Vũ Toái Hư Không

Chương 86: Phù Quang Lược Ảnh




Trầm Côn cũng bật cười. Hắn nhận ra, thứ mà La Trung xuất ra chính là hai cái cấp hoàng nguyên "Hồi Linh Hộ Thân Phù".
Nói thật, đây chính là hộ mệnh linh phù không tồi chút nào. Người sử dụng nó có thể hình thành một tầng linh khí bao quanh bên mình – chẳng những có thể bảo vệ xung quanh người mà còn có thể tích tụ linh khí, giúp cho người sử dụng trong chiến đấu rất nhanh điều động linh khí.
Nhưng mà thực đáng tiếc, bần tăng mới học được bảo mệnh linh phù tuyệt hảo từ Vương Kiêu, tên là "Hoàng Nguyên hộ thân đại trận".
- Hồi Linh Hộ Thân Phù? Chỉ bằng với cái này mà các người có thể lấy được Tử Kim Dược Xử? Lão huynh, các người là quân ăn cướp nha.
Trầm Côn trề môi, ngữ khí phi thường khinh thường.
Nghe xong câu nói của Trầm Côn, trong lòng lão trưởng quầy rất ung dung. Ha ha, thái độ Trầm Côn thoải mái, tất nhiên là có thể xuất ra được linh phù tốt hơn nhiều…
Sau đó, hắn cười híp mắt nhận lấy linh phù, đánh giá vài lần. chầm chậm nói vài câu đạo lý:
- La tiên sinh nói rất đúng, Bách Bảo Trai mở của buôn bán chính là vì một chữ tiền. Nói rõ ràng chính là ai có thể làm cho chúng ta kiếm được càng nhiều tiền, người đó chính là khách quý của chúng ta. Bằng hữu à, chuyện này nói trắng ra tuy thô tục. Nhưng mà hiện tại, ai có thể xuất ra linh phù tốt nhất, người đó chính là đại gia của Bách Bảo Trai, có thể làm cho chúng ta tận tâm phục vụ. Lời cuối cùng, thanh âm vô cùng lớn.
- Lão chưởng quầy quả nhiên hiểu lý lẽ.
La Trung nở nụ cười:
- Vậy còn gì để nói? Mời ngài lấy ra Tử Kim Dược Xử!
- Ta vì sao phải lấy ra Tử Kim Dược Xử?
Lão chưởng quầy đột nhiên hỏi lại, rồi cười quái dị nói:
- Ta đã nói rồi, người nào có thể xuất ra được linh phù tốt, đó mới là đại gia của Bách Bảo Trai. Mà các ngươi…
Xuy!Xuy! Hai tiếng vang giòn, lão chưởng quầy đem hai cái linh phù xé nát. Sau đó hắn nhẹ nhàng thổi rơi từng mảnh nhỏ:
- Thực đáng tiếc, trong mắt ta linh phù của các ngươi còn chưa đủ tốt.
- Thúi lắm, nhìn khắp đại lục, linh phù của ai có thể mạnh hơn so với của cha ta?
Thiếu niên tóc tím trợn trừng mắt.
- Cái này không thể nói cùng ngoại nhân.
Lão chưởng quầy cười cười, chỉ ra của lớn:
- Tiểu thiếu gia, Bách Bảo Trai không muốn cùng với cha ngươi là địch, cứ như bây giờ là tốt lắm rồi. Chúng ta cũng không phải cùng ngài giải thích. Chỉ cần ngươi nguyện ý rời khỏi Bách Bảo Trai, ta sẽ lập tức lui quân. Hơn nữa sẽ quét phố dọn đường cung tiễn ngài rời đi.
- Ngươi dám đuổi ta ra ngoài? La Trung, đánh cho ta!
Thiếu niên tóc tím chỉ vào lão trưởng quầy, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn vặn vẹo có chút dữ tợn.
