Vu Thanh - Hoa Quyển

Chương 54




Lục Vân Đình chỉ trêu Giang Vu Thanh chứ không thật sự muốn y nói rõ ra, hắn biết mình đẹp, xưa nay chưa bao giờ tự hào về dung mạo nhưng thấy Giang Vu Thanh ngẩn ngơ nhìn mình thì trong lòng không khỏi tự đắc.

Hắn nhéo má Giang Vu Thanh rồi nói: "Ngươi còn chưa chịu quay sang chỗ khác nữa à?"

Giọng Lục Vân Đình khàn khàn, ánh mắt như phác họa gương mặt Giang Vu Thanh làm gò má và vành tai y nóng bừng, ấp úng vâng dạ rồi định quay đi. Nhưng vừa nhúc nhích thì bị Lục Vân Đình bóp gáy, hắn hỏi: "Bảo ngươi quay thì quay ngay, ngươi không muốn nhìn thêm à?"

Giang Vu Thanh: "......"

Lục Vân Đình nói: "Chẳng lẽ ta chỉ có mỗi khuôn mặt là đẹp thôi sao?"

Ánh mắt Giang Vu Thanh dời xuống, liếc trộm xương quai xanh của Lục Vân Đình, da hắn trắng mịn, bị nước nóng thẩm thấu làm giảm bớt vẻ xanh xao tái nhợt, tựa như một đóa hoa xinh đẹp rũ xuống, nước đọng lấm tấm, vô cùng hoạt sắc sinh hương. Có đẹp không à? Tất nhiên là đẹp rồi, dù Lục Vân Đình bị bệnh lâu năm, thân hình gầy gò nhưng nhìn không yếu ớt lắm. Y xoa mũi rồi gọi một tiếng như nài nỉ, "...... Thiếu gia."

Lục Vân Đình sực nhớ mình gầy gò ốm yếu, không phải vai rộng eo hẹp, càng không thể gọi là cường tráng uy vũ, lập tức cảm thấy khó chịu.

Chẳng lẽ Giang Vu Thanh thích kiểu kia sao?

Lục Vân Đình nhớ tới Lục Đao, đôi mắt hơi nheo lại, lộ ra vẻ nguy hiểm.

Giang Vu Thanh chợt thấy sau gáy lạnh toát, bắt gặp ánh mắt dò xét của Lục Vân Đình thì miệng nhanh hơn não, vội nói ngay: "Đẹp mà! Thiếu gia chỗ nào cũng đẹp hết!"

Lục Vân Đình khẽ hừ một tiếng, buông y ra rồi nói: "Quay sang chỗ khác đi!"

Lần này Giang Vu Thanh đã thông minh hơn nên lắc đầu nguầy nguậy: "Không, ta muốn nhìn thiếu gia cơ."

Lục Vân Đình nhìn y, Giang Vu Thanh nghiêm túc lặp lại: "Ta muốn nhìn thật mà."

Lục Vân Đình nghe y dõng dạc nói muốn nhìn mình tắm thì lại thấy có gì đó sai sai, nhưng cũng không muốn Giang Vu Thanh nhìn mình chằm chằm như vậy nên đưa tay đẩy mặt y: "Thiếu gia không muốn."

Giang Vu Thanh "à" một tiếng, ngoan ngoãn quay đi rồi nói: "Thiếu gia, nhà bếp đang hầm canh, lát nữa ngươi uống một chén cho đỡ lạnh nhé."

Lục Vân Đình ậm ừ.

Tiếng nước đột nhiên vang lên, Lục Vân Đình đứng dậy khỏi thùng tắm, chậm rãi lau người rồi mặc y phục Giang Vu Thanh đem đến.

Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh uống canh nóng, ăn mấy món dễ tiêu rồi cùng lên giường.

Đêm nay không cần Lục Vân Đình nói mà Giang Vu Thanh tự cởi giày leo lên giường hắn, trên giường đặt bình nước nóng, người Giang Vu Thanh cũng ấm nên thân thể Lục Vân Đình dần nóng lên.

Trước đây toàn là một người đầu giường một người cuối giường, đây là lần đầu nằm chung gối, Lục Vân Đình ngủ phía ngoài, chậm rãi nhích sang một bên nhường chỗ cho Giang Vu Thanh.



Giang Vu Thanh cười hì hì rồi nằm trên giường nhìn Lục Vân Đình, thực sự rất ngoan, lộ rõ ý muốn thân cận với hắn.

Giang Vu Thanh hỏi: "Thiếu gia, ngươi có mệt không? Có buồn ngủ không?"

Lục Vân Đình nghe y líu lo thì cười khẽ: "Vẫn ổn."

Giang Vu Thanh nói: "Ta cũng không buồn ngủ."

Trước khi Lục Vân Đình về y đã mơ màng ngủ một giấc nên giờ tỉnh như sáo, chỉ muốn nói chuyện với Lục Vân Đình, nói gì cũng được.

Giang Vu Thanh hỏi: "Thiếu gia, ngươi có lên công đường không?"

Lục Vân Đình: "Có."

Giang Vu Thanh hỏi: "Tri châu đại nhân có giống Thanh Thiên đại lão gia trong kịch không ạ?"

Lục Vân Đình cười: "Giống chỗ nào?"

Giang Vu Thanh huơ tay nói: "Để râu dài, uy nghiêm, vỗ kinh đường mộc là có thể bắt người xấu nhận tội đền tội......"

