Vũ Toái Hư Không

Chương 288: Hồng hồng lục lục (1)




Nhìn bóng lưng Cơ Na, Khuê La nhíu mày.
Hắn cảm giác được, cảm xúc của tiểu công chúa có chút không đúng. Suy nghĩ một chút trường hợp vừa rồi, Trầm Côn không ăn hoàng kim thịnh yến, hơn nữa đối với thịnh yến biểu hiện vô cùng chán ghét.
Đây là một tín hiệu nguy hiểm. Thân là hoàng kim thành chủ, chính mình nhất định phải làm gì đó để bảo đảm sự trung thành của Trầm Côn.
- Trầm tế tửu, dừng bước!
Khuê La đi mấy bước đuổi theo Trầm Côn, cười nói:
- Sắc trời còn sớm, tế tửu đại nhân có hứng thú cùng mạt tướng uống mấy chén không?
- Lão huynh, bây giờ là hai rưỡi sáng a!
Trầm Côn la lớn, cười tủm tỉm nói:
- Lúc này không tiện a, Dạ đại thiếu gia vẫn còn đang chờ ta đến trình diện đấy!
- Đại nhân yên tâm, ta đã cho người đến báo với đại thiếu gia rồi!
Khuê La không để cho Trầm Côn có cơ hội thoái thác, bắt lấy cánh tay hắn, xuyên qua một cái hồ nhỏ tối đen, đi tới một tửu quán phía bắc Đoạt nhật lâu .
Đoạt nhật lâu trùng tu, phạm vi mười dặm xung quanh đều biến thành khu vực cấm, chỉ có người được hoàng kim huyết tốc phê duyệt mới có thể buôn bán. Chính vì thế nên chủ nhân cái quán này đã bị đuổi đi, chỉ còn lại có mấy cái bàn cùng vài vò rượu mạnh.
- Lão huynh, ngươi làm gì vậy?
Trầm Côn nhất thời khẩn trương, cái quán rượu nhỏ này vị thế hẻo lánh, nóc nhà gần nhất cũng ở ngoài trăm mét. Hơn nữa, trời tối đen như mực, cách đó không xa là công trường Đoạt nhật lâu đang sửa chữa nên vô số tiếng ồn quấy nhiễu. Nếu Khuê La giết chết Trầm Côn ở đây, mười ngày, tám ngày sau không ai có thể phát hiện được thi thể Trầm Côn!
- Lão đệ đừng sợ, ngươi chính là đại hồng nhân trước mặt công chúa, ta còn có thể hại ngươi sao?
Khuê La cười cười, mời Trầm Côn ngồi xuống bàn:
- Tuy rằng chưa chính thức nhận mệnh nhưng lão đệ nhất định là cung đình tế tửu, ta đây không thể không hỏi một câu, thân là cung đình tế tửu lão đệ định giúp công chúa điện hạ thế nào đây?
Trầm Côn không đoán ra ý tứ của hắn, cười khan nói:
- Còn có thể thế nào, phàm là lời công chúa nói , ta nhất định ghi ở trong lòng, phàm là công chúa yêu cầu, ta nhất định hết sức hoàn thành!
- Đừng nói không!
Khuê La vung tay lên, lạnh lùng nói:
- Lão đệ ngươi phải hiểu là ta xuất thân gia nô của Ba gia, Ba Sơn vũ thánh nhân, còn có Ba phu nhân, mẹ của công chúa đều là chủ nhân mà ta dốc sức phục vụ mấy chục năm … Những lời mà ngươi nói hôm Nay, ta sẽ chuyển lại nguyên văn đến cho hai vị chủ nhân!
- Ai u, lão huynh ngài nói…
Trầm Côn cười tủm nói:
- Ta vừa mới làm quan, còn không biết cung đình tế tửu là phải làm gì … Nếu không lão huynh nhắc cho ta vài câu?
- Cũng được, ta sẽ chỉ cho ngươi một ít!
