Vũ Toái Hư Không

Chương 239: Trung Nghĩa Thiên Thu (2)




Bất Sắc đương nhiên có một đái lục mạo tử Vũ Hồn, Nhưng mà… chuyện này với chế tạo có quan hệ gì sao?
Trầm Côn vội vàng hỏi:
- Lão gia tử, chế tạo thất bại rồi sao?
- Đừng nói lời vô nghĩa, ta chỉ hỏi ngươi một câu.
Trầm Niệm Tổ đôi mắt trợn tròn, bộ dáng điên khùng, từng chữ từng chữ nói:
- Ngươi nói cho ta thật rõ ràng, vì cái gì không nói cho ta biết, Bất Sắc còn có một đái lục mao tử Vũ Hồn?
- Lão gia tử, có hay không Vũ Hồn, chuyện này cùng ngài chế tạo có quan hệ sao?
Trầm Côn khó hiểu.
- Tại sao không có quan hệ? Ta muốn tạo ra Bách binh chi vương có thể là một loại "Hồn binh", hồn binh, nghe tên này, ngươi liền phải biết nó và linh hồn có liên quan chứ.
Trầm Niệm Tổ cả đời tâm huyết với nghiên cứu, thống khổ co quắp trên mặt đất, vò đầu bứt tóc của mình.
Mà Trầm Côn không ngờ quá trình chú tạo còn có liên hệ tới linh hồn, thật đúng là hắn không có đem chuyện tình lục bào thần tướng nói cho Trầm Niệm Tổ. Đương nhiên, hắn cũng có ý tứ giấu diếm chút bí mật, dù sao thân phận lục bào thần tướng cũng mẫn cảm, không thể dễ dàng nói cho người khác biết.
- Lão gia tử, người đừng có gấp.
Trầm Côn nâng Trầm Niệm Tổ dậy, ôn nhu nói:
- Cứ từ từ nói, quá trình chế tạo đến tột cùng sảy ra vấn đề gì?
- Aizz, cái này cũng trách ta sơ ý...
Trầm Niệm Tổ thống khổ nói:
- Muốn đem Bất Sắc chú tạo thành bách binh chi vương, trình tự trọng yếu nhất, chính là để cho hắn dung hợp các loại binh khí khuôn đúc… Có khuôn đúc, Bất Sắc mới có thể dựa theo khuôn đúc thiên biến vạn hóa, tùy tâm sở dục...
- Muốn hoàn thành quá trình dung hợp này, nhất định phải trải qua ba bước:
- Bước đầu tiên, linh hồn Bất Sắc không thể nào thừa nhận nhiệt độ cực nóng trong lò luyện, cho nên trước tiên ta phải đem linh hồn hắn lấy ra, tạm thời đóng băng bên trong Băng Phách Tuyết Liên Hoa. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta muốn ngươi đi tìm Băng Phách Tuyết Liên Hoa.
- Bước thứ hai, sau khi tách rời linh hồn Bất Sắc, ta phải đem thân thể Bất Sắc cùng mấy chục loại khuôn đúc một lần cho vào lò luyện, làm cho tất cả dung nhập thành một thể, đúc thành hình dáng bách binh chi vương.
- Mà bước thứ ba, chính là dùng Huyết Phách Thạch đánh thức linh hồn Bất Sắc, để cho hắn tiến vào thân thể mới của mình…trải qua ba bước này, linh hồn Bất Sắc đã có thể hoàn mỹ khống chế thân thể mới của mình, trở thành mong ước của ta, chế tạo ra bách binh chi vương.
Nghe Trầm Niệm Tổ nói xong, Trầm Côn gật gật đầu.
- Quá trình này rất hợp lí.
- Hợp lí, nó vốn rất hợp lí. Nhưng mấu chốt là ở bước thứ hai này…
Trầm Niệm Tổ chua xót nói:
- Ở giữa bước thứ hai, ta vốn là đã lấy ra linh hồn Bất Sắc, đem thân thể hắn đem nhập lò luyện. Chính là đúng lúc này, ta mới phát hiện, trong thân thể Bất Sắc vẫn còn có một linh hồn… Đúng, là một ngốc trệ lục bào thần tướng.
