Vũ Toái Hư Không

Chương 291: Đông phong quy tâm, vô khả nghịch chuyển đích cường thế quật khởi! (1)




Trầm Côn bất đắc dĩ thở dài, những gã thợ này viện cớ "trợ giúp" hắn, một lý do rất chính đáng để theo dõi hắn, không thể lấy lý do gì đuổi bọn hắn được nên cũng chỉ có thể nghiêm túc làm việc .
Muốn đi tìm cơ quan hoàng, trước tiên phải làm xong một trăm lẻ tám cái khóa.
Kể từ lúc này, Trầm Côn mới thật sự trở thành chế tạo sư chân chính. Ban ngày cùng nhóm thợ tìm cách tới gần băng ngọc thạch, buổi tối thì đi giúp nhóm thợ khác làm vài việc chân tay. Những nguyên liệu tinh hoa nhất Cửu Châu đều bị Hoàng Kim huyết tộc chuyển đến Đoạt Nhật lâu. Chính vì có nhiều nguyên liệu như thế nên khả năng chế tạo của Trầm Côn cũng nhanh chóng đề cao, từ một thợ thủ công thành một chế tạo sư chân chính.
Thời gian nháy mắt đã qua hai mươi mấy ngày.
Trong thời gian này, Y Y cũng có đến một lần, ép Trầm Côn hoàn thành lần diễn xuất thứ hai cùng thứ ba. Khuôn mặt Nguyên Quân chưa khôi phục, Trầm Côn cũng phát động toàn bộ uy lực làm dân chúng điên đảo, lần diễn xuất thứ hai mê hoặc gần hai mươi vạn người xem, mà lần thứ ba còn khiến người xem manh động, cuối cùng Lệ Thiên phái binh lính trấn áp mới giữ được trật tự.
Dần dần, cái tên Trầm Vô Ngôn đã được Cửu Châu công nhận là Thiên Hoàng siêu sao.
Cơ Na cũng tới tìm Trầm Côn mấy lần, quyết định bổ nhiệm cung đình tế tửu đã có, ép Trầm Côn phải đi nhậm chức khiến hắn thầm quyết tâm tiêu diệt vị nữ hoàng tương lai điên khùng này, thử một phen mùi vị làm anh hùng. Muốn xử lý Cơ Na, bước đầu tiên là phải lấy được tín nhiệm của nàng, cho nên Trầm Côn không ngớt hùa theo Cơ Na, chọc nàng không ngừng cười khanh khách cả ngày.
Đương nhiên, Trầm Côn cũng để lại ấn tượng thật xấu trong lòng Hoàng Kim huyết tộc. Tiểu tử kia, mặt trắng bệch, biết biểu diễn, ngày nào cũng thay đổi cách lấy lòng công chúa, rõ là điển hình một gã quan gian nịnh!
Thế nhưng gian nịnh thì đã sao? Người ta có được sự sủng tín của nữ hoàng tương lai, sớm muộn gì cũng là một đại nhân vật của Cửu Châu mà!
Duy nhất chỉ có Công Thâu Huyền là bất mãn thật sự!
Lão già đó khẳng định Trầm Côn có liên quan đến hung thủ giết con trai hắn. Mối thù giết con không đội trời chung, Công Thâu Huyền nghĩ đủ mọi cách để gây khó dễ cho Trầm Côn. Từ ngày thứ mười lăm, hắn gọi đốc công chấp pháp đội của Hoàng Kim huyết tộc tới, phao tin Trầm Côn không hoàn thành nhiệm vụ, cho dù có công chúa bảo đảm nhưng hắn cũng muốn bằng mọi giá đem Trầm Côn xử theo quân pháp !
Trầm Côn sợ hắn sao ? Giắt tấm lệnh bài cung đình tế tửu trên thắt lưng, chấp pháp đội liền ngoan ngoãn đứng ở cạnh hắn nghe lệnh …
Còn có Khuê La !
Thành chủ Xuất Vân hải thành mất tích hai mươi ngày khiến trong Hoàng Kim huyết tộc dâng lên sóng to gió lớn, ngay cả công chúa Cơ Na là người cuối cùng thấy hắn cũng bị gọi đi trợ giúp điều tra, Trầm Côn cũng thành thật trả lời mấy chục lần gặng hỏi, có điều không biết ở ngoài xảy ra việc gì mà rốt cục Hoàng Kim huyết tộc công bố kết luận không ngờ lại là … Khuê La đang thực hiện một mệnh lệnh bí mật, mọi người không cần ngạc nhiên, cũng không cần có suy nghĩ gì không tốt!
