Lục Vân Đình đang ngồi trong thùng tắm thì nghe thấy giọng nói hớn hở của Giang Vu Thanh ngoài cửa, "Thiếu gia, thiếu gia tắm xong chưa ạ? Thiếu gia, ta vào nhé!"
Trong lời nói lộ ra niềm vui sướng, dường như Lục Vân Đình cũng bị lây nhiễm nên nhếch môi cười, cất giọng đáp lại, "Vào đi."
Cửa cót két một tiếng, bóng dáng Giang Vu Thanh từ sau bình phong vòng tới trước mặt hắn, trong tay còn ôm quần áo Lục Vân Đình, đôi mắt sáng lấp lánh, y gọi: "Thiếu gia."
Trong lòng Lục Vân Đình rung động, vui vẻ nghĩ Giang Vu Thanh nhớ mình kìa, rời xa chút xíu cũng không được, thật nhõng nhẽo làm sao!
Lục Vân Đình điềm tĩnh ậm ừ, Giang Vu Thanh vui vẻ đặt quần áo sang một bên rồi xắn tay áo lên nói với Lục Vân Đình: "Thiếu gia, ta chà lưng cho ngươi nhé!"
Đây không phải lần đầu Giang Vu Thanh hầu hạ Lục Vân Đình tắm rửa. Y thành thạo cầm khăn đứng sau lưng Lục Vân Đình, trên đĩa lưu ly đựng hạt tắm do thị nữ trong phủ mày mò chế ra, trộn với những hương liệu quý hiếm nên mùi thơm rất thanh nhã, Lục Vân Đình đã quen dùng thứ này. Lần đầu tiên Giang Vu Thanh dùng hạt tắm, thấy nó đựng trên đĩa cứ tưởng là đồ ăn nên pha với nước uống, trong lòng còn thắc mắc nhà giàu này vừa tắm vừa ăn làm gì? Sau này mới biết nó dùng để tắm.
Lục Vân Đình trắng trẻo, da mịn như phấn, tay Giang Vu Thanh phủ lên như nắm ôn ngọc, động tác càng nhẹ hơn, sợ lòng bàn tay thô ráp làm trầy làn da cực kỳ non mịn kia.
Giang Vu Thanh hỏi: "Thiếu gia, tối nay trong thành không giới nghiêm sao ạ?"
Lục Vân Đình khoan khoái nhắm hờ mắt, thuận miệng nói: "Có chứ, trời mưa làm đường lầy lội, bánh xe lún xuống bùn nên chậm trễ một lát."
Hắn nói một lát nhưng thật ra mất nửa canh giờ mới khiêng được xe ngựa ra khỏi bùn. Lúc hắn rời phủ, mây đen ùn ùn cuối trời báo hiệu sắp mưa, ông bà Lục muốn giữ hắn ngủ trong thành một đêm rồi mai hãy đi nhưng Lục Vân Đình không chịu, lại không nói được mình muốn về gặp Giang Vu Thanh sớm nên mới nôn nóng như thế, che miệng ho khan mấy tiếng, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, ông bà Lục lo cho sức khỏe của hắn nên đành phải tiễn hắn đi.
Quả nhiên xe ngựa đi nửa chừng thì trời đổ mưa, có một đoạn đường bị hỏng làm chậm trễ rất nhiều thời gian. Trời dần tối, lại có mưa, Lục Vân Đình ôm lò sưởi đứng một bên rét run, y phục ẩm ướt, đến khi xe được khiêng lên mới vội vàng vào xe thay đồ.
Đương nhiên mấy chuyện này hắn không cần kể với Giang Vu Thanh. Lục Vân Đình chưa bao giờ sốt ruột muốn về gấp như vậy, trong lòng nôn nóng, cho đến khi đi vào biệt viện, trong đêm mưa thấy Giang Vu Thanh đứng dưới mái hiên, bốn mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt thiếu niên vô cùng động lòng người.
Lục Vân Đình ho khẽ rồi hỏi: "Mấy ngày qua có đọc sách không?"
Giang Vu Thanh không biết gì, vừa chà lưng cho hắn vừa nói: "Sách thiếu gia để lại ta chỉ đọc hai quyển thôi, mấy ngày nay tiên sinh đang dạy ta viết sách luận."