- Lão gia tử!
Trầm Côn chấn động.
- Người đem lục bào thần tướng đầu nhập lò luyện sao?
- Đúng vậy, ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết, ta nào biết trong thân thể Bất Sắc còn có một cái linh hồn a?
Trầm Niệm Tổ hối hận không kịp.
- Thẳng đến khi thân thể Bất Sắc cùng các loại khuôn đúc dung hợp, ta mới nhìn thấy, một cái đái lục mạo tử linh hồn ở trong hỏa diễm lò luyện chậm rãi hiện ra, chính là, chính là hết thẩy đều chậm… Trầm Côn, thối hỏa trong lò luyện là do Âu Dã Tử tổ sư dùng Thiên Môn thần hỏa tạo nên, ngọn lửa bên trong chẳng những có thể rèn đúc binh khí, càng có thể sát nhân, sát thú, sát thần, sát hồn… Bây giờ, lục bào thần tướng kia, tám phần đã bị dung hóa rồi.
- Người, người làm lục bào thần tướng chết cháy sao?
Trầm Côn chậm rãi há to miệng:
- Lão gia tử, người… người có biết lục bào thần tướng kia là ai không?
Mẹ nó chứ.
Mẹ nó chứ.
Mẹ nó chứ.
Lục bào thần tướng kia chính là, Quan lão gia, Lão gia tử người dám cả gan, đem Quan lão gia ném vào lò luyện đến chết cháy sao?
- Xong rồi, xong rồi, vụ này đại lỗ vốn rồi.
Trầm Côn ngồi than thở dưới đất, thì thào tự nói:
- Không có Quan nhị ca, Trương tam gia, Tiểu Mã ca, Hoàng lão gia tử… toàn bộ đều không có rồi.
- Đại ca, người đừng vội.
Trầm Ưng biểu hiện rất tỉnh táo, tuy rằng hắn nghe cũng không hiểu Trầm Côn đang nói cái gì, quay đầu lại hỏi:
- Gia gia, cháu thấy lò luyện nổ tung, hơn nữa có mấy chục đạo hào quang phóng lên cao, đây là vì sao vậy?
- Ở vụ nổ lúc trước, là ta đem thân hình Bất Sắc cùng các loại khuôn đúc, cùng cho vào lò luyện…
Trầm Niệm Tổ suy nghĩ một chút, đột nhiên kinh hỉ nói:
- Chẳng lẽ nói, lục bào thần tướng kia cũng không có bị ảnh hưởng trong quá trình luyện đúc, quá trình này vẫn hoàn thành sao?
- Đúng vậy ha ha ha, không sai một tí nào.
Trầm Niệm Tổ cuồng tiếu nói:
- Vụ nổ mạnh cùng hào quang, chính là dấu hiệu chế tạo hoàn thành, hình dáng Bách binh chi vương, khẳng định đã hoàn thành xong.
Lúc nãy vừa nhìn thấy linh hồn lục bào thần tướng xuất hiện trong lò lửa, Trầm Niệm Tổ liền cho rằng quá trình chế tạo thất bại, vội vàng chạy đến giáo huấn Trầm Côn, cũng không có nghĩ rằng, không có hắn chế tạo sư, quá trình này vẫn hoàn thành.
- Hình dáng bách binh chi vương, đã hoàn thành.
- Lũ tiểu tử thối này, chú tạo đã hoàn thành.
Trầm Niệm Tổ hung hăng rống to.
- Mau theo ta quay về lò luyện, ta muốn tự tay hoàn thành quá trình chế tạo, đích thân chế tạo ra một thanh bách binh chi vương.
- Đi cái rắm!
