Giang Vu Thanh đón một cái Tết náo nhiệt bận rộn.
Qua giao thừa là năm mới. Mùng một cả nhà họ Lục đến cầu phúc ở ngôi chùa ngoài thành, mấy ngày tiếp theo họ hàng khách khứa đến thăm Lục gia tấp nập. Lục Vân Đình là con trưởng Lục gia nên tất nhiên phải đi với Lục lão gia, chẳng biết Lục lão gia có ý gì mà dẫn theo cả Giang Vu Thanh, đủ thấy mức độ coi trọng của ông.
Dù sao cũng toàn gặp quan lại quyền quý, ngoài mặt Giang Vu Thanh cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng vẫn khó tránh khỏi mất tự nhiên, vô thức theo sát Lục Vân Đình như cái đuôi nhỏ. Trong lòng Lục Vân Đình hân hoan, vẻ lạnh lùng xa cách trên mặt tan đi như gió đông, sắc xuân lộ ra khiến người ta kinh ngạc, bỗng dưng cảm thấy Lục đại thiếu gia vốn người yếu nhiều bệnh này có vẻ...... khỏe mạnh hơn trước rất nhiều.
Cả Giang Châu đều biết sức khỏe Lục Vân Đình không tốt, tin đồn hắn không sống qua nhược quán càng không phải là bí mật.
Lục Vân Đình trưởng thành sớm, thông minh, có năng khiếu học tập, nhạy bén trong kinh doanh, là gương mặt nổi bật của thế hệ trẻ. Nếu Lục Vân Đình khoẻ mạnh, tương lai Lục gia sẽ càng rỡ ràng hơn—— Nhưng chỉ thế mà thôi. Tuy Lục Vân Đình thông minh nhưng tuổi còn nhỏ, lại ốm đau liên miên, chưa biết sẽ sống được mấy năm nữa.
Thậm chí còn có kẻ nảy sinh ý đồ với Lục gia.
Lục Vân Đình là con dòng chính duy nhất của Lục gia.
Bọn họ nghĩ thầm chẳng lẽ Lục gia tìm được thần y thánh thủ lánh đời cho Lục Vân Đình thật sao?
Mùng bốn Tết, Lục phu nhân dẫn Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh đến thăm Triệu gia.
Mấy ngày nay Triệu Tử Dật kìm nén gần chết, vừa thấy Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh thì kêu ầm lên, tiếng kêu thống thiết như bị giày vò dữ lắm. Triệu Tử Dật khác với Lục Vân Đình, ông bà Triệu đặt hết kỳ vọng vào hắn, ngóng trông hắn thi khoa cử làm quan. Nhưng Triệu Tử Dật không có ý định này mà chỉ thích kiếm tiền.
Hai năm nước Giang Châu bị lũ lụt, Triệu Tử Dật và Lục Vân Đình âm thầm tổ chức một thương đội, kiếm được bộn tiền bằng cách đầu cơ lương thực thuốc thang, điều này càng củng cố quyết tâm kinh doanh của Triệu Tử Dật.
Việc này hai người làm trong bí mật nên không ai biết, ngay cả hai nhà Lục Triệu cũng mãi sau này mới biết, vì vậy Triệu Tử Dật chịu một trận gia pháp của Triệu lão gia, nằm liệt giường hết nửa tháng.
Gần Tết Triệu Tử Dật được nghỉ ở nhà, Triệu lão gia chưa từ bỏ ý định nên mời hai vị cử nhân từ kinh thành về quê dạy dỗ Triệu Tử Dật, mỗi ngày nhốt hắn trong phủ. Triệu Tử Dật cay đắng nói: "Mấy ngày nay ta toàn mơ thấy sách luận và mặt mo của hai cử nhân kia làm ta sợ khiếp vía, đêm nào cũng giật mình bừng tỉnh!"
"Bọn họ còn mách tội với cha ta nữa," Triệu Tử Dật nói, "Nhất là Triệu cử nhân kia, hắn nói ta là một khúc gỗ mục trước mặt cha ta, thiếu gia gỗ mục thì thôi, ai cần hắn tới gọt giũa chứ? Còn không phải vì tiếc tiền cha ta đưa hay sao!"
Triệu Tử Dật lắc đầu nguầy nguậy: "Không được không được, cứ tiếp tục thế này ta sẽ chết mất."
