Vũ Toái Hư Không

Chương 344: Thủy Nguyệt Vũ đáng sợ




- Sao ngươi còn chưa đi?
Hào Long Thiên Tung, Tiếu Đông Phong, hai đại vũ hồn này sắp khai chiến rồi mà Trầm Côn còn ngồi cười híp mắt. Thanh Vũ không khỏi nói:
- Trầm tiên sinh, ta biết ngươi cũng là cường giả, rất muốn xem cuộc chiến này! Ngươi là người Trầm gia lại càng phải ủng hộ Quang Minh Hoàng.... Nhưng ngươi nên nghe ta một câu: Nếu Tiếu Đông Phong là linh hồn có năng lực tru diệt Thần Phật thì thuộc tính của Hào Long Thiên Túng lại càng vượt xa tưởng tượng của ngươi. Đừng mơ can thiệp vào, nếu không dù là ngươi cũng đừng mong bình yên thoát thân.
Nhìn trên tình cảm với Huyền Si, Thanh Vũ Thiên Quân đối với Trầm Côn rất thẳng thắn, hoàn toàn nói thật.
- Mỹ nữ, thuộc tính của Hào Long Thiên Túng là gì?
Trầm Côn đột nhiên hỏi.
- Ngươi hỏi làm gì? Còn muốn so chiêu với hắn?
Thanh Vũ không vui hừ một tiếng, nhưng vẫn nói ra thuộc tính của Hào Long Thiên Tung.
Vũ hồn: Hào Long Thiên Túng!
Khả năng: vượt qua Thần Giai!
Năng lực một: Du Long lướt ảnh, ban cho võ giả Nhân Gian Giới tốc độ nhanh nhất, lên trời xuống đất, ngao du đại dương, không chỗ nào không thể đi!
Năng lực hai: long thương thập tam điệp, mỗi một lần ra thương, uy lực công phá tăng gấp đôi, tăng chín lần, chính là lực công kích mạnh nhất nhân gian giới! Tăng mười ba lần, đủ để võ toái hư không, tru diệt thần Phật!
Năng lực ba: Long Tuyền không dứt, từ trên vạn vật thu lấy linh khí, vĩnh viễn giữ võ giả ở trạng thái tốt nhất, vĩnh viễn không mỏi mệt.
Biến hóa: đang ở thời điểm tiến hóa khẩn yếu, tùy thời có thể trở thành Thiên Đạo vũ hồn nhất pháp!
Còn có thiên lý sao?
Nghe thuộc tính của Hào Long Thiên Tung, Trầm Côn trong đầu chỉ còn lại một cái ý niệm... Tốc độ tuyệt đối, lực sát thương tuyệt đối, còn vĩnh viễn sẽ không mệt nhọc, Hào Long Thiên Tung mạnh như vậy, còn có thiên lý sao?
Trong đầu của hắn trống rỗng, không thể nghĩ ra biện pháp gì có thể đánh bại Hào Long Thiên Tung!
Vũ hồn như vậy, chỉ có hai chữ hoàn mỹ mới có thể diễn tả được! Hơn nữa hắn còn có thể tiến hóa lần nữa!?
- Mỹ nữ!
Trầm Côn vô lực nói:
- Hào Long Thiên Tung đã vượt qua Thần Giai rồi, hắn còn có thể tiến hóa thành cái gì?
- Ngươi chưa từng nghe qua Thiên đạo vũ hồn sao? Vượt qua Thần Giai lần nữa tiến hóa, chính là thiên đạo!
- Chỉ bất quá thượng giới không cho phép nhân gian xuất hiện Thiên đạo vũ hồn, một khi Hào Long Thiên Tung hoàn thành tiến hóa, hắn sẽ bị dẫn vào Thiên Môn, trở thành thần tiên!
- Thôi!
Thanh Vũ không giải thích nhiều, lo lắng nói:
- Trước đừng quan tâm hắn có thể tiến hóa hay không, chỉ riêng Hào Long Thiên Tung cũng đủ đánh bại ngươi vô số lần rồi. Ngươi đi mau, tìm ba người mà ta nhắc tới, chớ cùng Thủy Nguyệt Vũ giao phong chính diện!
- Ngươi yên tâm đi, yên tâm đi!
Trầm Côn cười híp mắt đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua tửu điếm, hắn còn mua hai chai rượu trắng, một túi cánh gà.