Lục bào thần tướng chết trong lò luyện, điều này làm cho Trầm Côn có điểm khóc lóc om xòm, tru giọng lên nói:
- Vì một cái bách binh chi vương, hủy diệt đi Quan nhị ca, tổn thất a, tổn thất lớn a… Phật tổ ơi, ông trời ơi, Quan nhị ca sống, ta có thể tìm Trương tam gia, tìm được Vân ca, tìm được Tiểu Mã ca, tìm được Hoàng lão gia tử… Ta có thể tập hợp đủ ngũ hổ thần hồn, năm Vũ Hồn thần cấp đó… Nhưng giờ thì hết rồi, hết thật rồi, ngũ hổ đại tướng chỉ còn trong giấc mộng.
- Đại ca nén bi thương.
Trầm Ưng vẫn nghe mà không hiểu Trầm Côn nói gì, cất lời khuyên giải:
- Mặc kệ như thế nào, vị đái lục mao tử thần tướng đã bị dung hóa, không nên suy nghĩ tiếp, trước hết cứu lấy Bất Sắc, Bất Sắc có thể còn sống là tốt rồi.
- Đúng!
Trầm Côn hung tợn nhảy dựng lên.
- Lão tử đã đã mất lãi, quyết không thể để mất cả vốn nữa, Bất Sắc hiện tại thế nào?
- Linh hồn của hắn còn bảo tồn bên trong Băng Phách Tuyết Liên Hoa, hẳn là không có gì đáng ngại.
Trầm Niệm Tổ đã muốn bước nhanh tới lò luyện, hét lớn:
- Mau theo ta đi, chỉ cần linh hồn Bất Sắc về vị trí cũ, bách binh chi vương coi như đã hoàn thành!
Ba người vội vàng vọt tới Thối Hỏa Đường.
Trải qua trận nổ lớn vừa rồi, kiến trúc ở dưới Thối Hỏa Đường đã sụp xuống, chung quanh rỉ nước. Nhưng màTrầm Côn đã có bổn sự chống lại áp lực dưới nước, hắn dùng linh phù tách dòng nước, mang theo Trầm gia tổ tôn tiến vào.
Lúc này ở Thối Hỏa Đường, phía trên tràn ngập nước, phía dưới ánh lửa hừng hực, ở nơi này thủy hỏa xen lẫn với nhau, vách tường Thối Hỏa Đường tan vỡ, biến thành những khối vỡ lớn, trôi lơ lửng ở giữa thiêu hồng thiết thủy, sau đó bị nước thép nung chảy…
Chế tạo đều như vậy, vậy linh hồn lục bào thần tướng, ngay cả chút gì cũng không còn sao chứ?
Một mặt mở đường, Trầm Côn khó tránh trong lòng đau xót.
Thật vất vả mới có được một cái Vũ Hồn danh chấn lịch sử, có thể bây giờ không còn gì, cháy sạch ngay cả chút gì cũng không còn lại…
- Lỗ vốn, thật lỗ vốn.
Trầm Côn lắc đầu liên tục.
- Đại ca, cẩn thận.
Trầm Ưng đột nhiên kinh hãi hét lên, đem Trầm Côn đang ai oán giật mình tỉnh lại.
- Làm sao thế này?
- Người xem nước này!
Chỉ vào phía trước lò lửa, ánh mắt dài nhỏ của Trầm Ưng toát ra sự kinh hãi.
Nguyên lai gần trung tâm Thối Hỏa Đường, hẳn là bị tạc vỡ lò luyện, uy thế nước lửa liền chia ra nhỏ yếu. Đợi lò luyện hiện ra trước mắt, toàn bộ trong vòng hai mươi bước không gian, một chút nước lửa đều không có, tựu như ở chỗ này có người tạo ra một cái lồng không khí chống đỡ, ngăn cản nước lửa một chút cũng không vào được.
Không khí tại giữa cái lồng, lò luyện đã muốn dập nát…
Nhưng là.
Một pho tượng phật ánh vàng rực rỡ ngồi xếp bằng trên mảnh nhỏ lò luyện, lông mầu vàng, thân hình lùn mập, bụng phệ, giống như Tiếu Di Lặcchính là Bất Sắc hòa thượng.
Mà ngay tại sau lưng Bất Sắc, một thực chất linh hồn bừng tỉnh, thân cao chín thước, khăn trùm đầu mầu xanh biếc, chiến bào lục sắc, dâu dài chấm ngực, cầm trong tay một thanh Thanh Long trường đao… danh chấn thiên hạ, hắn chậm rãi mở mắt, lãnh ngạo đánh giá Trầm Côn.
