Vũ Tôn

Chương 101: Chương 100: Oan gia ngõ hẹp.




Lần này là hắn đi một mình, không rủ thêm Chan hay Dương đi.
Nhiệm vụ đường là một khu vực nằm ở trung tâm của ngoại môn. Nơi đây, các Trưởng Lão học viện thường treo các nhiệm vụ cho học viên nhận. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được ban thưởng theo mức. Thường là được vật phẩm hoặc đổi lấy điểm công lao. Điểm công lao đến một mức độ nào đó sẽ hối đoái ( đổi ) được những thứ bên trong Tàng bảo đường.
Không riêng Nam Thiên Học Viện, toàn bộ các môn phái hay học viện khác đều có Nhiệm vụ đường. Ngoài giúp học viên – đệ tử có cơ hội đạt được những thứ mình cần thì chủ yếu là để học viên – đệ tử đó được cọ xát với thế giới đầy bẫy rập, từ đó để hắn mạnh mẽ hơn, biết đối phó với những trường hợp khác nhau.
Rất nhanh, Vũ Tôn đã tiến tới phạm vi của ngoại viện. Nhìn từng phòng ốc rộng lớn, tráng lệ mà hắn thầm ngao ngán cho Hồn hoàn phân viện. Vị trí của Hồn hoàn phân viện nằm ngoài ngoại viện, là một khu cách biệt hoàn toàn. Đệ tử của Hồn hoàn phân viện trước đây yếu ớt, số lượng ít ỏi nên đãi ngộ cũng thua sút rất nhiều.
Vì chưa tới Nhiệm vụ đường lần nào nên hắn mất chút thời gian để hỏi. Những người mà hắn hỏi đều là học viên của hai ban Hồn hoàn, ma pháp. Kẻ nào cũng trố mắt nhìn Vũ Tôn như quỷ. Quái lạ, thằng này nhập học bao lâu rồi mà ngay cả Nhiệm vụ đường cũng không biết? Vũ Tôn chỉ gãi gãi đầu cười, không buồn giải thích hắn là thành viên của Hồn hoàn phân viện.
Cuối cùng hắn cũng tới trước Nhiệm vụ đường. Đây là một căn nhà rất lớn, cao ba tầng. Mọi lối vào đều đóng kín, chỉ có đại sảnh mở ra. Phía trên đại sảnh treo một tấm bảng lớn: Nhiệm vụ đường.
Xung quanh căn nhà là hàng loạt tấm bảng dựng thẳng đứng, quây thành vòng tròn. Bên trên mỗi tấm có rất nhiều những tờ giấy ghi chằng chịt chữ. Đây chính là những nhiệm vụ mà học viên ngoại môn có thể nhận. Có ba loại nhiệm vụ là Sơ cấp , Địa cấp, Thiên cấp với độ khó tăng dần. Tất nhiên độ khó càng cao thì hoàn thành phần thưởng càng lớn.
Ngoài ra còn có một khu để nhiệm vụ các học viên tự treo thưởng. Nhiều kẻ cần vật nọ, vật kia nhưng hiện không rảnh thì đây là một cách rất hữu hiệu.
Xung quanh Nhiệm vụ đường cũng có không ít người đang tìm kiếm nhiệm vụ để thực hiện. Chủ yếu là nhiệm vụ Sơ cấp cùng địa cấp. Thiên cấp không phải bọn chúng với tu vi Luyện khí, Hậu Thiên có thể hoàn thành được dễ dàng. Có không ít kẻ phải bỏ mạng khi thực hiện nhiệm vụ, trong đó Thiên cấp chiếm đa số.
Nhìn qua sơ cấp cùng địa cấp, Vũ Tôn ngay lập tức bỏ qua. Nhiệm vụ như vậy với hắn không có tính khiêu chiến. Hắn trực tiếp tiến tới khu vực nhiệm vụ Thiên cấp.

Trên bảng Thiên cấp số lượng nhiệm vụ ít chỉ bằng một phần ba sơ cấp hoặc địa cấp. Ngay lập tức Vũ Tôn đã chọn được nhiệm vụ thích hợp. Đó là giết một con Cửu tí ma chu. Trên tờ giấy nhiệm vụ có ghi rõ địa điểm, là tại Thiết huyễn tùng lâm, cách Nam Thiên Học Viện chừng nửa ngày đường.
Hắn đưa tay, xé tờ nhiệm vụ xuống sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người tiến vào nhiệm vụ đường đăng kí.
- Nhìn kìa, tên kia dám nhận nhiệm vụ khó nhất trên Thiên bảng.
- Hắn là ai, tại sao ta chưa thấy qua?
- Cửu tí ma chu là yêu thú biến dị của chu tộc, thực lực ngang Tiên Thiên trung kì? Hắn chẳng lẽ chán sống rồi sao?
- Ta thấy hắn quen quen, nhưng sao chưa nghĩ ra.
- Hắn không phải ban ma pháp chúng ta, cũng không phải bên vũ kĩ các ngươi. Chẳng nhẽ …?
“Hồn hoàn phân viện.” Mấy tên học viên cùng thốt lên.
Vào trong Nhiệm vụ đường, một cảm giác lành lạnh dâng lên. Bên trong có không ít người đang đăng kí nhiệm vụ. Vũ Tôn tiến thẳng tới vị trí đăng kí nhiệm vụ Thiên cấp. Lúc này, chỉ có mình hắn nhận nhiệm vụ Thiên cấp nên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Hắn đưa tờ giấy lên bàn, trước mặt một tên trung niên tầm hơn ba mươi tuổi.