La Trung không muốn gặp phải tranh cãi chính trị, có chút chần chờ. Nhưng lúc này, bọn hộ vệ xông tới, lại nói bọn chúng không thấy ngọc bội, vì thế không biết thiếu niên tóc tím chính là nhân vật không hề đơn giản. Bọn hắn vừa nhìn thiếu niên tóc tím có bộ dáng hung hăng càn quấy, không hề nghĩ ngợi liền vọt lên:
-Đám người các ngươi còn dám động thủ? Muốn ăn đòn.
La Trung thở dài, không thể không đánh trả. Một hồi hỗn chiến trong đại sảnh bắt đầu.
- Không ngờ lại đánh nhau.
Lão chưởng quầy bất đác dĩ lắc đầu. Thấy Trầm Côn muốn ra tay, hắn bèn ra thủ thế, ý bảo Trầm Côn cùng hắn rời khỏi đại sảnh.
- Tước gia, chuyện ngày hôm nay ngài không cần phải xuất thủ.
Đi đến nơi an toàn, lão chưởng quầy giả thích:
- Tôi không phải nói là tước gia ngài không đánh lại bọn người đó. Mà là tên tiểu tử tóc tím đó cũng có lai lịch. Lúc này ngài thu tay lại, cũng còn có thể bàn bạc. Nếu như ngài làm bị thương một người bọn chúng, chính là đắc tội với cha mẹ của tiểu tử đó.
Hắn nhỏ giọng:
Thứ lỗi cho tôi trong lời nói có thể đắc tội với ngài. Lấy thân phận tước gia cùng địa vị của ngài, còn không thể đắc tội với cha mẹ tiểu tử đó.
- Ta đắc tội không nổi, vậy Bách Bảo Trai các người đắc tội nổi sao?
Trầm Côn hỏi.
Lão chưởng quầy cười khổ một tiếng:
- Sự tình đã đến nước này rồi, đắc tội không nổi thì cũng đã đắc tội rồi. Hơn nữa, Bách Bảo Trai dù không đông, nhưng mà cũng là của cải của hoàng thất Đại Triệu. Có chỗ dựa từ hoàng gia, coi như không địch lại, chúng tôi cũng không bị thiệt thòi quá lớn.
Trầm Côn gật đầu, lại hỏi:
-Rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch thế nào?
Lão chưởng quầy vừa định trả lời. Bỗng nhiên, trong đại sảnh truyền lại tiếng hộ vệ kinh hô:
- Cẩn thận, bảo hộ Dược Xử.
Lời còn chưa dứt, một bóng người ôm thiếu niên tóc tím đánh vỡ nóc nhà, cười ha ha nói:
- Chưởng quầy, ta không muốn cùng Bách Bảo Trai là địch. Ta để lại trong phòng ngươi ngân phiếu mười vạn lượng làm bồi thường. Nhưng mà ta phải lấy đi Tử Kim Dược Xử.
Tốc độ của hắn so với âm thanh còn nhanh hơn. Như lưu tinh lóe ra, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
- Phù Quang Lược Ảnh? Mẹ nó chứ. Vũ Hồn của La Trung không ngờ là Phù Quang Lược Ảnh.
Trầm Côn nhận ra được. Thân ảnh đó đúng là của La Trung.
Vũ Hồn: Phù Quang Lược Ảnh.
Thuộc về: cấp Vũ tông, hệ phụ trợ.
Năng lực thứ nhất: có được Phù Quang Lược Ảnh, làm cơ sở để tăng tốc cho Bạch Nguyên Vũ tông. Mặt khác sự nâng cao tộc độ, ít nhiều phụ thuộc vào sự ăn ý giữa võ giả và Vũ Hồn.
Năng lực thứ hai: có thể thông qua hi sinh chính bản thân mình, đổi lấy năng lực thuấn di trong vòng nửa giây. Có thể di chuyển sang bên cạnh một trăm thước trong vòng nửa giây không bị cản trở.
Biến hóa: Có thể tiến hóa lên cấp Võ Tôn – súc địa thành thốn(vượt khoảng cách lớn chỉ trong khoảnh khắc), cũng có thể thoái hóa thành cấp Vũ Lính – mặt tốc độ.