Lạnh lùng gật đầu, Khuê La nói :
- Cung đình tế tửu, chủ yếu là phụ trách dạy công chúa điện hạ âm nhạc, nhưng thực tế chức vụ này có thể tùy thời gặp công chúa, thậm chí là cùng công chúa ở chung sớm chiều, lực ảnh hưởng phi thường lớn!
- À, à!
Trầm Côn đã ôm tâm tư sớm muộn gì cũng phải xử lý Cơ Na nên căn bản không đem chức vụ này để trong lòng.
- Thứ nhất, cung đình tế tửu có quyền đưa ra đề nghị đối với công chúa.
Khuê La nói tiếp :
- Cũng như hai mươi vạn hoàng kim quân đóng ở Xuất vân hải thành này, ngươi thấy vị tướng lãnh nào lười biếng, hoặc không thích hợp bảo hộ công chúa, chỉ cần một câu làm công chúa vui vẻ, cũng có thể bãi miễn chức vụ của tướng lãnh kia, thậm chí giết hắn!
- Ô?
Ánh mắt Trầm Côn sáng lên:
- Ta nhìn Lệ Thiên không vừa mắt, giết hắn cũng được sao?
Khuê La không để ý tới hắn, tiếp tục nói:
- Thứ hai, cung đình tế tửu, có nghĩa vụ khuyên nhủ ngôn từ, cử chỉ của công chúa, không khuyên được có thể mật hàm tâu lên Thiên Hạ Cộng Chủ hoặc Hoàng Kim Thánh Nhân … Nói cách khác, ngươi có tư cách trực diện gặp Thiên Thánh, nhìn ai không vừa mắt, viết một phần báo cáo, coi như không thể giết hắn cũng có thể lột một tầng da của hắn!
Trầm Côn dần dần hứng thú!
- Thứ ba ….
Giọng Khuê La chợt nhỏ xuống :
- Mọi người đều biết, đương kim Đại chu thiên tử không có con trai, đang chuẩn bị chọn một công chúa làm nữ hoàng … Nếu không có gì ngoài ý muốn, hai mươi năm sau, Cơ Na công chúa sẽ thành Cơ Na bệ hạ. Đến lúc đó ngươi cũng lên, không phải cửu châu tể tướng cũng là hắc bào giám sát quan, có thể nói quyền khuynh đại lục, dưới một người mà trên vạn người!
- Cơ Na là thái tử?
Trầm Côn lần này thật sự là giật mình .
Liếc mắt nhìn Trầm Côn một cái, Khuê La cười lạnh nói:
- Nếu công chúa không có thân phận thái tử, các đại tướng nắm giữ hơn mười vạn binh quyền sẽ sợ nàng sao? Sẽ bỏ qua cho tính tình cổ quái của nàng sao?
@@$#%$%! Không ngờ Cơ Na là nữ hoàng tương lai!
Đôi mắt của Trầm Côn chợt híp lại, nếu như mình có thể tìm cơ hội xử lý nữ hoàng tương lai chẳng phải là có công lớn cùng Viêm hoàng huyết mạch sao. Coi như không phải anh hùng dân tộc, cũng có thể lưu danh sử xanh giống như Kinh Kha đi?
Phi phi, cái gì Kinh kha, bần tăng nhất định không thể thành một gã thích khách chịu chết, giết Cơ Na rồi ta nhất định sẽ tìm được cơ hội có thể bình yên quay ra … Nghĩ tới đó, khóe miệng Trầm Côn thoáng cười:
- Cung đình tế tửu không ngờ có nhiều điều lợi như vậy …. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Đúng vậy a, cung đình tế tửu chức nhỏ quyền to, tương lai không thể hạn lượng …
Lời nói Khuê La lại thay đổi .
- Cho nên, người có tư cách đảm nhiệm chức này nhất định phải trung thành và tận tâm đối với hoàng kim huyết tộc, mà cung đình tế tửu cũng nhất định phải chứng tỏ một chút lòng trung thành của mình!
- Lão huynh, lời này của ngươi là có ý gì?
Trầm Côn nghe ra một tia sát khí nên chợt đứng dậy .
- Ngồi xuống, đừng sợ, ta sẽ không giết ngươi!