Thanh Vũ cho là Trầm Côn bị mình nói động tâm rồi, liền cười. Nhưng nàng vừa về tới Vân thuyền, thấy Trầm Côn cười hì hì ngồi chồm hổm ở cửa thành, vừa uống rượu, vừa gặm cánh gà, còn cười nhẹ đầy vẻ lưu manh.
Tên khốn này, thật muốn tìm chết sao?
Trầm Côn cười híp mắt không để ý đến Thanh Vũ. Hắn tự biết không phải là đối thủ của Hào Long Thiên Tung, nhưng hắn mà bỏ đi thì A Phúc phải làm sao bây giờ? Qua một lúc sau, lúc sắc trời tối đen, xa xa trên đường lớn xuất hiện một đội kỵ binh màu đỏ thắm, trong đó có người giơ lên cao một chiến kỳ màu đỏ thắm, vẽ hoa văn rồng màu vàng.
Sau khi A Phúc nhận được một phần Chân Long đế khí liền lấy rồng làm chiến kỳ. Phía sau đội kỵ binh, một chiếc xe ngựa màu đỏ thắm chạy băng băng, trên xe có một con phi long màu xanh năm chân, vảy tinh mịn, khuôn mặt còn có một chút dáng vẻ của hùng tộc.
Đây là toạ kỵ của Quang Minh Hoàng cũng là dấu hiệu của hắn: Long Hùng, Thanh Sơn!!
- Thanh Sơn cũng tới.
Thấy cháu mình đã biến thành một Chân Long, Trầm Côn không kìm được cười thầm một tiếng. Sau đó vô cùng đột ngột, hắn cảm giác được bên cạnh xuất hiện một cổ long tức còn thanh thuần hơn Long Thanh Sơn. Quay đầu nhìn lại, một cái bóng trắng không biết lúc nào đã đứng bên cạnh hắn.
Người này vô cùng cao, chừng hai thước, vóc người thon dài to lớn. Hắn ôm hai vai, cười nhạt chăm chú nhìn đội ngũ của Quang Minh Hoàng nhích gần về phía mình. Mái tóc dài màu tuyết trắng rũ xuống sau lưng, gió muộn thổi tới, tóc trắng như tuyết bay khắp nơi, trông hắn phiêu dật giống như thần tiên.
- Thủy công tử!!
Vừa thấy người này xuất hiện, các tân khách rối rít khom người, chủ động đem cửa thành nhường cho hắn.
Trầm Côn không có bỏ đi, hắn cười hì hì ngẩng đầu, quơ quơ một cái cánh gà.
- Thủy Nguyệt Vũ công tử? Có ăn một chút không?
Thủy Nguyệt Vũ không trả lời.
Hắn đã biết chuyện Trầm Côn đánh bại Huyền Tâm. Theo hắn, Trầm Côn có thể đánh bại nội môn đệ tử của Nữ Oa cung, vậy hắn có tư cách nói chuyện với mình!
Hơn nữa hắn nhìn bộ dáng Trầm Côn, đầu trọc to, lôi thôi thành tánh, còn đang uống rượu gặm cánh gà. Trời ạ, trời ạ, một xú hòa thượng như vậy, thật sự là làm nền cho ta, tóc trắng phiêu dật, tuấn lãng như tiên, không câu chấp phong tư... A!!
Nghĩ tới đây, Thủy Nguyệt Vũ sờ sờ gương mặt anh tuấn phi phàm của mình, nhìn lại Trầm Côn.... Thật là càng xem càng thích!
Lạch cạch!
Ném ra một khối hột xoàn giá trị liên thành, coi như là bố thí cho Trầm Côn, Thủy Nguyệt Vũ vui mừng cười nói:
- Tiểu huynh đệ, sau này hãy cùng ở bên cạnh ta, làm nền cho ta đi?
...
...
...
Trầm Côn mở to mắt, choáng váng!
Hắn tưởng tượng ra rất nhiều phương thức gặp mặt, Thủy Nguyệt Vũ có thể là lòng dạ âm trầm, có thể ngang ngược càn rỡ, cũng có thể thần bí khó lường, nhưng hắn chỉ không nghĩ tới một điều, Thủy Nguyệt Vũ, lại là một người như vậy?
Làm nền cho hắn?
