Màu sắc trên da tay của hắn lúc này không có màu vàng như màu nước, mà trở thành màu đỏ, giống như con tôm luộc vậy, màu sắc tươi rói làm cho người ta nhìn mà muốn cắn một cái.
Hạ Nhất Minh hơi nhíu mày lại, hắn không hiểu được trong lòng mình vì sao lại đột ngột xuất hiện cảm giác quỷ dị. Ánh mắt nhìn lướt qua vùng nước màu vàng bên dưới, hắn mơ hồ có cảm giá tâm cảnh của mình dường như bị nó ảnh hưởng rất lớn.
Nơi này quả nhiên không phải là chỗ tốt, mơ hồ có thể so với dung nham bên dưới Vạn Trượng Hỏa Sơn.
Tiếp tục tiến về phía trước, khi một chân Hạ Nhất Minh tiến vào vùng nước có màu chanh này, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Loại cảm giác này tuyệt đối khác với bình thường, từ dưới chân hắn truyền lên cảm giác nước nơi đây tựa hồ đang chảy đi, nhưng sau khi cảm nhận một chút thì rõ ràng nước ở nơi này tồn tại ở trạng thái nửa nước nửa khí.
Bất quá, bởi vì địa hình ảnh hương cho nên trừ khi tiến vào bên trong, nếu không thì không thể phát hiện ra được mánh khóe gì bên trong đó.
Trạng thái nửa nước nửa khí có nhiệt độ cường liệt, nếu như đem một con gà để ở đây phỏng chừng chỉ lát sau nó như bị đem nấu cách thủy.
Đương nhiên, độ ấm nơi này dù cao cũng không thể gây ra bất cứ uy hiếp gì với Hạ Nhất Minh. Bởi vì nhiệt độ của nước dù cao tới đâu cũng không có khả năng cao hơn nhiệt độ ở Vạn Trượng Hỏa Sơn.
Ngay cả nhiệt độ ở Vạn Trượng Hỏa Sơn Hạ Nhất Minh còn chịu được thì càng không cần nói tới nơi đây.
Chỉ là, khi Hạ Nhất Minh bước vào hắn có thể cảm ứng được rõ ràng đan điền của mình đang hút lấy Thủy chi thần lực cũng trở nên giống như đây, biến thành nửa nước nửa khí.
Thủy chi thần lực lúc đầu không quan trọng lắm, cho nên vô luận chúng biến hóa thế nào cũng không làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ dị. Nhưng mà lúc này hắn đã đi qua năm khu vực màu sắc bất đồng, từ nơi lạnh giá nhất của màu tím cho tới bây giờ vùng nẳ nước nửa khí của màu chanh.
Trong quá trình đó đã hấp thụ Thủy chi thần lực tới một mức khả quan, đạt tình trạng được Hạ Nhất Minh chính thức coi trọng.
Hạ Nhất Minh cứ như vậy đứng ở trong vùng màu cam, hắn chú ý biến hóa đang xảy ra xung quanh người, vừa cẩn thận cảm ngộ Thủy chi thần lực biến dị ở trong đan điền.
Trong ngũ hành, Thủy hệ lực lượng không nghi ngờ gì chính là một dạng lực lượng có nhiều biến hóa nhất, chính vì nước không có hình dạng cố định cho nên muốn đem loại lực lượng này nắm trong tay thì không phải chuyện dễ dàng.
Trong đầu Hạ Nhất Minh nhanh chóng xuất hiện những tư liệu có liên quan tới Thủy chi thần lực, trong lòng hắn hơi giật mình một cái.
Thủy hệ chi lực trong ngũ hành lực là hệ duy nhất tồn tại ở ba hình thức: Băng, nước, khí. Theo lý luận mà nói chỉ cần có được một loại thiên phú trong ba loại thuộc tính trên là có thể chuyển đổi thông Thủy hệ lực lượng để đạt tới Tam Hoa tụ đỉnh.
Hơn nữa Tam Hoa Tụ Đỉnh còn được gọi là nhất mạch tụ đỉnh, uy lực to lớn, ở phương Đông có thể nói là loại công pháp cường đại chỉ thấp hơn Ngũ Hành tụ đỉnh.
Cũng bởi vì nguyên nhân này cho nên Viên Lễ Huân mới có thể nắm giữ được kiện phảng chế thần khí Băng Lăng Kính.