- Ta muốn đăng kí nhiệm vụ này.
Tên trung niên kia làm công việc giao – nhận nhiệm vụ hạng Thiên cấp cho học viên ngoại viện. Hắn không nhìn Vũ Tôn, lấy tay với tờ giấy nhìn lướt qua sau đó gật đầu nói:
- Ngươi có một tháng để hoàn thành. Nếu sau một tháng không có báo cáo kết quả xem như thất bại, nhiệm vụ sẽ được treo lên cho đến khi có người hoàn thành. Ngươi rõ chứ?
- “Đã rõ.” Vũ Tôn gật đầu sau đó quay người đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, ánh mắt hàng chục học viên đổ dồn vào hắn. Thấy hắn không mang theo tờ giấy nhiệm vụ Thiên cấp đi ra thì rõ ràng hắn đã nhận nhiệm vụ này. Nhiều kẽ suýt xoa kinh ngạc, nhiều kẻ bĩu môi xem thường. Rõ là chán sống mới dám nhận nhiệm vụ Thiên cấp chứ bình thường có kẻ nào mới gia nhập học viện được hơn một tháng đã đòi giết yêu thú Tiên Thiên Trung kì.
Vũ Tôn bỏ qua mọi ánh mắt, sải bước đi tiếp nhưng đang cúi đầu mải suy nghĩ tới việc khác nên không chú ý trước mặt. Vì thế chưa tới hai mươi bước đã có kẻ chắn ngang người hắn quát:
- Đứng lại.
Vũ Tôn ngẩng đầu lên. Trước mặt hắn lúc này có hai tên thiếu niên. Một tên tầm mười tám tuổi, tên còn lại rõ ràng là Nam Phương Long, kẻ bị hắn bạo hành trong khu rừng Nam Thiên.

“Tránh ra, ta không có hứng thú nói chuyện với ngươi.” Vũ Tôn nhàm chán phất tay .
Nam Phương Long tức giận, chỉ thằng Vũ Tôn sau đó quay sang tên thanh niên bên cạnh nói:
“Đánh hắn gãy tứ chi cho ta.”
“Nhưng công tử, không phải trên Võ đài không được phép đả thương người khác.” Tên kia khó xử nói.
“Vậy đánh hắn đừng bị trọng thương là được, có chuyện gì ta chịu.” Nam Phương Long gắt lên.
Tên kia vội vàng vâng dạ. Dù không ưa Nam Phương Long nhưng đây là cơ hội để hắn lấy lòng vị thiếu gia này nên hắn tiến lên trước mặt Vũ Tôn, ưỡn ngực quát:
- Ngươi nghe thấy gì chưa? Nam Phương Long công tử muốn thu thập ngươi. Khôn hồn thì quỳ xuống cầu xin tha thứ thì có thể công tử sẽ cho ngươi nhẹ nhõm.
Vũ Tôn nhíu mày. Thằng này cũng có chút thực lực, là Tiên Thiên sơ kì. Đồng cảnh giới Vũ Tôn không sợ ai hết, bởi hắn có Hồn hoàn mạnh mẽ, tu luyện U Linh Thần Điển của Xích Huyết Hoàng. Thậm chí hắn tự tin không cần triệu hồi Hồn hoàn cũng đủ hạ gục thằng này. Tuy nhiên không muốn vô cớ gây thù chuốc oán nên hắn khẽ lắc đầu.
- Đây là chuyện của ta và hắn, ngươi dừng dại dột chen vào kẻo thiệt thân.
- Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ta có hảo ý nhắc nhở nhưng ngươi lại không xem Nam Phương Long công tử ra gì sao?
Tên thiếu niên kia xoa xoa hai cánh tay, nắm tay chụm lại kêu răng rắc.

Mọi người xung quanh ngay lập tức bị thu hút lại để chứng kiến ba người chuẩn bị đánh nhau. Nam Phương Long là cháu của Nam Phương Mộc trưởng lão, ngang ngược thành tính thì ai cũng biết. Chỉ là nhiều người không biết thiếu niên kia là ai mà lại trêu vào Nam Phương Long.
Nam Phương Long âm thầm cười đắc ý. Hắn đang đi dạo trong ngoại viện thì vô tình trông thấy Vũ Tôn. Lòng thù hận trong hắn trỗi dậy, ngay lập tức đi tìm người. Tên thiếu niên kia là Tiên thiên đầu tiên hắn gặp khi đi gọi người tới cho nên hắn trực tiếp ra lệnh cho hắn đi theo. Vốn dĩ hắn muốn kiếm thêm vài người nữa nhưng lại sợ Vũ Tôn biến mất nên vội quay lại tìm kiếm. Quả nhiên mất một lát là gặp được Vũ Tôn đi từ trong Nhiệm vụ đường ra.
Nhưng chuyện Vũ Tôn nhận nhiệm vụ Thiên cấp thì hắn không biết, cho nên hắn nghĩ Vũ Tôn quá lắm cũng vẫn chỉ là Hậu Thiên hậu kì mà thôi. Có Tiên Thiên cảnh ở đây chẳng lẽ không thu thập được.
Nghĩ đến cảnh sắp trả thù được Vũ Tôn, sắp được chà đạp, phỉ nhổ, trả lại những gì hắn đã phải chịu trong đợt chiêu sinh mà lòng hắn như lửa đốt. Thấy Vũ Tôn cùng tên kia mải nói, Nam Phương Long tức giận thúc giục:
- Nhanh lên, nhanh đánh hắn gục xuống cho ta nếu không đừng trách ta đánh ngươi.
- Vâng vâng Nam Phương công tử.
Tên kia vội vã rối rít đáp. Sau đó quay lại nhìn Vũ Tôn nói:
- Là ngươi không chịu nghe lời, đừng có trách…
“Bịch”. Chưa nói hết câu hắn đã hai tay ôm bụng ngã vật ra bất tỉnh.
Cầu Nguyệt phiếu và Vote 10 sao nhé :)