Hiểu rõ thuộc tính của Phù Quang Lược Ảnh, sẽ không khó khăn để tưởng tượng được tình huống trong đại sảnh – Nhất định La Trung đã phát động năng lực thuấn di của Phù Quang Lược Ảnh, đoạt Tử Kim Dược Xử, cứu thiếu niên tóc tím đi.
- Đáng chết, không ngờ là Phù Quang Lược Ảnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lão trưởng quầy chán nản dậm chân, quát to:
- Truy tìm cho ta, lục soát toàn thành.
Truy tìm? Không có thực lực cấp bậc Hỗn Độn Võ Tôn, ai có thể theo được Phù Quang Lược Ảnh? Bọn hộ vệ khó xử, nhìn nhau:
- Lão chưởng quầy, chúng ta…
-Ôi! Lão chưởng quầy thở dài một hơi, hắn cũng hiểu được. Muốn đuổi theo Phù Quang Lược Ảnh, Quả thực là không thẻ nào đành hướng về Trầm Côn giải thích:
- Tước gia…
Sau đó hắn giật nảy mình:
-Tước gia đâu?
Trầm Côn đã biến mất rồi.
- Vương lão huynh, Phù Quang Lược Ảnh là linh hồn gì? Bộ dáng thế nào?
Trêm đỉnh tháp nước cao nhất Tân Nguyệt thành, Trầm Côn đứng ở ngọn tháp, trên người mặc áo cà sa bay phấp phới trong gió, lúc này hắn đã triệu hồi Minh Vương Pháp Tướng.
- Phù Quang Lược Ảnh chính là do thượng cổ yêu thú "Kim Sí Ưng Thứu" sau khi chết mà thành, cao ngang người, toàn thân màu vàng, mỏ màu đỏ nhạt.
Vương Kiêu lãnh khốc đứng ở phía sau Trầm Côn, tầm mắt thản nhiên đảo qua toàn thành.
- Con đại ưng cao ngang người màu vàng…
Khóe miệng Trầm Côn hiện lên nụ cười gian xảo, ánh mắt tập trung trên một con đường nhỏ, tiếp tục hỏi:
- Tên La Trung có thực lực ra sao?
- Hoàng Nguyên thượng đoạn, so với ngươi cao hơn một bậc.
Vương Kiêu tự phụ ngẩng đầu lên:
- Nhưng mà bằng vào linh phù bí thuật ta truyền cho ngươi. Suy nghĩ một chút, ngươi không phải là không có biện pháp đả bại hắn.
- Như vậy cũng tốt. Đã xác định được vị trí của La Trung, ở phía đông, cách mười ba dặm.
Trầm Côn thu hồi trạng thái Minh Vương Pháp Tướng, phi thân lao tới. Mà mục tiêu của hắn chính là La Trung đang ôm thiếu niên áo tím, lộ ra nụ cười đắc ý.
Sau khi trốn vào thành thị đông đúc, La Trung có thể an tâm. Dưới tình huống bình thường, địch nhân không có khả năng tìm được hắn trong bể người. Nhưng hắn không ngờ rằng, Trầm Côn có được thứ không bình thường – Hồn Kinh.
Bắt đầu sử dụng Linh Tự Chân Ngôn, Trầm Côn đứng ở chỗ cao nhìn nhìn. Toàn bộ thành thị bất quá cũng chỉ có hơn một trăm cái Vũ Hồn, hắn lập tức tìm được Phù Quang Lược Ảnh, dĩ nhiên xác định được vị trí của La Trung.
- Hoàng Nguyên thượng đoạn La Trung. Hắc hắc, vừa vặn trải qua lần tu luyện ở Linh Sơn cốc, võ đạo của bần tăng tiến nhanh, đang cần một đối thủ thích hợp như vậy. Ngươi dám đoạt lấy Dược Xử của bần tăng, bần tăng liền bắt ngươi để luyện tập.