Vũ Toái Hư Không

Chương 303: Nữ nhân giảo hoạt




Trầm Côn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, ánh trăng sáng thật đẹp.
Lại cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Oa! Âm thanh của nước biển cũng thật tuyệt.
Tinh thần của hắn như muốn rối loạn.
- Mỹ nữ…!!!!
Trầm Côn gắt gao nhìn chằm chằm Nguyên Quân, một trong Thiên Minh thập nhị thiên quân, tổng quan tình báo Hồng Vân, bỗng nhiên hắn nhảy dựng lên mắng to:
- %&%&^&, đùa ta sao?
Rõ ràng là người của Thiên Minh, lại còn nói … liên hệ với Thiên Minh vô cùng nguy hiểm. Hóa ra cũng chỉ là muốn tranh thủ ít lợi thế. Bao nhiêu năm qua, Trầm Côn hắn cũng chưa từng phải nếm qua loại tư vị bị lừa như thế này.
- Hủy bỏ, tất cả giao dịch lúc nãy toàn bộ đều hủy bỏ.
Trầm Côn xoay người muốn rời khỏi.
- Ngươi không muốn gặp A Phúc sao?
Ánh mắt Nguyên Quân không chút hoang mang, dám nói ra tên của Quang Minh hoàng, chứng tỏ nàng hiểu rõ Trầm Côn vô cùng, không sợ Trầm Côn chạy đến Thiên Hạ Hài Giác. Cứ coi như Trầm Côn bỏ chạy mất dạng, thì nàng cũng có thể trực tiếp đi đến Xích Tiêu thành tìm Trầm Phù Đồ. Nếu không tìm được ngươi, thì ta sẽ tìm lão ba của ngươi tính sổ.
- Ngươi…giỏi.
Trầm Côn xoay người, ngồi xuống bậc cửa:
- Nếu sớm biết ngươi là quan lớn của Thiên Minh, ta còn phải phí sức sao, mau gọi A Phúc tới cho ta.
- Quang Minh Hoàng Nguyên soái đang chấp hành quân vụ bí mật, chỉ sợ tạm thời sẽ không thể gặp ngươi.
Cuồng Lôi mở miệng xin lỗi, cười cười nói:
- Bất quá chỉ cần hắn làm xong quân vụ, ta có thể thỉnh hắn lại đây.
- Nguyên soái? Thỉnh?
Trầm Côn ngẩng đầu lên.
-Lão huynh, A Phúc không phải là thuộc hạ của ngươi sao? Có cần phải nói thỉnh không?
- Ha ha, đại tế tửu có điều không biết, ngay lúc ngươi xem vũ kịch vừa rồi, Quang Minh Hoàng Nguyên Soái đã dẫn quân bất ngờ tập kích nơi nào đó ở Hải Cảng, lập cho Thiên Minh vô số kỳ tích, được Thiên Minh tổng bộ ngợi khen, đã thăng chức lên làm Đốc quân đại nguyên soái, Tổng đốc Đông Nam song hải toàn bộ chiến hạm, hải quân đại Đô Thống!
Nguyên Quân cười híp mắt bổ sung:
- Hơn nữa thập nhị Thiên Quân chúng ta đang lo lắng, có phải hay không nên đề bạt hắn làm thập tam Thiên Quân… Trầm đại tế tửu, đa tạ ngươi đã đem một vị chiến thần như vậy cho chúng ta.
- Đệ thập tam Thiên Quân.
Trầm Côn nuốt ngụm nước bọt, tức giận hừ một tiếng:
- Lên nhanh như vậy, các ngươi không sợ A Phúc là nội gián sao?
- Xem đi.
Nguyên Quân chỉ vào lồng ngực của mình:
- Ta đây là Cửu Châu tổng quan tình báo cũng không phải là kẻ bất tài. Mỗi một Thiên Minh chiến tướng thăng chức, đều bắt buộc phải trải qua tình báo của ta xác nhận. Ta tin tưởng Quang Minh Hoàng Nguyên Soái tuyệt đối sẽ không làm hại đến Thiên Minh.