@@$#%#
Bần tăng không nhường đường, lắc lắc cánh gà, đều là những động tác khiêu khích phi thường rõ ràng, Thủy Nguyệt Vũ sao lại vô cùng vui vẻ ban thưởng hột xoàn. Hắn muốn mời mình làm nền cho hắn?
Kẻ này tự luyến cuồng sao?
- Tiểu huynh đệ, ta hiểu. Lần đầu tiên nhìn thấy khí chất của ta, ngươi khó tránh khỏi bị mê thần hồn điên đảo. Ta hiểu rõ, có thể hầu hạ một vị chủ nhân tuấn lãng như ta, trong lòng của ngươi nhất định vừa rất khiếp sợ vừa mừng như điên.
Thủy Nguyệt Vũ nghiêm túc nhìn Trầm Côn, nhẹ giọng nói:
- Nhưng ngươi chỉ có nửa canh giờ để say mê ta. Ngươi rất may mắn. Sau nửa canh giờ, ngươi phải thích ứng với sự bất phàm, siêu trần thoát tục của ta, để làm phụ tá cho ta! Ngươi làm được không?
- Lão huynh.
Trầm Côn há to miệng, nhai đến một nửa cánh gà cũng rớt ra ngoài.
Sau đó hắn xoay người rời đi.
- Lão huynh, cửa thành nhường cho ngươi, ta không khiêu khích ngươi là được chứ gì?
- Đi đi!
Thủy Nguyệt Vũ ưu nhã thở dài.
- Ta biết ngươi đây là lấy cớ, ngươi là bị phong độ của ta làm mê đắm rồi, ngồi bên cạnh ta cũng cảm thấy ngượng ngùng. Ai, dù sao ta đẹp mê người như thế, làm cho ngươi thấy xấu hổ............. A!
Trầm Côn chạy trốn trối chết vào phía sau cửa thành.
Ngẩng đầu nhìn lên, các tân khách đều ở trong đây, nhất là Bạch Tiên Nhi, lão bằng hữu này nhìn Trầm Côn bật cười ha ha.
- Tiểu tử, đã biết chúng ta tại sao lại ra khỏi cửa thành chưa?
Bạch Tiên Nhi cười ngửa tới ngửa lui
- Chúng ta không phải tôn kính hắn, cũng không phải sợ hắn! Là không chịu nổi trò tự luyến của hắn! Hào Long Thiên Tung rất mạnh, nhưng vũ khí lợi hại nhất của Thủy Nguyệt Vũ, chính là thói tự luyến có thể khiến mọi người ghê tởm đến chết kia.
Ca Thư Tình ở một bên xoa trán, đánh giá Trầm Côn một chút nói:
- Huynh đài, có phải ngươi là cao thủ Trầm gia hai ngày trước vượt qua Yến Nan Quy? Ta.. Ha hả, ta thấy ngươi hơi quen mắt, ngươi có quan hệ huyết thống với Trầm Côn à?
- Đúng, Trầm Côn là biểu ca của ta, hai chúng ta lớn lên rất giống nhau!
Trầm Côn tùy tiện thêu dệt một thân phận giả, vừa ra vẻ trán đổ mồ hôi lạnh,
- Đại gia, các vị thật không tốt, biết rõ Thủy Nguyệt Vũ là người như thế, sao không đề tỉnh ta?
- Chúng ta không có nhắc nhở ngươi sao?!
Phía sau cửa mấy trăm người cùng nhau mắng to:
- Lão huynh, chúng ta mấy trăm người cùng núp ở sau cửa, còn chưa đủ để nói là Thủy Nguyệt Vũ đáng sợ sao?
Trầm Côn thật muốn khóc.
- Ta sai lầm rồi, ta cũng không dám khiêu khích kẻ tự luyến điên nữa.
Phía sau cửa mọi người cùng nhau cười lên ha hả.
Nhưng cười xong, mọi người cùng trầm mặc... Tính cách Thủy Nguyệt Vũ quả thật khác thường, nhưng thực lực của hắn không phải là giả, sự cường đại của Vân La tiên phủ vượt quá tưởng tượng của mọi người rồi!
Trầm Côn suy tư một trận, thấp giọng hỏi Bạch Tiên Nhi:
- Thủy Nguyệt Vũ xuất thân Vân La tiên phủ, công tử thế gia, không thể nào bị bồi dưỡng thành một kẻ tự luyến cuồng. Hắn tự luyến như vậy, chắc còn nguyên nhân khác phải không?
