mà đầu óc ta có vấn đề ? Cái gì mà thương cảm?
- Ta có làm sao đâu?
- Hừ, người đầu óc có vấn đề luôn nói mình không sao. Đi nào, chúng ta đi tìm đạo sư giúp hẵn chữa trị đầu óc.
Cún là người xung phong, đưa tay kéo Vũ Tôn đi. Chan, Dương mỗi tên ôm một chân hắn xách lên.
Vũ Tôn phát khùng thật rồi. Rút cuộc mấy tên này hôm nay bị sao vậy?
- Ta không sao. Mau thả xuống đi.
Hắn vùng vẫy mãi, cuối cùng phải đem cả Hồn hoàn gọi ra mới thoát được. Không dám đi cạnh lũ bạn nữa, hắn nhìn mọi người hết sức cảnh giác.
- Các ngươi hôm nay bị sao vậy? Sao cả lũ như người bị điên thế ?

Vũ Tôn tò mò hỏi.
- Ngươi mới bị thần kinh ấy. Mau tới đây chúng ta còn đi tìm đạo sư giúp ngươi trị thương. Nhanh lên nếu không để lâu sẽ không chữa được.
Cún hai tay chống eo tức giận, lo lắng nhìn Vũ Tôn nói.
- Ta nói rồi, ta không sao. Chắc chắn là ta không bị thương gì hết.
- Hừ, không bị thương vậy sao một tháng nay ngươi đi đâu? Sao khắp người bẩn thỉu, hôi hám vậy, sao ngươi lại nói ta là cô tiên gì đó nữa? Đi ngang qua mọi người mà như không quen biết. Không phải đầu óc có vấn đề thì là gì?
Cún một thôi một hồi hỏi.
À, thì ra là như vậy bọn chúng mới lo lắng cho hắn bị thương đầu óc. Hắn phì cười, ôm bụng.
- Đấy, còn không bị sao nữa đi. Có gì đâu mà ngươi cười điên dại thế. Mọi người nhanh bắt hắn lại.
- Ấy đừng đừng, ta không sao, không sao thật đấy. Từ từ để ta giải thích.
Vũ Tôn hoảng sợ, đưa tay ra ngăn cản sau đó nhảy tuốt về đằng sau.
- Sở dĩ ta mất hơn 1 tháng không ở học viện vì ta phải đi làm nhiệm vụ của học viện. Đó là đi giết một con Cửu tí ma chu Tiên Thiên trung kì. Nó rất mạnh nên ta tốn không ít thời gian. Sau khi trở về, ta tranh thủ tìm kiếm quanh đó được một vài linh quả định đem về cho các ngươi. Do không có thời gian tắm rửa nên ta mới bẩn như thế này đây.
Còn ta gọi Cún là tiên thì không được à. Nhìn mặt Cún lúc nãy đằng đằng sát khí nên ta mới gọi vậy để nàng hạ hỏa đấy. Ta đang mải mê suy nghĩ lại chuyến đi làm nhiệm vụ này nên đúng là không tập trung nên ko biết mọi người đang đứng ở đây.
Vũ Tôn vội vã bịa ra những gì có thể để lũ bạn này buông tha cho hắn. Sau đó từ trong ngực moi ra một chiếc hộp, mở ra. Mùi Thiên địa linh quả tỏa ra thơm ngát, thanh tịnh. Hắn vội ném chiếc hộp cho Cún.
Cún đưa tay nhận chiếc hộp linh quả nhưng không buồn đoái hoài mà chăm chú nhìn Vũ Tôn một lát hỏi:
- Ngươi nói thật chứ?

- Đương nhiên là thật rồi.
- Vậy lại đây ta xem nào.
Vũ Tôn “nơm nớp” nhìn Cún đằng đằng sát khí. Hắn bước từng bước một lại.
- Á á á á ….
Hắn kinh hoàng hét lên.
- Chết này. Làm bản cô nương cùng mọi người lo lắng. Đi không chịu mở mồm ra bảo ai.
Cún bạo lực nhéo mạnh tai Vũ Tôn xoắn lấy xoắn để . Nhìn Vũ Tôn thê thảm, mấy tên con trai cũng ớn lạnh. Cả lũ vô thức đưa tay lên giữ chặt tai mình.
Ồn ào một hồi, bị một đám người nhìn chằm chằm, Vũ Tôn mỏi miệng xin Cún tha cho thì nàng mới chịu buông tay.
Tuy hai tai Vũ Tôn đau ê ẩm, đỏ bừng nhưng hắn rất cảm động. Biết được hơn một tháng nay nhiều người rất lo lắng cho hắn. Thậm chí Cún còn tìm mấy vị Đạo sư để hỏi xem Vũ Tôn đi đâu, còn muốn xin địa chỉ nhà hắn để tìm xem có phải gia tộc hắn xảy ra chuyện gì không.
Ngày nào nàng cũng lôi mọi người ra cổng Hồn hoàn phân viện để chờ hắn. Đám nam sinh cũng sợ hắn xảy ra chuyện gì, xin các Đạo sư được ra ngoài tìm kiếm nhưng bị mấy vị Đạo sư can gián. Cuối cùng A Phong Đạo sư từ nhiệm vụ đường biết được Vũ Tôn nhận nhiệm vụ Thiên cấp của học viện sau đó báo lại cho bọn chúng cả lũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy mới quen nhau chưa lâu, nhưng nhóm bọn chúng lại đối xử với nhau chân thành bằng cả trái tim. Cảm giác được quan tâm, lo lắng trừ phụ mẫu ra hắn chưa bao giờ nhận được. Giờ này, hắn biết đây là những người sẽ không bao giờ có gì thay thế được trong lòng hắn. Dù hắn có phải chết đi chăng nữa.
Khẽ mỉm cười, Vũ Tôn nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ say. Trong giấc mơ, hắn thấy mọi người mãi mãi vui vẻ, hạnh phúc như thế này tại một nơi tràn ngập tiếng cười, không bao giờ có sự chia xa.