Tại sao có thể có giải thích như thế ? Khuê La rõ ràng bị mình hủy thi diệt tích a ! Trầm Côn lén đi tìm Cơ Na hỏi mới biết được, sau ngày Khuê La chết, Thiên Minh tập kích hạm đội Đông hải của Hoàng Kim huyết tộc, chiến sự ngay ở cách Xuất Vân Hải thành có hai mươi dặm ! Nghĩ đến việc Khuê La mất tích cùng việc Hoàng Kim hải quân vì không có chỉ huy mà nhanh chóng tan rã nên Hoàng Kim huyết tộc nhận định, Khuê La đã bị Thiên Minh ám sát, đây là một âm mưu tiêu diệt tướng lĩnh quân địch trước cuộc chiến !
Nghe được sự thật như thế, Trầm Côn cười trộm rất lâu, nhưng rất nhanh nụ cười của hắn liền cứng lại …
Khuê La chết, Hoàng Kim huyết tộc khẳng định rất có thể đây là một âm mưu nhằm vào Đoạt Nhật lâu, vì bảo đảm an toàn cho Đoạt Nhật lâu mà có những hành động sau : thứ nhất, Lệ Thiên tạm thay vị trí thành chủ Xuất Vân Hải thành, quản lý năm vạn Hoàng Kim phong kỵ, cùng hai mươi vạn binh lính Hoàng Kim đang đóng quân tại Xuất Vân và năm vạn tàn quân hải quân Đông Hải, ba mươi vạn đại quân toàn bộ trú ở bên trong Xuất Vân Hải thành !
Thứ hai, vị đứng hàng thứ hai trong ba Hoàng Kim đại tướng, Lôi Động mang theo ba mươi lăm vạn đại quân của mình ra khỏi U Vân Châu, nhất định phải đến Xuất Vân Hải thành trong vòng mười lăm ngày .
Thứ ba, vị thứ ba trong ba Hoàng Kim đại tướng, Cơ Nhược Vũ lập tức rời khỏi chiến trường nam Cửu Châu, chuyển lên phía bắc, phối hợp phòng ngự bên ngoài Xuất Vân Hải thành !
Thứ tư, Cứu Thế Sơn đại tài quyết trưởng, người chỉ đứng sau mỗi Hoàng Kim thánh nhân bí mật tới Đoạt Nhật lâu !
Thứ năm, Đông Ca thánh nhân mở phong ấn của Cứu Thế Sơn, lấy đi toàn bộ chiến giáp di vật của nam nhân Dương gia sau khi chết để lại trong vòng hai mươi sáu năm qua, chỉ trong mười ngày chuyển hết đến Đoạt Nhật lâu!
Những hành động này là Cơ Na trộm nói cho Trầm Côn, một thánh nhân, một tài quyết trưởng, hoàng kim tam đại tướng, sáu đại cứu thế hắc kỵ, trăm vạn đại quân tập trung ở Xuất Vân Hải thành … Nghe nói về đội hình siêu cấp này mà Trầm Côn thiếu chút khóc ròng !
Bần tăng mới chỉ giết một gã Khuê La mà đã đến mức phải bày trận thế lớn như vậy sao ?
Đây là muốn bảo vệ một tòa tiểu lâu hay là muốn gây ra đại chiến thế giới ?
Đáng sợ nhất chính là cái tên đó khiến Trầm Côn chú ý , ngoài ra, nghe đồn Dạ Trung Thiên đã điều động toàn bộ cao thủ Dạ gia tới đây, La Hàn, Trương Nguyên, riêng Minh Bá bị Huyền Si hạ độc, còn có hơn chục gã cao thủ không rõ tên đều bí mật đi tới Đoạt Nhật lâu trong mấy ngày vừa qua.
Mà đáng sợ nhất chính là : trùng tu Đoạt Nhật lâu mấu chốt ở Mặc gia, Mặc gia mấu chốt ở những Mặc Ngọc lệnh, cho nên không bất ngờ chút nào, Hoàng Kim thánh nhân Đông Ca tự tay viết lệnh truy sát toàn Cửu Châu. Trong vòng mười ngày, thập nhị gia Hoàng Kim bất kể giá nào, không sợ khai chiến cùng bất kỳ kẻ nào cũng phải bắt sống Quang Minh hoàng !
Hoàng Kim thánh nhân, Cứu Thế tài phán trưởng, tam đại hoàng kim chiến tướng …
Đối diện với sự truy giết của những kẻ điên cuồng này …
A Phúc, ngươi có chịu được không ?
Trầm Côn không thể không lo lắng thay cho cái mạng chó của gã mập mạp kia!