Uy?
Bần tăng còn chưa có tiến vào thế giới linh hồn, làm sao có thể thấy được linh hồn lục bào thần tướng?
Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi thấy lục bào thần tướng, Trầm Côn liền lập tức cho mình một đáp án: Trầm Niệm Tổ vừa nói qua, ngọn lửa trong lò luyện là Âu Dã Tử từ thiên môn lấy được, là hỏa hồn, có hỏa hồn làm nổi bật, phàm nhân là có thể nhìn thấy linh hồn.
Sau đó, hắn lại nghĩ đến ý tưởng thứ hai: "Ha ha, Quan nhị gia quả nhiên mạnh, hỏa hồn mãnh liệt như vậy, mà vẫn không đốt cháy hắn được."
Không lỗ, không lỗ, bần tăng một chút cũng không lỗ.
Cười to một hồi, Trầm Côn toát ra suy nghĩ thứ ba: "Ách, tựa hồ, hình như, hình như…có chút không đúng chứ?"
Nam nhân kỵ hồng mã kia đã nói qua, muốn đánh bại hắn, trước hết để Quan mỗ giác tỉnh… Ngược lại mà nói, chính là Quan mỗ người còn chưa giác tỉnh chứ.
Hơn nữa đích thân Trầm Côn đã kiểm tra, áo lục thần tướng này mặc dù là Vũ Hồn của Bất Sắc, nhưng hai mắt vô thần, động tác ngưng kết, căn bản chính là một linh hồn đang ngủ say.
- Nếu vậy…
- Hắn, mắt hắn làm sao có thể mở ra?
- Chẳng lẽ nói Trầm Niệm Tổ một phen hồn hỏa, thế nhưng làm cho lục bào thần tướng…thức tỉnh rồi?
...
Đôi mắt khẽ lưu chuyển, Thanh Long Yển Nguyệt chấn động cửu châu, lục bào thần tướng này chẳng những mở mắt, hơn nữa nhãn cầu trong mắt phượng thần quang lưu thải (mầu), uy phong lẫm liệt, rõ ràng dũng mãnh phi thường hơn người, ý chí trăm vạn binh hùng hổ tướng, làm sao có bộ dáng ngu dại như ngày xưa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Sau khi giác tỉnh, trường đao lục bào thần tướng chỉ phía xa, ai cũng không thấy rõ ràng hắn di động như thế nào, chỉ cảm thấy hoa mắt . Lúc bào thần tướng liền xuất hiện trước mặt Trầm Côn, đao phong (lưới đao) lãnh diễm đã đặt trên cổ Trầm Côn.
- Quan mỗ đã ngủ say ngàn năm, ai đưa ta tới Thiên Môn thần hỏa, làm cho Quan mỗ tỉnh lại?
Áo lục thần tướng lạnh lùng chất vấn.
- Này…này…
Liếc thấy lục bào thần tướng thanh tỉnh, Trầm Côn giống như thấy tam gia mặt đen, Vân ca bạch bào trắng, thiết kỵ tung hoành Tiểu Mã ca, còn có Hoàng lão gia tử thiện xạ, sớm kinh hỉ nhiệt huyết sôi trào, miệng cũng không biết nói cái gì… Trong mồm đầy nước miếng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ai nha, bần tăng không có dư thừa hồn xác, nếu nhị gia đem bốn chiến hữu hắn gọi tới, vậy bần tăng để vào đâu… Ai da, nếu nhị gia tâm tình tốt, đem quân địch trận doanh trung Hoảng ca thu lấy, chẳng hạn cũng gọi Liêu gia, bần tăng không muốn xây dựng thêm U Minh Hồn Phủ cũng không được rồi…
- Tí tách!
Nước miếng Trầm Côn thật sự chảy ra, rơi trên mặt đất.
Aizz, lòng tham của hòa thượng này đã phát tác, thì không thèm để ý gì đến thể diện…