Giang Vu Thanh chưa bao giờ thấy Triệu Tử Dật hoảng loạn như vậy, y mỉm cười an ủi: "Triệu lão gia cũng muốn tốt cho ngươi thôi......"
"Tốt cho ta, hừ......" Triệu Tử Dật nhếch miệng nói với Lục Vân Đình: "Vân Đình, chúng ta thương lượng chút nhé, đổi cha mẹ ngươi cho ta đi, ngươi thấy đó, Lục bá phụ chưa bao giờ ép ngươi học cả."
Lục Vân Đình liếc hắn một cái: "Nếu ngươi bị khẳng định sống không quá hai mươi ——"
Còn chưa nói hết thì Giang Vu Thanh đã kêu hắn một tiếng, "Thiếu gia." Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh, thấy y nhíu chặt mày, hắn bật cười, không nói nữa mà đẩy đĩa bánh ngọt về phía y.
Triệu Tử Dật hậm hực xoa mũi: "Mấy kẻ lừa đảo toàn nói nhảm thôi, ta thấy ngươi có thể sống đến trăm tuổi lận," hắn cũng không muốn nhắc đến sức khỏe yếu ớt của Lục Vân Đình, nhìn Giang Vu Thanh rồi đưa tay sờ mặt y nói: "Ê, sao ta thấy mặt Tiểu Vu Thanh tròn hơn nhỉ."
Hắn xoa má Giang Vu Thanh, y né tránh rồi ngượng ngùng nói: "Triệu thiếu gia......"
Mặt y mịn màng sờ rất thích tay, Triệu Tử Dật vừa xoa mấy lần thì nghe Lục Vân Đình trầm giọng gọi, "Triệu Tử Dật."
Triệu Tử Dật: "Hả?"
Hắn sờ chưa đủ mà Giang Vu Thanh đã bị Lục Vân Đình kéo ra, Triệu Tử Dật thấy bộ dạng giữ đồ ăn của Lục Vân Đình thì không hiểu lắm, nhưng dù gì cũng cùng lớn lên với Lục Vân Đình nên biết người này giỏi bao che nhất, hắn khẽ hừ một tiếng: "Gì vậy, sờ chút xíu thôi mà." Hắn nhìn Giang Vu Thanh từ trên xuống dưới rồi cười nói, "Tiểu Vu Thanh của chúng ta cao lên rồi đúng không?"
Nói đến đây Giang Vu Thanh lập tức vui vẻ, vóc dáng y vừa thấp vừa gầy, gần Tết Lục phu nhân định may áo cho y mới nhận ra hình như y đã cao lên không ít —— Quần áo mặc lúc mới vào phủ đều ngắn đi.
Giang Vu Thanh đưa tay làm dấu rồi nói: "Cao lên hai đốt tay ạ."
Triệu Tử Dật: "Ồ!"
Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, Lục Vân Đình đưa tay nắm cổ Giang Vu Thanh rồi hãnh diện hất cằm nói: "Người Lục gia nuôi mà."
Triệu Tử Dật thở dài: "Hay là Lục gia cũng nuôi ta nửa tháng đi."
Lục Vân Đình: "Đừng tưởng ta không biết ngươi muốn làm biếng nhé."
Triệu Tử Dật la ó, "Có còn là huynh đệ không hả, ngươi ăn chơi trong phủ, còn có Tiểu Vu Thanh làm bạn, muốn thấy ta chịu khổ trong phủ chứ gì!"
Lục Vân Đình nói: "Hai nhà Lục Triệu cách nhau hai con phố, ta đâu thấy được."
Triệu Tử Dật: "...... Vậy ngươi để Vu Thanh ở lại đi, ta đang chán muốn chết đây, mặc dù phu tử cha ta mời về rất đáng ghét nhưng học thức không thua gì phu tử ở thư viện, nhân tiện để bọn họ dạy Vu Thanh luôn."
Hắn càng nghĩ càng thấy chủ ý này không tệ, Giang Vu Thanh ngoan ngoãn nghe lời, dễ thương hơn người trong phủ, Triệu Tử Dật tha thiết nhìn Lục Vân Đình.
Lục Vân Đình cười lạnh rồi phun ra hai chữ, "Mơ đi."