- Thông minh!
Bạch Tiên Nhi búng tay vang một cái, thấp giọng như trước nói:
- Nhìn mặt mũi Trầm Côn, ta nói cho ngươi biết một bí mật... Thủy Nguyệt Vũ có hai vũ hồn, ngoài Hào Long Thiên Tung, hắn còn một bổn mạng vũ hồn...
Hắn cười một tiếng.
- Ngươi đoán thử coi, vũ hồn dạng gì, mới có thể làm cho Thủy Nguyệt Vũ tự luyến mình như thế?
- Sẽ không phải là... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong đầu Trầm Côn đột nhiên hiện lên một cái tên, sau đó nén cười, nghẹn đến mặt đổi xanh.
- Xưa có Tây Thi nhăn mặt, Đông Thi bắt chước (Nguyên văn: Đông Thi hiệu tần).
- Đúng, đời trước Thủy Nguyệt Vũ chính là Đông Thi!
Nói tới đây, Bạch Tiên Nhi không nhịn được ôm bụng cười, không khí nghiêm túc mới vừa ngưng tụ không còn sót lại chút gì, phía sau cửa mấy trăm người cùng nhau cười ha ha.
Trầm Côn cũng cười ngả tới ngả lui, lại hỏi:
- Thủy Nguyệt Vũ là một người như vậy, Hào Long Thiên Tung còn cam tâm làm vũ hồn của hắn?
- Ta cũng không biết, bất quá ta có thể nói cho ngươi biết một chuyện khác...
Bạch Tiên Nhi nghiêm mặt, nghiêm túc nói:
- Thủy Nguyệt Vũ có một biệt hiệu, gọi là "Chết cười thiên hạ, khóc chết Cửu Châu". Biệt hiệu này rất đúng, mỗi khi Thủy Nguyệt Vũ xuất hiện, luôn luôn có người thấy hắn tự luyến mà chết cười, nhưng sau khi cười xong...
Hắn đột nhiên dừng lại, Trầm Côn hỏi tới:
- Sau khi cười xong thì sao?
Sau khi cười xong...
Bạch Tiên Nhi hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói:
- Là ngàn nhà để tang, vạn nhà khóc thảm, khắp nơi đều có phần còn lại của chân tay đã bị cụt, đầu người như núi của những người bị hắn giết chết...
- Thủy Nguyệt Vũ thích giết chóc, một khi đã ra tay, nếu không để máu nhuộm đỏ trời thì tuyệt không thu tay lại!
Bạch Tiên Nhi cắn răng, hiển nhiên cùng Thủy Nguyệt Vũ có chút đụng chạm, lạnh lùng nói:
- Ta cũng nói cho ngươi biết một chuyện khác, Thủy Nguyệt Vũ không dễ dàng dùng đến Hào Long Thiên Tung! Bởi vì với hầu hết đối thủ, hắn chỉ dùng bổn mạng vũ hồn là có thể giải quyết sạch!
Thanh âm càng thêm lãnh khốc.
- Đông Thi hiệu tần mặc dù là chuyện châm biếm, nhưng cũng là thánh cấp vũ hồn... Đông Thi hiệu tần, phục chế võ học thiên hạ, lấy chiêu của đối thủ trả lại cho họ!
Nàng còn đang nói thì!
Phốc! Phốc!
Ngoài cửa thành truyền đến hai tiếng thi thể ngã quỵ, Trầm Côn quay đầu nhìn lại, hai Quang Minh Hoàng cảnh vệ kỵ sĩ ngã quỵ dưới ngựa, ngực cắm bội kiếm của chính họ!
- Ngươi nhìn đi, Thủy Nguyệt Vũ khiến chúng ta cười đủ rồi, cũng khiến Quang Minh Hoàng khóc thảm thiết!
Bạch Tiên Nhi lạnh lùng cùng Trầm Côn sóng vai mà đứng, Quang Minh Hoàng vệ đội cũng triển khai chiến trận xơ xác tiêu điều..
Chú thích: Đông Thi hiệu tần: Ngày xưa có hai nàng là Tây Thi và Đông Thi cùng ở trong một làng, Tây Thi rất đẹp còn Đông Thi rất xấu. Tây Thi khi bị bệnh hay nhăn mặt, nhìn rất đẹp, Đông Thi thấy vậy liền bắt chước nhìn rất kinh dị.