Mấy ngày nay, rốt cuộc A Phúc đã làm gì ?
Đáp án rất đơn giản …
A Phúc của chúng ta … thăng quan tiến chức!

- Quang Minh hoàng tướng quân, chúng ta bị địch nhân bao vây, phải làm sao bây giờ ?
Bên bờ biển cạnh Xuất Vân Hải thành, hơn mười chiến hạm nổi trên mặt nước, đối diện là đại doanh của Hoàng Kim hải quân, sau lưng là cả một hạm đội đông nghìn nghịt, tính nhanh ít nhất cũng có hơn ba trăm chiến hạm, hơn nữa đều là pháo đài mạnh nhất trên biển hiện nay của Cửu Châu - Hoàng kim pháo hạm!
Sau khi Trầm Ưng mang hạm đội ở Ô Sào đi, Hoàng Kim pháo hạm này đã trở thành lực lượng hải quân mạnh nhất của Hoàng Kim huyết tộc.
- Tổ bà nó chứ!
A Phúc mặc bộ giáp trụ vàng chóe, trong tay cầm một chiếc trống cùng chùy vàng cực lớn, áo choàng hồng rực bay phấp phới, Long Hùng Thanh Sơn nằm ở bên cạnh, chợt nhìn thật đúng là bộ dáng oai hùng của một đại tướng, thế nhưng nhìn kỹ lại, đũng quần hắn … đã ướt rồi !
Ông trời chết tiệt, vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này chứ!
Nhớ lại những việc xảy ra từ sau lúc chia tay cùng Trầm Côn , A Phúc ngay cả suy nghĩ nhảy xuống biển tự sát cũng đều đã có!
Sau khi chia tay cùng Trầm Côn , A Phúc mang theo Long Thanh Sơn chạy trên biển, hắn còn hoan hỉ thầm nghĩ, cứ tránh ở trên biển thế này dù Hoàng Kim huyết tộc có bản lĩnh bằng trời cũng đừng hòng tìm thấy hắn … Đang tự sướng suy nghĩ thì lửa đạn chợt nổ vang trên đầu, vô số chiến hạm tựa như mây đen bao trùm biển khơi, không ngừng có người bị bắn rơi xuống biển, không phải bị nổ chỉ còn có đầu thì cũng đã bị mất tay chân… Thật lâu sau A Phúc mới biết rằng, đây là hải quân Thiên Minh đang bị hạm đội Đông Hải hạm đội của Hoàng Kim huyết tộc phục kích!
Con bà nó mà!
Tự dưng lại bị cuốn vào cuộc hải chiến này chứ!?
A Phúc không cần suy nghĩ, vỗ Long Thanh Sơn, hai người nhanh chóng chạy về phía bờ biển, thế nhưng vừa mới ló đầu khỏi dãy đá ngầm thì đã đụng phải một đội binh lính của Hoàng Kim huyết tộc cũng vừa tới, hai nhóm người vừa nhìn thấy nhau, chợt giật nảy mình, sau đó liền tru lên xung phong liều chết cùng một chỗ … Còn may là gần đây Long Thanh Sơn đã phát triển hơn nhiều, sau một hồi khổ chiến chẳng những cứu được A Phúc mà còn giải thoát cho một đại hán trọng thương bị bọn lính bắt làm tù binh…
- Huynh đệ, đa tạ! – Gã đại hán kia cười ha hả:
- Vừa rồi gặp phải Lệ Thiên, ta chặt đứt một bàn tay của hắn, bản thân mình cũng bị nội thương, nếu không có huynh đệ có lẽ ta đã bị mấy thằng oắt con kia bắt làm tù binh!
Nói xong, đại hán nhìn kỹ bộ dáng của A Phúc:
- Kim giáp, song chùy, hồng hồ tử… Nghe đồn Mộng Bồ Đề gần đây thiếu người trầm trọng, thu nhận mấy gã phế vật, ngươi cũng ở trong số đó sao?
Gã đại hán này quả là thẳng thắn, có điều A Phúc cũng rất thật thà, cười to nói:
- Ha ha ha, đúng rồi, bản đại nhân chính là một trong những tiểu đội trưởng của Mộng Bồ Đề, tên là Quang Minh Hoàng!
- Mộng Bồ Đề rất cẩn thận, hẳn là đã hạ độc cho các ngươi …. – Ánh mắt đại hán chợt thay đổi:
- Ngươi đã rời khỏi đội ngũ vì sao còn không bị độc phát?
- Ha ha ha ha! – A Phúc cười đáp:
- Bản đại nhân thần công thông huyền, chỉ là chút độc dược, có gì phải sợ?