Nữ nhân này…. Ai, thật đúng là xét theo tính tình của A Phúc, hắn thật sự sẽ không làm hại đến Thiên Minh.
- Tốt lắm, Trầm đại tế tửu, ngươi cũng không cần phải giận như vậy. Về Quang Minh Hoàng, chúng ta cần hảo hảo nói chuyện.
Nguyên Quân nghiêm sắc mặt:
- Nói thực ra, Lôi Nguyên Soái chính là đi cùng ta đến thương lượng với Quang Minh Hoàng một chuyện, vừa lúc lại bị ngươi gặp được.
- Có lời gì, cứ nói đi.
Trầm Côn trợn mắt nói.
- Không vội, ta là nữ nhân, vì thế rất để ý đến dung mạo của mình.
Nguyên Quân đã khôi phục lại nụ cười, nàng cầm bình thuốc của Trầm Côn đi, cười híp mắt đi vào trong phòng.
- Ầm
Cửa phòng đóng lại.
- Ầm.
Cửa phòng lại mở ra, Nguyên Quân đi ra tay cầm văn tự bán mình của Trầm Côn, cẩn thận cất vào trong người.
- Đây chính là bảo bối a, là văn tự bán mình của Hoàng Kim Huyết tộc cung đình đại tế tửu, Xích Tiêu thành chủ a. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trầm Côn nghe thấy vậy hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt.
- Đại tế tửu xin đừng chê trách, Nguyên Quân tiểu thư … nàng có chút bướng bỉnh.
Cuồng Lôi đỏ mặt giải thích, hắn vốn là người ngay thẳng, trung hậu. Bất quá, Trầm Côn lại phát hiện cách xưng hô có vẻ không đúng. Cách xưng hô với nhau ở bên trong Thiên Minh dường như có chút hỗn loạn.
- Nguyên quân, lão huynh, các ngươi đều là một trong thập nhị Thiên Quân, cũng không cần khách khí a?
- Thập nhị Thiên Quân cũng có phân cao thấp, bỉ nhân chính là người thứ mười hai, mà Nguyên Quân tiểu thư lại là đệ nhị Thiên Quân.
Cuồng Lôi chần chờ một chút, rốt cuộc nói ra một câu quan trọng.
- Hơn nữa Nguyên Quân tiểu thư có rất nhiều thân phận. Cũng như là diễn viên vậy, một trong thập nhị Thiên Minh thiên quân cũng chỉ là một vai của nàng mà thôi.
Dừng một chút, hắn nói tiếp.
- Chuẩn xác mà nói, Nguyên Quân tiểu thư chính là bằng hữu của Thiên Minh, vì thế cũng không nhất định phải nghe lệnh của Thiên Minh.
- A?
Trầm Côn nghe thấy vậy, vẻ mặt đầy hứng thú:
- Nàng còn có thân phận gì nữa?
- Ta còn là con gái nuôi của lão thái quân Dương gia. Dương Vô Ngôn, tính ra ngươi còn nên gọi ta một tiếng tiểu di a.
Nguyên Quân nhẹ nhàng đi ra, thuốc tễ đã phát huy tác dụng, nàng đã khôi phục lại phong tư xinh đẹp, bộ dáng mê người như trước, hướng về chỗ Trầm Côn đang ngồi, đôi mắt đẹp thướt tha nhìn quanh. Đáng sợ hơn chính là nàng chỉ tùy tiện liền nói ra quan hệ của Trầm Côn với Dương gia, ngay cả Dương Vô Ngôn tên này cũng chưa bao giờ nói…. Suy nghĩ một chút thì khi ở ngoài thành Gia Lăng nàng cùng Tố Hồng Nương kia đã ngầm ước hẹn, nói chuyện vô cùng ăn ý, còn có môn hạ Dương Ngũ. Trầm Côn tuyệt đối tin rằng, nữ nhân này cùng Dương gia có quan hệ không nhỏ.
