Vũ Toái Hư Không

Chương 126: Phân tách (2)




- Ai da, theo như lời Phùng trưởng lão. Ta có gì không đúng cần phải xin lỗi ngài sao?
Trầm Côn cảm giác được trong lời nói của Phùng trưởng lão có sự uy hiếp, cẩn thận đề phòng.
- Ngươi không phải là xin lỗi ta, mà là phải xin lỗi tất cả Phùng gia chúng ta.
Phùng trưởng lão bỗng nhiên ngồi xổm xuống. Chậm rãi đếm thi thể trên mặt đất:
- Một, hai, ba… ba mươi lăm, ba mươi sáu… một trăm lẻ tám, một trăm lẻ chín…
Theo các số hắn đọc, trên mặt đệ tử Phùng gia hiện lên một tầng bi phẫn.
- Ba trăm tám mươi lăm. Trầm Côn, ngươi thật điên rồi. Mười mấy phút đồng hồ, ngươi đã làm hại ba trăm tám mươi mạng người Phùng gia ta.
Phùng trưởng lão chỉ vào Trầm Côn bi phấn rống to.
Trầm Côn muốn nói chuyện, nhưng Tôn lão giữ lấy cánh tay hắn, trầm giọng nói:
- Phùng Thương, Trầm Côn quả thật có một chút ác độc. Nhưng tôn tử của ngươi phạm thượng làm loạn, mang binh vây công đại đệ tử chưởng môn. Nhưng mà Trầm Côn chỉ là làm theo môn quy, thanh lý môn hộ mà thôi.
- Đúng vậy, hôm nay là cháu của ta có hành động thái quá. Ta không thể khiến Trầm Con đền mạng. Thậm chí cũng không có lý do gì chỉ trích hắn…
Phùng trưởng lão cúi đầu, chậm rãi nói xong, Sau đó hắn đột nhiên ngẩng đầu hét lớn:
- Nhưng mà ba trăm tám mươi lăm cái nhân mạng ở chỗ này. Nếu Phùng Thương ta còn coi Trầm Côn là chưởng môn đại đệ tử, đúng là thật có lỗi với liệt tổ liệt tông Phùng gia.
- Phùng Thương, đến tột cùng là ngươi có ý gì?
Tôn lão nghĩ tới một điều đáng sợ sắp xảy ra.
- Không có gì, chỉ là ta muốn tuyên bố một sự việc… Từ hôm nay trở đi, Phùng gia sẽ rời Vô Ma Nhai. Trầm Côn một ngày còn sống, Phùng gia ta sẽ không trở về Vô Ma Nhai.
Phùng trưởng lão hời hợt nói.
- Phùng Thương, ngươi dám phân tách cơ nghiệp tổ tông sao?
Tôn lão lớn tiếng rống to.
- Tôn lão.
Phùng trưởng lão thanh âm lớn hơn:
- Nhũng đạo lý ngươi nói đều là của ngươi. Vậy ngươi hãy thử công bình phân xử. Nhà của ngươi bị Trầm Côn giết hơn ba trăm nhân mạng như vậy. Ngươi có thể cùng Trầm Côn chung môn phái, mỗi ngày đều giáp mặt với nhau được không? Ngươi không làm được, thì cũng đừng quản tới Phùng gia chúng ta.
Hắn vỗ vỗ ngực:
- Còn có các vị gia chủ ở đây, các người cũng nên nói một câu. Ngày hôm nay chứng thực là Phùng gia chúng ta đuối lý, không có đạo lý. Tuy rằng không có đạo lý, cũng không thể không nói đến nhân tình chứ. Nhìn cho kỹ đi, trong chuyện nay, hơn ba trăm người Phùng gia đã bị chết oan rồi. Đây là do bàn tay đẫm máu của Trầm Côn gây ra.
Nói xong, hắn ngồi xuống:
- Tất cả đệ tử Phùng gia đều ngồi xuống cho ta. Tôn lão, chư vị gia chủ, Phùng gia ta có hơn ba ngàn đệ tử đều ở đây. Dưới chân núi còn có mấy ngàn người già, phụ nữ, trẻ em. Các người nếu cảm thấy Phùng Thương ta không nên nói những lời vừa rồi. Xin hãy lấy đi mấy ngàn cái đầu này. Phùng Thương ta không nói một câu oán hận.