Hôm nay, Hạ Nhất Minh đứng trong vùng nước màu cam, hắn lẳng lặng tự hỏi và cảm ngộ về ba loại hình thức bất đồng của Thủy chi lực.
Nếu để cho Băng Tiếu Thiên biết suy nghĩ lúc này của Hạ Nhất Minh, khẳng định hắn sẽ hối hận vì để cho Hạ Nhất Minh tiến vào Thất Thải Cung.
Đế Thích Thiên thỉnh cầu hắn để cho Hạ Nhất Minh tiến vào Thất Thải cung lĩnh ngộ Thủy chi thần lực.
Nhưng dù là Thủy chi thần lực cũng có phân ra cao thấp, Thủy chi thần lực bình thường chính là Thủy chi lực lượng đơn thuần, không có Băng hệ cùng Vụ hệ thì hai loại lực lượng cường đại này phụ trợ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà ngay cả bản thân Băng Tiếu Thiên cũng không thể lĩnh ngộ được hai loại lực lượng thần lực bất đồng.
Vậy mà, lúc này trên ngư Hạ Nhất Minh đang phát sinh ra biến hóa khác thường, thân thể của hắn cảm thụ được thiến háo do vụ khí mang lại, khiến cho tinh thần của hắn lúc này bị vây trong một loại cảnh giới kỳ diệu khác thường.
Hai mắt sáng lên, nếu như có Bách Linh Bát ở đây khẳng định sẽ tưởng rằng mình đã tìm được huynh đệ thất lạc nhiều năm. Bởi vì do quá kích động, thần niệm chi lực của Hạ Nhất Minh cùng với chân khí của hắn phóng xuất ra đôi mắt, cho nên làm cho hai mắt hắn sáng lên.
Cổ tay hơi lộn đã lấy ra Ngũ Hành Hoàn, ngũ thải quang mang xuất hiện, một quyển thần đạo chi thư nhất thời xuất hiện trên tay Hạ Nhất Minh.
Nhìn quyển thần đạo chi thư này, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi dậy sóng.
Quyển sách này thực chế là do Bách Linh Bát phục chế ra, bên trong ghi lại Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, cùng với chi tiết về công pháp của Vụ Khí.
Mặc dù thứ này cũng không phải thần đạo chi thư chính thức, nhưng với năng lực đặc thù của Bách Linh Bát lại có thể hoàn toàn mô phỏng ra. Hạ Nhất Minh bình tĩnh mở quyển sách ra, hắn lập tức thấy được phần miêu tả về những thứ có liên quan tới Vụ Khí công pháp.
Tinh thần Hạ Nhất Minh hoàn toàn tiến nhập vào trong quyển thần đạo chi thư, toàn bộ tâm thần đều đầu nhập vào nội dung bên trong đó.
Không biết trải qua bao lâu, hai chân Hạ Nhất Minh mở ra bước về phía trước, cứ như vậy bước qua ranh giới của vùng nước màu chanh tiến vào vùng màu hồng.
Trong tất cả các vùng nước, nhiệt độ vùng nước nơi này là cao nhất, hơn nữa nơi này cũng không phải là nước, mà hoàn toàn biến thành hơi nước.
Chỉ là, trừ khi bản thân tiến vào trong đó không thể phát hiện ra được cảnh tượng kỳ dị như vậy.
Khi Hạ Nhất Minh tiến vào bên trong vùng nước này, Thủy chi thần lực bên trong đan điền Hạ Nhất Minh vốn đang là nửa nước nửa khí giống như bị một loại lực lượng dẫn dắt làm cho hoàn toàn biến thành trạng thái khí.
Trong tay Hạ Nhất Minh cầm quyển thần đạo chi thư, tựa hồ không đề ý tới tình huống của bản thân, nhưng từ trên người hắn lại không ngừng có một loại lực lượng thần kỳ lưu động.
Trong đại điện Băng Cung, Băng Tiếu Thiên cùng Kỳ lân thánh chủ đồng thời đi ra đón ba vị khách nhân đến từ phương xa. Ba người này cũng có thân phận rất tôn quý, ngay cả là bọn họ cũng không thể không tự mình đi ra đón.
Dưới sự dẫn đường của Băng Cung đại trưởng lão Từ Đống Sơn, ba vị có thần thái khác nhau chậm rãi đi tới trước đại điện.