Nữ nhân này, rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bí mật.
- Mau đi gọi A Phúc đi.
Trầm Côn cũng bỏ qua, không tiếp tục truy vấn bí mật của Nguyên Quân, nhưng cũng có thể là do hắn không có dũng khí để hỏi.
- Ai!
Nhắc tới A Phúc, Nguyên Quân liền thở dài:
- Nói thật, trong khi điều tra ngươi, ta cũng thuận tay đem quá khứ của Quang Minh Hoàng điều tra qua một lượt… Nói không dễ nghe một chút thì hắn chính là một tên mâp, ăn không biết no, ngủ không biết đủ, quả thực giống như một con heo. Nói thẳng ra thì là một cái thùng cơm nặng hơn ba trăm cân.
Sắc mặt Nàng cổ quái nói tiếp:
- Chỉ một người như vậy, thế nhưng khi phản kích lại đánh bại Hoàng Kim Hải Quân Chiến Thần, lại trong hơn hai mươi ngày đánh trận nào thắng trận ấy. Hoàng Kim Hải Quân chỉ nghe tin đã sợ mất mật, chắp tay dâng cả Đông Hải. Đây là vì cái gì?
Nguyên Quân xoa xoa trán:
- Ta không điều tra được, chỉ sợ ngay cả Trầm Côn ngươi cũng không biết vì cái gì mà tên quản gia của mình lại có được năng lực khủng bố như vậy a.
- Có lẽ là do vận khí của hắn tốt?
Trầm Côn hắc hắc cười, xem ra Nguyên Quân cũng không phải toàn trí toàn năng, ít nhất nàng vẫn còn chưa biết về Chiến tTranh vũ hồn.
- Không, mỗi một chiến dịch của Quang Minh Hoàng ta cũng đều nghiên cứu qua, tuyệt đối không hề có liên quan gì đến vận khí. Là năng lực thực sự, là những ý nghĩ chiến lược hải quân độc nhất vô nhị.
Nói tới đây, Nguyên Quân trầm mặc một lát, cười khổ nói:
- Quên đi, ta cũng không muốn nghiên cứu thảo luận về năng lực của Quang Minh Hoàng. Tóm lại, hắn đối với Thiêm Minh không có bất kỳ nguy hại nào. Hơn nữa lại còn là một trong những tướng lãnh tối trọng yếu, là cây cột chống trời của Thiên Minh Hải Quân.
Rốt cục tiến vào chủ đề chính, Trầm Côn cười tủm tỉm nói:
- Như vậy, ngươi muốn bố trí A Phúc như thế nào đây?
Nguyên Quân vô cùng thẳng thắn nói:
- Một Chiến Thần Nguyên Soái như vậy chúng ta không thể đem hắn trả lại cho ngươi. Hơn nữa ngươi cũng phải chấp nhận rằng Quang Minh Hoàng cũng sẽ không vứt bỏ địa vị Nguyên Soái để tiếp tục làm quản gia của một tiểu thành chủ. Cho nên, ta nghĩ nên để Quang Minh Hoàng đến Thiên Minh, trở thành thập tam Thiên Quân.
- Thực là một ý tưởng hợp lý.
Trầm Côn trong lòng có chút chua xót, đã trở lên xuất sắc, cũng không thể tránh khỏi sự ly biệt a.
- Chỉ cần A Phúc không có ý kiến, thì ta hoàn toàn đồng ý.
- Nhưng vấn đề là…
Trầm Côn gật đầu, nhưng lại khiến sắc mặt của Nguyên Quân trở nên vô cùng cổ quái. Ngay cả Cuồng Lôi cũng tỏ ra vẻ xấu hổ.