- Ngươi giải được độc của Mộng Bồ Đề? – Đại hán nhíu mày, tiếp tục đánh giá thực lực của Long Thanh Sơn, thầm nhủ, gã Quang Minh Hoàng này có được một con long sủng như thế, lại có thể giải được độc của Mộng Bồ Đề, hẳn cũng là một cao thủ không tồi mà!
Bỗng hắn nhận ra một vấn đề cực kỳ kinh khủng:
- Quang minh hoàng? Gần đây giết chết Công Thâu Thiên, bình yên trở ra khỏi đại địa chiến thần, lại cùng cao giọng hát ở ven đường cùng Dương Ngũ gia, đánh bại Lệ Thiên cùng Công Thâu Lâm – Quang minh hoàng chính là ngươi sao?
- Chính xác! – A Phúc phấn chấn gật đầu khẳng định, lòng tự nhủ mình coi như cũng là có danh tiếng.
- Có thể tạo ra chiến tích như thế, võ công của huynh đệ nhất định không tồi mà? – Sắc mặt đại hán chợt nghiêm túc hơn hẳn . Nguồn truyện: Truyện FULL
A phúc cũng thật thối tha, bèn cất cao giọng hát bài Nhất khúc đại phong, đại hán Hoàng đình có khí vận hộ thể, tuy rằng thực lực công kích không lớn, nhưng tướng mạo cũng rất dọa người!
Cao Tổ thống nhất Vũ Nội, Vũ Đế vung roi Hung Nô, Quang Võ Trung hưng bá Cửu Châu, bao phủ số mệnh bốn trăm năm của Đại Hán Vương. A Phúc ha hả cười nói:
- Ha ha ha, đây vốn là thực lực của bản đại nhân!
- Hay, rất hay... – Đại hán nhìn A Phúc chằm chằm, ánh mắt liên tục lóe sáng:
- Huynh đệ thần uy như thế, là may mắn của Thiên Minh, may mắn cho huyết mạch Viêm Hoàng! Hiện giờ đại chiến chưa xong, có dám theo ta quay về diệt Đông Hải, dẹp yên Hoàng Kim hạm đội không?
- Hả?
A Phúc còn đang sững sờ, đại hán đã xoay người nhằm phía biển khơi, mà sau lưng đám binh lính Hoàng Kim đã đánh giết lại đây, A Phúc không còn lựa chọn nào đành cắn răng đi theo sau lưng đại hán… Lại nói, Long Thanh Sơn ở phía dưới cũng không chịu thua kém, long uy tản ra liền hù dọa vô số yêu thú trong biển, khiến hải quân Thiên Minh không ngớt cao giọng hô Quang Minh Hoàng dũng mãnh vô song phi thường.
Bấy giờ hậu quả cái chết của Khuê La cũng xuất hiện, hạm đội không có sự chỉ huy của thống soái nên liên tiếp thất bại mà tháo chạy, riêng A Phúc hai mắt cũng sáng lên, hắn am hiểu nhất chính là đánh chó dưới nước mà.
Kiểm kê sau cuộc chiến, A Phúc đi theo đại hán kia vào ra ba lần, tự mình dùng pháo bắn chìm bốn chiến thuyền địch quân.
Lệnh khen thưởng đưa đến, A Phúc liền thành một chiến đội trưởng trong quân đội tinh nhuệ của Thiên Minh, coi như là một quan quân cấp bậc hiệu úy.
Càng khéo hơn chính là, ngay sau ngày nhậm chức, lệnh truy sát toàn Cửu Châu của Đông Ca truyền khắp bốn phương: "Không tiếc mọi giá, không sợ cùng bất kỳ ai khai chiến cũng phải bắt sống Quang Minh Hoàng!". Đã bao nhiêu năm rồi Đông Ca thánh nhân không có hành động như thế nhằm vào một người nào. Hoàng Kim huyết tộc bao nhiêu năm không có hạ một lệnh truy sát toàn Cửu Châu như thế!?
Có thể bị Hoàng Kim huyết tộc coi trọng như thế, có thể kinh động Hoàng Kim thánh nhân tự tay ra lệnh đuổi giết như thế, Quang Minh Hoàng đại nhân rốt cuộc vĩ đại đến mức độ nào đây!?
Dưới cái nhìn của Thiên Minh, càng là địch nhân mà Hoàng Kim huyết tộc coi trọng, lại càng chính là đối tượng mà mình cần trọng điểm bồi dưỡng, cho nên A Phúc liền đó cũng nhận được lệnh khen thưởng lần thứ hai – thăng chức làm phó quan hạm đội thứ ba của Thiên Minh, kiêm nhiệm chức thuyền trưởng của chiến hạm "Cự Nha Hào".