Đương nhiên Lục Vân Đình biết mấy ngày nay y làm gì, nhưng nghe chính miệng Giang Vu Thanh nói, không hề giấu giếm lại có một ý vị khác. Hai người trò chuyện, hơi nước lượn lờ trong phòng khiến người ta hết sức thoải mái.
Lục Vân Đình dựa vào thùng tắm, ngửa đầu nhìn cằm thiếu niên, Giang Vu Thanh gầy đi nên cằm có vẻ nhọn hơn, Lục Vân Đình kìm lòng không đặng đưa tay bóp. Giang Vu Thanh khẽ giật mình, vô thức nhìn Lục Vân Đình, gương mặt tuyệt đẹp bị hơi nước làm ẩm ướt kia đập vào mắt y.
Giang Vu Thanh chợt nhớ lại sĩ tử trong thư viện hay nói ngắm hoa dưới trăng, ngắm mỹ nhân dưới đèn sẽ tăng thêm mấy phần diễm lệ. Giang Vu Thanh lại nghĩ nếu nhìn mỹ nhân tắm dưới đèn thì đâu chỉ đẹp hơn mấy phần, trái tim bé nhỏ của y đập loạn xạ.
Gò má Giang Vu Thanh nóng ran, trước kia y từng dìu Lục Vân Đình bệnh nặng đi vệ sinh nhưng không cảm thấy gì, giờ chỉ nhìn mặt và bờ vai trần thon gầy của hắn mà đã xốn xang, thẹn đến hoảng, bàn tay đặt trên vai Lục Vân Đình cũng nóng bừng.
Giang Vu Thanh ngập ngừng gọi: "......Thiếu, thiếu gia."
Lục Vân Đình: "Ừ?"
Hắn vân vê ngón tay, đang định sờ môi thì nghe Giang Vu Thanh lẩm bẩm: "Thiếu gia, ngươi thật là đẹp."
Lục Vân Đình khựng lại, trên mặt nở nụ cười, hắn ngước nhìn Giang Vu Thanh, "Thật không?"
Ánh mắt hắn thực sự không đơn thuần chút nào mà giống như cố ý quyến rũ, không phải Giang Vu Thanh chưa từng thấy Lục Vân Đình cười, nhưng nụ cười này lại không giống ngày thường, mê hoặc đến nỗi tim y đập như nổi trống, càng thêm miệng đắng lưỡi khô, hai mắt không biết nhìn vào đâu, ngón tay đặt trên mép thùng tắm cuộn tròn, "Dạ, đẹp......"
Lục Vân Đình hỏi: "Đẹp cỡ nào?"
Vốn dĩ Giang Vu Thanh có thiên ngôn vạn ngữ để tán thưởng dung mạo của hắn, ít nhất cũng có thể ngâm mấy câu thơ của tiền nhân, nhưng giờ một chữ cũng nhả không ra, quẫn bách khó tả, cảm thấy chút văn chương trong đầu không đủ để miêu tả nhan sắc diễm lệ bức người này. Y nuốt khan một cái, ánh mắt trốn tránh, không dám đối mặt với Lục Vân Đình.
Thấy y né tránh, Lục Vân Đình bất mãn bóp cằm y nói: "Chẳng phải ngươi khen đẹp à? Sao không nhìn nữa? Hay ngươi chỉ thuận miệng nói vậy để gạt ta?"
Hắn đột nhiên xích tới gần, mang theo hơi nóng ẩm ướt, Giang Vu Thanh gần như ngạt thở, nhịn không được lẩm bẩm: "Đẹp là đẹp thôi, còn đẹp cỡ nào nữa sao?"
Lục Vân Đình thản nhiên nói: "Đương nhiên rồi, đẹp chút chút hay là đẹp vô cùng? Đẹp bình thường hay là đẹp khuynh thành? Mặt đẹp như trăng hay là thanh tú hơn người?"
Giang Vu Thanh nghe hắn hỏi thì sửng sốt một lát rồi làu bàu nói: "Tiên sinh nói làm người phải khiêm tốn, có ai hỏi người khác thấy mình đẹp cỡ nào đâu chứ?"
Lục Vân Đình hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ta không đẹp sao? Ngươi không thích à?"
Giang Vu Thanh làm thinh.
Thật lâu sau y mới nói: "Thích mà thích mà, thích nhất luôn."
"Thiếu gia, nước sắp nguội rồi, ngươi mau mặc đồ vào đi."