- Có vấn đề gí sao?
Trầm Côn nghi hoặc hỏi.
- Vấn đề là….
Nguyên Quân xoa xoa cái trán, nói:
- Lôi Nguyên Soái, Quang Minh Hoàng là do ngươi một tay đề bạt, ngươi nói đi.
- Được rồi, để ta nói.
Cuồng Lôi cười khổ một tiếng:
- Mấu chốt của vấn đề là…. Quang Minh Hoàng không muốn.
- Cái gì? A Phúc, cái tên mập chết tiệt này, cho hắn địa vị đại nguyên soái, lại nắm quyền của hải quân, như vậy mà hắn còn không muốn?
- Quang Minh Nguyên Soái nói như thế này.
Cuồng Lôi bắt trước giọng của A Phúc nói:
- Làm nguyên soái? Thống lĩnh hải quân? Thật đơn điệu, tẻ nhạt… Là đại thiếu gia nhà ta nói sao?
- Ta nói cho hắn biết, là đại thiếu gia ngươi nhất định sẽ không phản đối.
- Sau đó Quang Minh Hoàng đại nhân khóc.
- Hắn vừa khóc vừa nói cái gì… Vương Đại Phúc ta chính là một tên béo chết tiệt mà, mơ ước của ta chính là theo đại thiếu gia học một chút võ công, sau đó cưới một tiểu thư xinh đẹp… Trời a, ta không cần làm nguyên soái, chỉ một câu, chỉ phẩy tay cũng làm chết mấy vạn người a, A Phúc chịu không làm được a.
Cuồng Lôi nhún nhún vai.
- Nói xong, Quang Minh Hoàng nguyên soái ôm lấy đùi của ta, xin ta tới nói với ngươi, dẫn hắn về nhà.
Cái này….
Này….
Này...
Quả nhiên là A Phúc có phong cách. Trầm Côn không khỏi chửi rủa A Phúc, tên tử bàn tử này ngay cả quan cao hậu lộc cũng không muốn sao? Bất quá hắn cũng hiểu được, tử bàn tử này không muốn phải gánh trách nhiệm nặng nề, để cho hắn phụ trách sinh tử của mấy chục vạn hải quân thì hắn thà về nhà giơ cây búa, hát tiểu khúc còn hơn.
- Nếu A Phúc không muốn, vậy hãy để hắn trở về đi.
Trầm Côn bật cười.
- Trầm tiên sinh.
Cuồng Lôi nghiêm mặt nói:
Hải quân Thiên Minh yếu kém đã nhiều năm, chúng ta vất vả lắm mới tìm được một Hải Quân Chiến Thần, sao có thể để cho hắn trở về?
- Vậy thì các ngươi còn có thể giết hắn.
- Điều này không có khả năng, giết Quang Minh Hoàng, chẳng phải là thứ mà Hoàng Kim Huyết tộc ngay cả khi ngủ cũng mơ tới sao?
Cuồng Lôi lắc đầu liên tục, lão hàn này thật là, tự nhiên lại đem câu nói đùa của Trầm Côn tưởng thật. Hắn do dự cả nửa ngày, nhỏ giọng nói.
- Quang Minh Hoàng trước sau đã nhiều lần cầu xin ta, cuối cùng thậm chí còn nói nếu không cho hắn về với ngươi hắn sẽ cự tuyệt chiến đấu… Ài, coi như chúng ta đã minh bạch, Quang Minh Hoàng có thể là một chiến thần hùng tài, nhưng lại không thể có khí khái của một chiến thần. Trầm tiên sinh, ngươi mới là người mà Quang Minh Hoàng Nguyên Soái tin cậy nhất.
Hắn có điểm ngập ngừng nói tiếp:
- Vì thế, ta cùng Nguyên Quân tiểu thư có thương lượng một biện pháp…. Muốn Quang Minh Hoàng ở lại Thiên Minh, thì chỉ có còn cách mời Trầm tiên sinh cùng gia nhập Thiên Minh.