Vô Ma Nhai lặng ngắt như tờ.
Các đệ tử trung lập thực sự không biết nên lựa chọn thế nào. Theo quan niệm chính thống, Trầm Côn là chưởng môn đại đệ tử, còn Phùng gia cũng là người có công lớn. Theo tình lý thì bọn họ thật không thể làm khó dễ Phùng gia. Hơn nữa, Phùng gia có một cỗ lực lượng quân sự khổng lồ nhất Vô Ma Nhai. Nếu thực sự bức họ tới đường cùng, coi như là có thể tiêu diệt toàn bộ Phùng gia, các đại gia tộc cũng phải trả một cái giá rất lớn.
- Hừ, thôi được.
Sau một lúc lâu, Tôn lão nặng nề nhấc quải trượng rời đi
- Phùng Thương, nể tình hơn ba trăm mạng người Phùng gia. Lão đầu tử ta đi đây. Ngươi muốn làm gì thì làm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Cung kính nhìn Tôn lão rời đi, Phùng trưởng lão đứng lên:
- Tôn lão đã đồng ý Phùng gia độc lập, còn các chư vị ở đây?
Các gia tộc khác chỉ thở dài, kéo nhau rời khỏi đỉnh núi.
Dường như trường phong ba cứ như vậy mà kết thúc?
Thật lâu sau, A Phúc biên soạn sách sử có viết:
Ngày hai mươi chín tháng ba năm sáu mươi hai Hồng Hi.Phùng gia tại Vô Ma Nhai rời môn. Xem ra, lúc đó chỉ là một tràng phong ba bé nhỏ không đáng kể. Theo như Lăng Vân Tông có lịch sử ngàn năm mà nói, đây là một chuyện tầm thường có thể bỏ qua. Nhưng chính ngày hôm đó là khởi đầu cho sự biến đổi đen tối. Không một ai có thể lường được sau này thế nào….
Ngày hôm sau, Trầm Côn nhận được tin tức. Phùng Thương đem cả nhà rút khỏi Vô Ma Nhai. Bên ngọn núi đối diện xây dựng một sơn trại tạm thời.
Theo nhận đinh của Trầm Côn, đây thực ra là một chuyện tốt. Phùng gia cút đi, Vô Ma Nhai thanh tịnh hơn rất nhiều. Nhưng mà bắt đầu từ ngày này, các công văn đưa đến trước bàn đọc sách của Trầm Côn dần dần giảm bớt.Trước kia, Trầm Côn dùng thư pháp của mình lừa gạt, đem tặng lung tung các Vô Ma đệ tử, nên công việc phê duyệt công văn tại Vô Ma Nhai được giao cho hắn.
Tới ngày thứ năm, trước bàn đọc sách của Trầm Côn không hệ xuất hiện một phần công văn nào chờ đợi phê duyệt.
Vô Ma Nhai có hơn ba vạn người. Suốt một ngày mà không có đến một việc cần xin quyết định sao?
Trầm Côn ý thức được sự tình có chút kỳ quặc. Hắn tự mình đến thăm các gia đình dưới chân núi, phát hiện được rất nhiều đệ tử chuyển nhà. Khi mà Trầm Côn hỏi thăm xem bọn họ dọn đi nơi nào. Các đệ tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Sau đó cười hắc hắc xoay người muốn chuồn.
Không khí có vẻ quỷ dị, người ở bên cạnh Trầm Côn cũng còn lại rất ít.
Trước kia có không ít người ham muốn bạc của Trầm Côn. Cả ngày bám theo bên cạnh hắn gọi sư huynh, thiếu ch. Một thời gian, không hiểu những người này tại sao mất tích. Lúc này bên cạnh Trầm Côn chỉ còn lại Mông Trùng cùng với ít ỏi đệ tử nòng cốt.