Người sáng suốt đều nhìn ra, một chức thuyền trưởng nho nhỏ chỉ là khảo nghiệm đối với A Phúc, nếu hắn có thể biểu hiện ra đủ thực lực, đại đô thống hạm đội thứ ba của Thiên Minh, thậm chí cả chức vị đốc quân toàn chiến khu Cửu Châu đều có thể nằm trong túi A Phúc!
Đối mặt với việc thăng chức nhanh như thế không ai không phục, bởi vì đại hán mà A Phúc vừa cứu trở về tên là Cuồng Lôi !
Cuồng Lôi – một trong mười hai thiên quân của Thiên Minh, đại nguyên soái đốc quân chiến tuyến Cửu Châu!
Công cao chớ quá cứu chủ, A Phúc chính là may mắn như vậy!
Đương nhiên, chức vụ càng cao trách nhiệm cũng càng lớn, cho nên sau khi A Phúc nhậm chức liền có thêm một mệnh lệnh mới – một trong ba Hoàng Kim đại tướng, Cơ Nhược Vũ đang phụng mệnh đi lên bắc, hạm đội vào khoảng rạng sáng đêm nay sẽ tiến vào Xuất Vân Đông Hải, toàn bộ hạm đội số ba cần phải ngăn chặn Cơ Nhược Vũ, ít nhất phải kéo dài hơn năm tiếng!
Tại sao Cơ Nhược Vũ lại tới Xuất Vân Hải thành, vì sao lại phải chặn đường hắn, tất cả A Phúc đều không biết, hắn chỉ biết – Mẹ cha nó chứ, chính mình phải đi theo hạm đội số ba xuất chinh, muốn đi liều mạng trên chiến trường mà!
A Phúc sợ đến choáng váng, cho nên chiến hào Cự Nha Hào ủa hắn cũng chậm rãi trôi đi. Sau khi khai chiến nửa tiếng mới tới được chiến trường, mà bấy giờ hạm đội số ba đã muốn tan rã, chỉ còn lại không tới mười chiếc chiến hạm.
- Mẹ nó, tổ bà nó chứ!
Đứng ở trên boong tuyền, A Phúc khóc không ra nước mắt nhìn hạm đội của Cơ Nhược Vũ, hơn một trăm chiến hạm chỉ nửa tiếng đã bị xóa sạch gần chín phần … Sớm biết như vậy đã bỏ chạy cho rồi, còn tới góp vui làm cái gì chứ!
- Cơ Nhược Vũ thật mạnh, không hổ là Chiến Thần hải quân trong ba đại quân Hoàng Kim!
Mấy sĩ quan phụ tá cũng đi theo bên người A Phúc, sau khi thăng quan A Phúc cũng không quên mấy gã thủ hạ cũ nên gọi Gia Cát Huyền Hồ, Bạch Chi Ngữ, Long Kiệt, Hiên Viên Thiên Đạo, còn có Hồ nhân La Ma, đều gọi tới chỗ mình, coi như là thành lập một tiểu ban bệ.
Lúc này, Gia Cát Huyền Hồ lạnh lùng nhìn hạm đội của Cơ Nhược Vũ, bình tĩnh nói:
- Ba trăm mười bảy Hoàng Kim chiến hạm của quân địch, đội hình chữ T, trước mặt không hề có khả năng phá vây … Đại nhân, đề nghị phá vây từ hướng đông bắc!
- Một pháo chưa nổ mà đã chạy trốn, thực không xứng với danh chiến sĩ Thiên Minh! – Hiên Viên Thiên Đạo cũng nhìn địch quân, xúc động nói:
- Mới vừa rồi thống soái thứ sáu của quân địch bị giết, khẳng định không tiện chỉ huy, đại nhân, đập vào hạm đội thứ sáu, xử lý pháo hạm của bọn họ rồi hãy đi, chúng ta tối thiểu có sáu thành chiến thắng!
- Sáu, sáu thành, cao như vậy sao?
A Phúc ngơ ngác nhìn mấy thuộc hạ của mình, cái gì quan sát chiến trận, cái gì đánh giá hạm đội trận hình, hắn thật dốt đặc cán mai, thế nhưng mấy thủ hạ xuất thân từ ngư dân tại sao lại có thể nhìn ra nhiều thứ như vậy?
Chẳng lẽ đúng như lời người ta nói, bọn họ là mãnh tướng trời sinh!?