Lục Vân Đình nhịn không được cười: "Để râu thì có, Tri châu đại nhân ngoài năm mươi rồi còn gì," hắn à một tiếng rồi nói, "Vóc dáng gầy gò khô quắt, còn uy nghiêm thì...... đúng là hơi uy nghiêm thật."

Hai mắt Giang Vu Thanh sáng ngời: "Vậy thiếu gia có sợ không?"

Lục Vân Đình nói: "Ta sợ ông ấy làm gì?"

Giang Vu Thanh nghĩ ngợi: "Cũng đúng," y đã quên sạch chuyện Lục Vân Đình và Triệu Tử Dật tra tấn người trái phép, Giang Vu Thanh lại hỏi: "Thiếu gia, ngươi nghĩ xem nếu sau này ta có tên trên bảng vàng, cũng ra làm quan thì có giống Tri châu đại nhân không?"

Lục Vân Đình nghe vậy thì liếc nhìn y rồi hỏi: "Giống gì cơ?"

Giang Vu Thanh cũng quay sang nhìn Lục Vân Đình, đưa tay sờ mặt mình nói: "Chính nghĩa như Tri châu đại nhân, chủ trì công đạo, uy nghiêm đến nỗi bọn trộm gặp ta đều phải sợ."

Lục Vân Đình cười khẽ rồi đưa tay xoa cái cằm nhẵn thín của y, thật sự không tưởng tượng được cảnh Giang Vu Thanh nghiêm mặt ngồi trên công đường vỗ kinh đường mộc, hắn nói: "Nếu ngươi ngưỡng mộ Tri châu đại nhân như vậy thì khi nào có dịp sẽ cho ngươi gặp một lần."

"...... Ui, nhột," Giang Vu Thanh bị hắn sờ thì cười khúc khích, cằm ngứa ran, chụp tay Lục Vân Đình nói, "Thiếu gia, đừng gãi, đừng gãi nữa mà."

Lục Vân Đình sờ cằm sờ tai y thành nghiện, hắn nói: "Để ta xem ngoại trừ thịt trên má còn chỗ nào mất thịt nữa không."

"A ——" Giang Vu Thanh chưa kịp đề phòng thì Lục Vân Đình đã vén áo lên nhéo bụng y, Giang Vu Thanh vừa cười vừa nhột, nhịn không được tránh đi, "Thiếu gia, thiếu gia!"

Dưới lòng bàn tay Lục Vân Đình là da thịt láng mịn của thiếu niên, ánh nến trong phòng lờ mờ nên Lục Vân Đình không thấy rõ mặt Giang Vu Thanh, hơi thở và tiếng cười xen lẫn tiếng thở hổn hển của y chui vào tai hắn, yết hầu hắn nhấp nhô, động tác trêu đùa ngừng lại, ngón tay thon dài nắm eo Giang Vu Thanh chậm rãi vuốt ve. Giang Vu Thanh có ngốc cũng nhận ra bầu không khí đang trở nên mập mờ, y nhìn sang Lục Vân Đình, trên mặt còn đầy ý cười vì bị gãi nhột.



Trên bụng là bàn tay của người sống an nhàn sung sướng, ấm áp mà mạnh mẽ, đột nhiên bóp chặt eo Giang Vu Thanh làm tim y run rẩy, vừa mờ mịt vừa luống cuống, "...... Thiếu gia."

Lục Vân Đình khàn giọng gọi, "Giang Vu Thanh."

Giang Vu Thanh: "Dạ?"

Lục Vân Đình nói: "Ngươi và ta có hôn thư, ngươi là vị hôn thê của ta."

Giang Vu Thanh không hiểu sao Lục Vân Đình tự dưng nhắc đến chuyện này, y gật đầu nói: "Ta được phu nhân mua về xung hỉ cho thiếu gia mà."

Lục Vân Đình nghĩ thầm Giang Vu Thanh chính là người của hắn, là vợ nuôi từ bé của hắn.

Khi trưởng thành sẽ phải gả cho hắn.

Lục Vân Đình cắn má y rồi nói: "Giang Vu Thanh, trước khi đi ta nói gì ngươi có nhớ không......"

Giang Vu Thanh bị hắn cắn rên khẽ một tiếng, hai người nằm rất gần, tựa như chỉ cách nhau một đốt ngón tay, chóp mũi Giang Vu Thanh tràn ngập mùi thơm dìu dịu của Lục Vân Đình sau khi tắm, trước khi đi —— trước khi đi Lục Vân Đình đã cắn miệng y.

Vừa nghĩ đến đây, môi Giang Vu Thanh bỗng nhiên tê dại, lúng túng nói, "À......"

Lục Vân Đình hỏi: "À cái gì?"

Giang Vu Thanh vừa ngượng ngùng vừa quẫn bách, "Không...... Không biết ạ."

Lục Vân Đình cũng không giận mà cúi đầu cọ xát bờ môi Giang Vu Thanh, thì thầm hỏi: "Ngươi có ghét không?"

Giang Vu Thanh: "...... Dạ?"

Bản thân Lục Vân Đình cũng là chim non nên hơi thẹn thùng, nghĩ thầm sao Giang Vu Thanh ngốc thế chứ? Đã nói đến vậy mà vẫn không hiểu à?

Lục Vân Đình thì thầm: "Có ghét ta làm vậy với ngươi không?"

Giang Vu Thanh hỏi: "Ý là ghét thiếu gia cắn miệng ta ấy à?"

Lục Vân Đình: "......"

Hắn tức giận chặn môi Giang Vu Thanh lại: "Cắn miệng gì hả! Ta hôn đấy chứ!"

"Hôn!"