Vũ Toái Hư Không

Chương 247: Tòa thành “Hắc Thổ”




Đi ở trong "tòa thành Hắc Thổ", A Phúc tò mò mở tròn hai mắt, cảm thấy tất cả đều hết sức thần kì. Tỷ như, chủ yếu trên đường thành thị này là một cái dây cu-roa thật dài chuyển động trên những bánh răng, bốn phía trên đường thông suốt, đứng lên trên loại này, nó có thể mang ngươi đi lên phía trước. Hơn nữa mỗi một đầu đường lại thấy một biển báo giao thông, trên đó viết, "đi thẳng đến chỗ thu mua nguyên liệu, mời đổi sang chuyến xe số 3 đi tuyến đường chính" ở chỗ này ngồi xe số 6 tuyến đường chính, chào mừng bạn đến tửu quán Mặc gia, và nhiều thứ linh tinh nữa.
Đương nhiên, lấy trình độ văn hóa của A Phúc, đọc mà không hiểu mấy chữ cổ triện viết gì, còn có những công trình trong nội thành!
Ở Hắc Thổ Gia, kiến trúc thấp nhất cũng là bảy- tám tầng, cao nhất là dựng đứng giữa tầng mây, căn bản là không nhìn thấy đỉnh, nếu cái này mà đặt ở thành thị khác nhất định khiến bình dân leo lầu đến sùi bọt mép. Nhưng mà ở bên ngoài mỗi tòa nhà cao tầng này đều kiến tạo một xe cáp lớn, ngồi trên xe cáp, lên tiếng gọi, là có thể đi xe cáp từ trên xuống dưới, quả thực giống như thang máy mà thiếu gia đã từng nói qua.
Quá đáng nhất chính là, đằng trước đi tới một tiểu cô nương, bộ dáng khoảng mười một mười hai tuổi, ăn mặc rách rưới, vừa nhìn là biết là nhà quê chưa va chạm cảnh đời.
A Phúc muốn lừa cô nương này kiếm bữa cơm, kết cục người ta liếc mắt nhìn Đại Cẩu Hùng, khinh miệt mà tỏ vẻ thời đại nào rồi, ngươi còn lấy sinh vật sống làm tọa kỵ? Sau đó như ảo thuật trong thoáng chốc cô gái xuất ra hai mộc bổng, tổ hợp hai cái lại, biến thành một con bạch hạc bằng máy móc hoa lệ, rồi cưỡi bay đi mất.
A Phúc cảm thấy như mình bị nhìn khinh bỉ… Ôi tía ơi, cuối cùng đây là địa phương quái quỉ gì?
Đứng tại trạm xe Thủy Mã Long, xe truyền động bằng bánh răng và máy móc phi hành bay loạn đầy trời, A Phúc hoài nghi mình có phải đói quá nên mơ hồ, đang trong cơn ác mộng lạc vào đầm rồng hang hổ!
Lại vòng vo trong thành một hồi, A Phúc phát hiện chỉ số thông minh của mình chưa đủ để lừa gạt hài tử mười hai tuổi, hắn dứt khoát đưa ánh mắt đặt vào trên người những hài tử nhỏ hơn.
Rất nhanh hắn thấy mấy tiểu nam hài tử đàng xa đang hi hi ha ha bay tới, bọn nó chỉ có bộ dáng bảy-tám tuổi, vừa nhìn là biết chính là những hỗn tiểu tử trốn học đi lêu lổng, bọn nhóc cưới cơ giới ưng, có nhóc cưỡi cơ giới kim giáp trùng, trên đầu có hai cánh quạt quay tròn, bay đi so với kỵ sĩ Bắc Địa Vương Tuyết Điêu còn nhanh hơn.
Nhất là tiểu quỷ đầu lĩnh kia, hắn đeo một chiếc kính râm, đứng trên mũi một con thuyền nhỏ, nắm tay thối nho nhỏ chỉ thẳng lên trời, tựa hồ, hắn là một vị thuyền trưởng, đang chỉ huy hạm đội thuyền của mình hăm hở hành trình…
Thuyền biết bay!? Phi thuyền?