Khuê La lấy một chút thịt nát cùng rượu bày ra trước mặt Trầm Côn:
- Đây là một phần của Hoàng kim thịnh yến vừa rồi còn lại, ta chỉ muốn ngươi ăn hết sau đó viết một bản cam kết trung thành với hoàng kim huyết tộc cho ta.
Còn muốn ta ăn thịt người? Trầm Côn nhíu mày, giọng nói có phần lạnh xuống:
- Lão huynh, công chúa đã cho phép ta không cần ăn, ngươi cũng miễn đi được không?
- Công chúa là công chúa ta là ta!
Khuê La dí sát vào tai Trầm Côn , điềm nhiên nói:
- Hôm Nay ngươi nhất định phải cho ta một đảm bảo, bằng không, ta sẽ không cho phép một kẻ không đáng tin ở lại bên cạnh công chúa, cho dù là công chúa nổi giận, có giết ta.
- Ai….
Trầm Côn thở dài:
- Lão huynh đừng bức ta động thủ!
- Sớm đoán là ngươi sẽ từ chối, bằng không, ta cũng sẽ không chọn lựa một nơi thích hợp giết người như vậy!
Khuê La chậm rãi đứng lên, lùi lại khoảng cách đủ tấn công:
- Nếu ta không lầm, ngươi tối thiểu là hồng nguyên vũ tông, đối với những người khác mà nói là một cao thủ không tồi, có điều đối với ta mà nói.
Nói tới đó, hắn cách Trầm Côn khoảng hai mươi thước, đột nhiên quát lớn một tiếng, thân hình mập mạp như một búa tạ nghìn cân, vọt mạnh tới Trầm Côn!
Đã bắt đầu rồi sao?
Trầm Côn thò một tay xuống dưới đất, trong khoảng khắc mai phục mấy chục trương pháp trận linh phù, sau đó kích hoạt một tờ linh phù, tiếp theo nhờ lực nổ mạnh mà bay lên giữa không trung, khó khăn tránh thoát khỏi đòn của Khuê La.
Trong suy nghĩ của hắn hình thể mập mạp của Khuê La, khẳng định không thể có động tác nhanh nổi. Chỉ cần mình có thể cướp được ưu thế trên cao, so tốc độ trên không, vậy thì dù không phải là đối thủ của Khuê La cũng có thể toàn thân thoát đi!
Có điều Trầm Côn đánh giá thực lực Khuê La quá thấp!
Nửa giây, Trầm Côn vừa mới bay lên giữa không trung, Khuê La liền biến mất tại chỗ rồi đột nhiên xuất hiện sau lưng Trầm Côn!
Hắn vung đầu lên hung hăng cụng vào ót Trầm Côn!
Oanh!
Tựa như trời sập, đầu Trầm Côn thiếu chút nữa bị gõ nát, mà thân thể hắn vuông góc rơi thẳng xuống mặt đất nhanh như sao xẹt, sau đó lún xuống gần mười thước!
- Muốn so tốc độ cùng ta?
Khuê La bay giữa không trung nhìn hố sâu dưới đất cười lạnh nói:
- Nếu tốc độ nhanh liền có thể đánh bại ta thì Đông ca thánh nhân sao dám để cho ta trấn thủ một trung tâm quân sự và chính trị đứng đầu Cửu châu như Xuất vân hải thành này?
Nôn ….
Trầm Côn giãy dụa bò lên từ trong hố đất, đầu óc chấn động khiến hắn không nhịn được nôn ra một ngụm máu tươi.
"Quá mạnh mẽ …" Hắn quát to:
- Các lão huynh, có cách nào đối phó hắn không?
Một mảnh yên tĩnh .
Vương kiêu cùng Lý mục đều là võ đấu, đối diện với thực lực chênh lệch tuyệt đối, bọn họ căn bản sẽ không thể phản công .