Tới ngày thứ bảy, cuối cùng cũng có công văn đưa tới. Là việc Hồng gia tham ô tài vật của Tư Đồ gia. Tư Đồ gia thỉnh quyết định của Trầm Côn, để Hồng gia thối lui những ruộng đất này. Vốn làm công tác hành chính, giải quyết một số chuyện tại Vô Ma Nhai, Trầm Côn liền đưa ngay ra quyết định. Hồng gia phi pháp ngầm chiếm tài vật của đồng môn. Phải chịu trách nhiệm giao lại ruộng đất, bồi thường năm ngàn lượng bạc.
Thực là phán phạt công bình, không phải sao?
Nhưng khi bản án đưa đến trong tay hai nhà. Hồng gia chủ lạnh lùng cười, tùy tay xé toang bản án. Sau đó chuyển nhà đến đỉnh núi đối diện.
Vì vậy Trầm Côn chợt phát hiện. Hơn ba ngàn đệ tử Vô Ma Nhai, thậm chí có đến hơn hai vạn người không nghe mệnh lệnh của hắn, cho dù là mệnh lệnh đó có lợi cho bọn hắn.
Tới ngày thứ mười, Vô Ma Nhai đã xảy ra một sự việc kỳ lạ. Bắt đầu từ việc Mông Trùng cùng với mấy đệ tử nòng cốt bị hơn hai mươi đệ tử khác liên thủ làm bị thương. Lúc Trầm Côn vừa đến, Mông Trùng gần như hôn mê, mấy đệ tử còn lại sắp phơi thây tại chỗ. Nhung mà mấy tên đệ tử này rất thức thời. Không đợi Trần Côn lên tiếng, liền tự mình trói vào, xếp thành một đội tiến vào đại lao. ( Ô, bọn này thế mà được )
Nhưng khi Trầm Côn thẩm vấn bọn hắn vì sao mà ẩu đả Mộng Trùng, sát hại đồng môn. Bọn hắn không nói một lời. Sự tình do chúng ta làm, muốn đánh muốn giết tùy ngươi.
Tới ngày thứ mười lăm, Những sự việc lạ gần đây cuối cùng cũng bạo phát.
Hôm nay liên tiếp xảy ra ba sự kiện.
Sáng sớm, đệ tử bên ngoài truyền về tin tức. Qua mười lăm ngày tìm tòi. La Hàn cùng đội ngũ tìm kiếm Hải Nạp Bách Xuyên Thạch. Rốt cuộc đã tìm được bốn khối Hải Nạp Bách Xuyên. Nhưng bọn hắn vốn đã có xung đột với Lăng Vân Tông, lại bị yêu thú trên ốc đảo tập kích. Hiện giờ, La Hàn cùng với Thiên Vũ Tông chủ vốn đã muốn sống mãi với nhau một ngày một đêm.Thời điểm đám người Ngọc tiên sinh cùng với đệ tử Thiên Vũ Tông chém giết, đang bị yêu thú vây công, cần cứu viện gấp!
Nghe được tin tức này, tông chủ nội tông lập tức hạ lệnh. Bảy đại tông môn nhất định phải tập kết quân đội trước giờ ngọ.
Chuyện phát sinh thứ hai là lúc Trầm Côn điều binh. Hắn đi vào tràng luyện binh Vô Ma Nhai, gõ trống trận lên. Nhưng mà suốt hai canh giờ, chỉ có hơn một trăm người hội tụ dưới trướng của hắn. Mà những đệ tử Vô Mai Nhai tới đây, mang vẻ mặt diễn cảm vây quanh tràng luyện binh, giống như đang đợi người nào đó giá lâm.
Mà sự việc thứ ba phát sinh vào lúc Mông Trùng vừa mới tỉnh lại. Hắn mang cả một người đầy thương tổn đi đến bên cạnh Trầm Côn. Hắn mắng to, sở dĩ bị thương là do hắn nghe được cuộc mật đàm giữa Phùng trưởng lão với các đại biểu tông môn khác. Hắn nghe được Phùng trưởng lão nói, Phùng gia đã âm thầm liên lạc được với mấy đại gia tộc Vô Ma Nhai, muốn cùng với mấy đại gia tộc đi nhờ vả sáu đại tông môn khác của Lăng Văn Tông. Mà mục đích là sáu đại tông môn ủng hộ hắn cô lập Trầm Côn, lúc tất yếu liền ra tay giết chết Trầm Côn.