- Ta, Thiên Minh?
- Không sai, chỉ khi ngươi đảm nhận một chức vụ ở Thiên Minh, thì Quang Minh Hoàng mới có thể an tâm thống lĩnh hạm đội.
Nguyên Quân nói tiếp:
- Hơn nữa xem xét quan hệ của ngươi cùng Quang Minh Hoàng, còn có chiến tích của Quang Minh Hoàng đại nhân, chúng ta quyết định mời ngươi trở thành Thiên Minh thập tam Thiên Quân.
Nàng vội vàng bổ sung nói:
- Nhiệm vụ của ngươi chỉ có một, nghĩ biện pháp cổ vũ Quang Minh Hoàng để cho hắn an tâm rời bến tác chiến.
Trầm Côn thầm nghĩ, thập tam Thiên Quân nghe thì dọa ngươi, nhưng trên thực tế…. đó chỉ là cho hắn một cái hư vị, để cho hắn đi làm người cổ vũ. Ngẫm lại, với thực lực trăm vạn hùng bình của Thiên Minh, thì tựa hồ…. có gia nhập cũng không có chỗ nào không tốt cả? Không phải là chỉ cổ vũ sao, dù sao thì bần tăng cũng cần có chỗ để chống lại Hoàng Kim Huyết tộc, cần phải tìm một cái đồng minh tốt. Trầm Côn gật đầu nói:
- Yên tâm, thập tam Thiên Quân, ta làm.
- Ngươi đồng ý? Cuồng Lôi không ngờ Trầm Côn lại sảng khoái đáp ứng như vậy.
Nguyên Quân cũng có chút kinh ngạc, bất quá nàng liền nhanh chóng cười nói:
- Ngươi đã đáp ứng rồi… Trầm Thiên Quân, từ nay về sau ngươi có thể đến đây tìm ta, ta có thể trợ giúp miễn phí, chủ yếu cũng vì ngươi đối kháng cùng Hoàng Kim Huyết tộc.
- Tốt a.
Trầm Côn cười hắc hắc, làm thập tam Thiên Quân, thoạt nhìn cũng có chút ưu đãi nha.
- Ngoài ra ngươi có có thể điều động một số lượng nhất định trong Thiên Minh binh mã, không quá mười vạn quân.
Nguyên Quân tiếp tục nói.
- Đa tạ.
Trầm Côn càng vui hơn.
- Mặt khác, ngươi có quyền hỏi tất cả những tin tức tình báo của Thiên Minh, muốn biết cái gì có thể trực tiếp hỏi ta.
- Đa tạ.
- Còn nữa, Thiên Minh sẽ bảo vệ Xích Tiêu thành của ngươi, một khi các ngươi gặp phải công kích, Thiên Minh sẽ tiếp viện vô điều kiện.
- Đa tạ!
- Cuối cùng, ngươi sẽ đại biểu cho Thiên Minh, chấp hành "Kế hoạch Chân Long" từng bước phối hợp cùng Cuồng Lôi Nguyên soái, chặn đánh Hoàng Kim Đông Ca.
- Đa tạ!
- Cái gì?- Đôi mắt nhỏ của Trầm Côn chớp chớp, hắn theo quán tính nói cảm ơn, nhưng khi nói xong mới kịp phản ứng:
- Mỹ nữ, không phải chỉ cổ vũ thôi sao? Như thế nào lại còn muốn ta đánh nhau sống chết với Hoàng Kim Thánh Nhân sao?
Nguyên Quân đôi mắt to, đẹp cũng chớp chớp, giống như Trầm Côn, cười duyên nói :
- Cho nên, đây chính là ta lừa ngươi, nói thẳng là đi chặn đánh Đông Ca, có thể đáp ứng không?
Đã lên phải thuyền giặc ngươi đừng nghĩ đến việc đi xuống.