Cổ Nguyệt Hà bất đắc dĩ cười khổ, thiên khiển mà hắn đưa tới đối với hoàng kim huyết tộc là không có hiệu quả, Công Thâu Lâm đã chứng minh điều này … Thủy Nhi cùng Huyền Si càng không thể dùng đến. Dùng độc cùng công kích linh hồn đều cần có thời gian nhưng với tốc độ của Khuê La, tuyệt đối sẽ không cho bọn họ cơ hội đó!
- Mọi người mau nghĩ biện pháp a!
Trầm Côn thật sự gấp gáp, lại hô to:
- Vương lão huynh, ngươi không phải am hiểu nhất quan sát sao? Lập tức tìm nhược điểm của Khuê La cho ta?
- Con nhím kia thực sự có một điểm yếu, xung phong quá mức cứng nhắc, thường thường không kịp xoay người.
Tiếng của Vương kiêu thực bất đắc dĩ:
- Chỉ cần ngươi có thể tránh được một lần tấn công của hắn, né sang bên cạnh người hắn đánh vào hai bên sườn thì còn có cơ hội, có điều tốc độ của Khuê La … Ngươi ngay cả một chiêu của hắn cũng không thể tránh được a!
- Chỉ cần bắt kịp tốc độ, bắt lấy hắn không cho cơ hội xoay người … $^%^%&, ta nào có loại tốc độ này!
Trầm Côn bất đắc dĩ mắng to .
Hắn chỉ là buột miệng trong lúc cấp bách, Khuê La nghe vậy liền bật cười nói:
- Bắt lấy ta không kịp xoay người? Tiểu tử kia, ánh mắt của ngươi không tồi … Chính xác, nhược điểm của ta chính là lúc không kịp xoay người, bộc lộ ra hai sườn, có điều ngươi có thể bắt được nhược điểm này sao?
Nói rồi thân ảnh mập mạp của Khuê La lại chớp lên, nhảy mắt liền xung phong tới trước mặt Trầm Côn .
Trơ mắt nhìn Khuê La, trong lòng Trầm Côn hiểu rằng, chỉ cần mình lui một bước về phía bên trái, đồng thời quăng một đạo bùa vào giữa người Khuê La là có thể hóa giải sát chiêu, có điều đúng theo lời Khuê La cùng Vương kiêu, trước mặt tốc độ tuyệt đối, hắn có lòng chứ không đủ lực, nghĩ được cách mà không đủ tốc độ làm được!
Chẳng nhẽ phải chết ở chỗ này sao?
Trầm Côn ôm hy vọng cuối cùng, vỗ Bất sắc ở bên cạnh, muốn cho hắn hóa thành áo giáp bảo vệ trước ngực mình!
Trong cái vỗ này, Trầm Côn bỗng nhiên đụng đến hai thứ nho nhỏ gì đó trên đai lưng … Thời gian cấp bách hắn không kịp kiểm tra lại, vung tay đem hai thứ đồ kia ném ra ngoài, dù nó là cái gì, có thể ngăn cản Khuê La nửa giây cũng là tốt!
Rắc!
Rắc!
Hai thứ kia vừa rời khỏi tay liền vang lên hai tiếng kim khí, Trầm Côn chỉ cảm thấy hoa mắt, u mê, liền nhìn thấy hai vật nhỏ kia biến thành một bóng đen thật lớn, gắn lên sau lưng của hắn!
Một giây sau, Trầm Côn bỗng nhiên cảm thấy chính mình như không còn trọng lượng, dù chỉ là một làn gió cũng có thể khiến mình bay vù lên không …
Mà cách đấu so tốc độ đã đột nhiên biến thành sự thật, hắn lấy tốc độ mà mắt thường không thể bắt kịp chạy tới mặt phải của Khuê La, trường kiếm do Bất sắc hóa thành đâm ra.
Thân thể Khuê La phòng ngự cũng là cực kỳ mạnh mẽ, một kiếm này chỉ phá được một điểm da ngoài của hắn, có điều Độc phật Huyền si đã tận dụng thời cơ, tách ra khỏi thân thể, nhanh chóng móc ra mấy loại dược thảo, nhanh chóng luyện hóa rồi bôi hết lên vết thương của Khuê La .
Đây là kịch độc kiến huyết phong hầu.