Hiện giờ, Phùng trưởng lão đã được sáu đại tông môn âm thầm ủng hộ, Trầm Côn hiện tại đã mất hết quyền lực.
- Ha ha!
Nghe xong những lời này, Trầm Côn ngửa mặt lên trời cười khổ.
Mười lăm ngày ngắn ngủi, Phùng thương đã làm mất hết quyền lực của một chưởng môn đại để tử như hắn, cướp sách lấy quyền lực thực tế tại Vô Ma Nhai.Đây có thể coi là do mình lơ là sơ suất. Nhưng mà… Chỉ mười lăm ngày, điều động mấy vạn người, thế mà không có một người nào, không một Vô Ma đệ tử nào mật báo cho mình. Chỉ có Mông Trùng đáng tin cậy, có thể hắn bị hôn mê nên không kịp báo tin.
Sự thay đổi này không phải chỉ dựa trên sơ suất bình thường mà có được. Mà là Phùng gia có nền móng năm mươi năm căn cơ. Dựa vào thực lực năm mươi năm tích góp của Phùng Thương, có thể cho Trầm Côn một cái giáo huấn.
Trời đổ mưa , Trầm Côn đứng trên đài. Dưới đám mây u ám, lạnh lùng nhìn các đệ tử dưới bãi săn Vô Ma Nhai.
Đông, đông, đông!
Mông Trùng một bên gõ trống trận, hét lớn:
- Đệ tử Vô Ma Nhai nghe đây, tại Ngọc Vũ Môn, bọn họ đánh nhau với Thiên Vũ Tông, lại bị yêu thú tập kích. Đang chờ bọn ta đi cứu mạng. Hãy mau tập hợp lại.
Dưới đài có rất ít người, chỉ có mỗi mình Mông Trùng. Hai ba vạn Vô Ma đệ tử thời ở lạnh nhạt với tất cả chuyện này.
- Các người tại sao còn chưa di chuyển. Ngọc chưởng môn đang chờ chúng ta cứu mạng đó.
Mông Trùng lại hô to. Nhưng mà các đệ tử vẫn thờ ơ.
- Mụ nội nó, lương tâm của các ngươi…
- Mộng Trùng, để ta nói.
Trầm Côn cầm lấy dùi trống, hung hăng gõ một tràng.
- Các đệ tử Vô Ma Nhai. Ta biết, các người đều khinh thường đại để tử mới đến như ta. Cũng biết các người ủng hộ Phùng gia. Nhưng mà các huynh đệ, Ngọc sư phụ mới là chưởng môn Vô Ma Nhai. Các ngươi không để ý tới ta, nhưng các ngươi không thể không cứu Ngọc sư phụ
Bỗng nhiên mưa càng lớn hơn, từng hạt mưa lăn trên mặt Trầm Côn làm nổi bật lên khuôn mặt lãnh đạm. Trầm Côn lớn tiếng nói:
- Hiện tại, ta không yêu cầu các ngươi thừa nhận ta là đại đệ tử. Chỉ cần các ngươi không có lỗi với liệt tổ liệt tông của Vô Ma Nhai, hãy nghĩ cách cứu viện chưởng môn nhân…
Ba, ba!
Tiếng vỗ tay vui mừng cắt đứt âm thanh của Trầm Côn. Phùng trưởng lão tách từ đám người bước ra, hắn đứng dưới đài, cười to nói:
- Ai da! Ngươi diễn thuyết thật xúc động. Nhưng mà Trầm Côn à, ngươi nhìn một lượt đi, còn có mấy người tại Vô Ma Nhai nghe lời của ngươi.
Trầm Côn dựng ngón tay cái:
- Lão già, hảo thủ đoạn.
- Bình thường, bình thường. Ta chỉ muốn cho ngươi không còn có vị trí nào, không còn ai nghe lời ngươi. Kinh tởm, uất nghẹn mà chết thôi.
Phùng trưởng lão trừng mắt nhìn:
- Học theo ngươi để làm tên sát nhân!