Cặp mắt nhỏ của A Phúc sáng rực lên, mấy tên tiểu gia hỏa này có thể lái phi thuyền, nhất định là hài tử con nhà phú quý, hơn nữa tuổi còn nhỏ như vậy… Ôi tía ơi, còn chờ gì nữa, mau theo bọn nhóc lừa chút gì a!
- Oanh!
A Phúc chặn ngang giữa lộ, chỉ tay vào tiểu thuyền đang bay trên bầu trời nói:
- Ngươi là hài tử nhà ai, không biết nơi này không thể bay loạn sao? Ta vốn là đại tướng quân Tống Nguyệt Đế Quốc, mau gọi đại nhân nhà các ngươi đi ra, tiếp tục chuẩn bị một bàn tiệc, ta có lời muốn nói!
- Tống Nguyệt Đế Quốc, là địa phương nào?
- Đại tướng quân là cái gì? Là tên vị đại thúc này sao?
Đám hài tử đều dừng lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có chút sợ hãi bộ dáng A Phúc đói đến đỏ con mắt.
- Đại thúc, người tên là đại tướng quân phải không?
Tiểu thuyền trưởng kia rụt rè nói:
- Người rốt cuộc là nói cái gì a, ta nghe như thế nào lại như vịt nghe sấm!
- Nghe không hiểu cũng không sao, lập tức kêu đại nhân trong nhà đi ra!
A Phúc cố gắng khoe ra bộ dáng uy vũ, quơ đao giết heo nói:
- Hãy nói cho đại nhân nhà ngươi biết, ta là Tống Nguyệt đại tướng quân, phụng mệnh làm nhiệm vụ cơ mật tới gặp Hắc Thổ thành chủ, mau mau chuẩn bị cho ta thức ăn, không nên chậm trễ đại sự ta gặp Hắc Thổ thành chủ!
- Hắc Thổ thành chủ?
Vẻ mặt đám hài tử càng thêm mê man.
- Ai nha, các ngươi ngay cả Hắc Thổ thành chủ cũng không biết sao?
A Phúc đói quá nên nóng nẩy, hét lớn:
- Nơi này không phải hắc thổ tòa thành nhà các ngươi sao, các ngươi đều là thứ dân trong Hắc Thổ, như thế nào không biết thành chủ?!
- Hắc thổ cư gia? Ha ha, nguyên lai là một đại thúc ngốc nghếch, cái gì cũng không biết mà!
Đám hài tử cười như điên, tiểu thuyền trưởng hô:
- Các huynh đệ, phía trước phát hiện một quái đại thúc chặn đường, hỏa lực chuẩn bị, công kích, giấc mơ tung hoành tứ hải của chúng ta liền bắt đầu từ quái đại thúc này vậy!
Nói xong, hài tử cưỡi đại ưng ném ra một cơ giới vũ mao, hài tử cưỡi giáp trùng ném ra một cơ giới phẩn tiện, hài tử mang cánh quạt từ miệng phun ra từng chuỗi tiểu cương cầu, mấy thứ này tuy rằng chỉ là đồ chơi của hài tử, không có tính đả thương người, nhưng cũng làm A Phúc bể đầu máu chảy, xám xịt chui vào trong một hẻm nhỏ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bản thân mình cũng không tệ a, như thế nào bị coi là đứa ngốc, còn nổi lên trò chơi đánh quái vật biển?
Hổn hển!
Hổn hển!
Hổn hển!
Thở hổn hển mấy ngụm khí thô, A Phúc đói bụng đến hoa mắt rồi không thấy rõ cảnh vật phía trước, hoàn hảo Trầm Côn được che dấu trong rương còn có chút cá tôm, hắn thật sự không chịu nổi, liền lấy từ trong rương ra mấy con cua sắp có mùi, mở miệng cắn to, con bà nó, nếu không phải sắp chết đói, A Phúc sao phải chịu ăn loại đồ vật quỷ này chứ!
- Uy, ngươi đang ở đây ăn cái gì?
Đám hài tử truy vào trong cái hẻm nhỏ, vừa nhìn con cua trong tay A Phúc, đều kinh ngạc mở lớn hai con mắt nhìn.
- Cái này, đây chính là quái vật biển trong truyền thuyết sao?
- Các ngươi chưa thấy qua thứ này?
A Phúc giật mình quơ quơ con cua, nơi này cách bờ biển không đến mấy ngày đi đường xem như là vùng duyên hải, thế nào đám hài tử này chưa từng thấy qua con cua!
- Đây đương nhiên là quái vật biển!
A Phúc nói láo trôi chảy.
- Woa, đây là quái vật biển!
Tiểu thuyền trưởng hưng phấn nhảy dựng lên, sau đó, hắn giống như một con đại hôi lang ý đồ lừa gạt tiểu bạch thỏ, chỉ vào con cua cười hì hì nói:
- Đại thúc, hảo đại thúc, người có thể hay không đem con quái vật biển này cho ta? Ta có thể dùng phi thuyền của ta để đổi nha! Một phi thuyền đổi một con quái vật biển nha!
Con này hoàn toàn sắp có mùi, không phải nhanh chóng đói chết sẽ không sực con cua này, thế nhưng có thể đổi lấy một chiếc phi thuyền!?
- Ta…
A Phúc chút nữa thì đã đáp ứng, bất quá hắn chớp mắt, bĩu môi nói:
- Có thể a, tuy vậy bản tướng quân muốn gặp đại nhân nhà các ngươi, chính là Hắc Thổ thành chủ! Chỉ cần các ngươi gọi được thành chủ thành Hắc Thổ tới, bổn tướng quân cho ngươi mười con, không, hai mươi con đại quái!
Cặp mắt Tiểu thuyền trưởng rực sáng.
- Ta không biết cái gì là hắc Thổ thành chủ, bất quá tỷ tỷ ta được không, ta mang ngươi đi gặp tỷ tỷ của ta!
- Ách!
A Phúc liếm liếm môi.
- Tỷ tỷ ngươi biết làm cơm sao?
- Đương nhiên biết, tỷ tỷ của ta chính là đầu bếp tốt nhất, làm cháo thịt ăn được không vậy!
- Cháo thịt?!
- Ách…
- Xuỵt… xuỵt…xuỵt…
- Đại thúc, làm sao ngươi chảy nước miếng?
Đại thúc làm sao ngươi phát run?
- Đại thúc, ngươi, làm sao ngươi đã bất tỉnh rồi?
Nghe đến, hai từ, cháo thịt, A Phúc hạnh phúc mà hôn mê bất tỉnh.
- Tỷ tỷ!
Chỉ huy đám tiểu hài tử đem A Phúc ném lên trên thuyền, tiểu thuyền trưởng chạy cực nhanh về nhà, hô lớn:
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta gặp được một tên đại ngốc, nguyện ý dùng hai mươi con quái vật biển để đổi lấy một phi thuyền, đại ngốc!!!
Tại thời điểm A Phúc mở mắt, miệng đã chảy ra một ít nước dính như keo gì đó, ngửi hấy hương thơm ngào ngạt, còn có chút hương vị thịt tươi cùng gạo nếp.
- Cháo thịt!?
A Phúc híp mắt, dụi mắt, mở ra, đối diện cách đó không xa có một tô cháo, bốc khói nghi ngút, hắn vội vàng lẻn đến bê lên, cũng không quản miệng bị cháo nóng làm bỏng, xoạt xoạt đã đem một tô cháo đổ vào bụng.
Lạch cạch!
Ném nồi cháo ở một bên, A Phúc thỏa mãn vỗ vỗ bụng bự, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một nhà gỗ nhỏ phi thường sơ sài, không có cơ quan thần kỳ như ở ngoài kia, thực sự vô cùng đơn giản có hai chiếc giường, một cái bếp lò, có chút giống nhà cỏ bần hàn ở sơn dã nông thôn bình thường, mà Long Thanh Sơn bị đem làm sủng vật, bị buộc tại một cây cột lớn ngoài cửa, vẻ mặt u oán bảo vệ Trầm Côn được dấu trong rương, còn tiểu thuyền trưởng kia đang bê một bát cháo thịt nhỏ, ở một bên ngơ ngác nhìn. Thấy rương lớn vẫn còn, A Phúc thở phào nhẹ nhõm, bắt chuyện với tiểu thuyền trưởng:
- Uy, cháo thịt sao? Có tận ba nồi?
A!
Bỗng nhiên trong lúc đó, sau lưng một tiếng dịu dàng tươi cười:
- Đại thúc, ngươi bị đói thoát lực, không nên ăn nhiều, nếu không nổ bụng mà chết đấy.
- Không được!!! Con bà nó ta thà rằng chết vì no, còn hơn làm con ma đói, ồ…?
Thanh âm này… đột nhiên A Phúc ngây dại.
Quay đầu liếc nhìn dọc theo thanh âm của chủ nhân, nhất thời liền thu hồi cái miệng đầy chữ thô tục, xuất ra ngữ khí vận phần ôn nhu, tựa hồ như thì thầm với một đóa hoa tươi nói:
- Tiểu thư nói rất đúng, ta thật lỗ mãng, xin đa tạ ý tốt của tiểu thư, bản nhân hiểu rồi, tự nhiên để ở trong lòng. Mặt khác, xin tiểu thư đừng gọi ta là đại thúc, ta mới có hai mươi sáu cái xuân xanh mà.
Nói xong, hắn tự cho là tao nhã ưỡn ngực lên. Thì ra bên cửa sổ một vị hắc y thiếu nữ đang đứng, đầu tiên đưa lưng về phía A Phúc, lộ ra một đầu tó ten dày và dài, đường cong xinh đẹp từ hai vai đổ xuống, mà khi nàng xoay đầu lại hướng về phía A Phúc mỉm cười, trong phút chốc, ánh trăng như mờ đi, hoa tươi kém sắc, bách điểu xấu hổ trở về, tuyệt mỹ dung nhân thế gian hiếm thấy, làm cho A Phúc không tự chủ được bày ra tư thế ưu nhã nhất, chậm rãi há hốc mồm.
"Ôi tía ơi, quỷ thần ơi, so với đệ nhất mỹ nữ của lầu xanh, so với A La tiểu thư cũng không kém là bao…"
- Ngươi tại sao không nói chuyện?
Cô gái ngiêng đầu tò mò hỏi han:
- Đúng là ăn no quá sao?
- Tiểu thư nói đến chuyện này, ta là binh sĩ đánh giặc, người thô kệch, ăn nhiều, cũng không chết được, ha ha, ha ha…
Không biết tại sao, vừa nhìn thấy dung mạo thiếu nữ, A Phúc liền kìm lòng không đậu dấu đi mặt thô tục của mình, đuổi hết từ ngữ thô tục trong bụng, tận lực biểu hiện ra ra mình một chút tao nhã hào phóng.
Đây xem như nhất kiến chung tình sao?
A Phúc xấu hổ đỏ mặt…
Hắn cũng không rõ cảm giác của mình. Dù thế nào đi nữa hắn cũng không muốn làm cho thiếu nữ này khinh thường hắn, càng không muốn để cho nàng biết mình có một siêu cấp tục danh xx Vương Đại Phúc!
Cho nên sau vài câu tán gẫu đơn giản, khi thiếu nữ hỏi tên mình thì A Phúc hư cấu cho mình một cái tên tuyệt đối phong cách, tuyệt đối có khả năng hấp dẫn ánh mắt các cô nương.
- Tiểu thư mỹ lệ.
Mập mạp, khuôn mặt núng nính nặn ra một nụ cười tươi.
- Ta đến từ Tống Nguyệt Đế Quốc, dưới tay cũng có một ít huynh đệ, mấy tiểu quốc gia, may mắn chưa có bao giờ đánh bại được ta. Ha ha, cho nên giang hồ bằng hữu ưu ái, tặng cho ta một cái biệt danh, Hồng Nhiêm Chiến Thần, Duy cầu Nhất Bại Quang Minh Hoàng (Biên: Chiến thần râu rậm, xin một lần được thua ), tiểu thư gọi ta một tiếng Quang Minh hoàng đại nhân là được!
Phốc!
Đang uống nước hắc y thiếu nữ phun hết cả ra.