Băng Tiếu Thiên hơi vung tay lên, Từ Đống Sơn hướng về phía lão cung kính một cái thật sâu rồi lui xuống. Từ đầu đến cuối, hắn cũng không dám đưa ánh mắt nhìn lén ba vị khách nhân mình dẫn tới.
Trước mắt ba vị khách nhân này hắn cảm nhận được áp lực rất lớn, mặc dù ba người bọn họ cũng không thi triển uy áp của mình, nhưng chỉ đứng gần ba cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong là cũng đủ khiến cho bất luận kẻ nào phải động dung.
Linh Tiêu Bảo Điện tông chủ Tử Lỗ Ly, Động Thiên Phúc Địa tông chủ Ngao Bác Duệ, Nam Cương Lưu Ly Động tông chủ Lưu Xương Cử. Đương kim thế gian ba vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả giờ phút này cùng đồng hành đi tới Băng Cung.
Mặc dù Ba người bọn họ từng ở lại Băng Cung, nhưng lần trước là từng người đến một, làm cho người ta còn xa mới rung động bằng lần này.
Tử Lỗ Ly, Ngao Bác Duệ có bộ dạng của một lão nhân, còn Nam Cương Lưu Ly động chủ Lưu Xương Cử thì có bộ dạng của một vị đại hán màu đỏ, ngay cả da trên người hắn cũng lờ mờ mang sắc thái màu đỏ, cùng với Băng Tiếu Thiên hình thành hai màu tương phản.
Hai người này tu luyện công pháp hoàn toàn trái ngược nhau, một người lấy Hỏa hệ xưng hùng, còn một người lấy Thủy hệ dương danh thiên hạ, nhưng mỗi người người một vẻ. Mấy trăm năm trước hai người từng gặp gỡ giao thủ với nhau nhiều lần, nhưng cũng không có lần nào tiến hành cuộc chiến sinh tử.
Băng Tiếu Thiên hướng về phía mọi người gật đầu cười nói:
- Các vị đáp ứng lời mà đến, Băng Tiếu Thiên không thể tiếp đón từ xa xin thứ lỗi.
Lưu Xương Cử vung tay lên, nói:
- Băng huynh, lời khách khí không cần nói, lần ước định này chúng ta nhất định phải tới.
Vị Lưu Ly động chủ này chẳng những tu luyện công pháp hàng đẩu của Hỏa hệ, hơn nữa tính tình của hắn cũng vô cùng nóng nảy.
Tất cả mọi người ở đây đều biết tính tình của lão cho nên cũng không hề trách móc. Mà Tử Lỗ Ly cùng Ngao Bác Duệ trên mặt lại càng hiện lên một tia hãnh diện mơ hồ.
Hai mắt Băng Tiếu Thiên sáng lên, nói:
- Ba vị đã thật sự thành công sao?
Lưu Xương Cử cười to mấy tiếng, nói:
- Vận khí của chúng ta không tồi cho nên không làm nhục mệnh.
Kỳ Lân thánh chủ cười lớn mấy tiếng nói:
- Thật tốt. Vật đó ở nơi nào?
Ngao Bác Duệ cùng Tử Lỗ Ly đồng thời đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Xương Cử, cổ tay vị Nam Cung Lưu Ly đảo này nhẹ nhàng rung lên, trên tay đã lập tức xuất hiện một kiện vũ y màu trắng.
Trên kiện vũ y này chẳng những những có cả vạn chiếc lông màu trắng có độ lớn nhỏ khác nhau, mà ở vị trí trước ngực lại còn được khảm vào năm hạt châu có màu sắc bất đồng.
Giờ phút này, dưới sự phản xạ của ánh sáng mặt trời, năm khối hạt châu tỏa ra những màu sắc kỳ dị, hơn nữa còn mơ hồ thấy được một tia liên lạc không hiểu.
Băng Tiếu Thiên tiến lên trước nhận lấy kiện vũ y ở trên tay Lưu Xương Cử, hắn chậm rãi rót chân khí vào bên trong.
Trong nháy mắt, năm viên hạt châu nhất thời sáng lên, năm loại màu sắc bất đồng quang mang không ngừng lưu chuyển, dĩ nhiên hình thành một cái lòng tròn luân hồi.
Một cỗ lực lượng cường đại từ trên kiện vũ y phóng thích ra, ngay khi cỗ lực lượng này tản mát ra thì mấy vị cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong như bọn họ cũng có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ tới mức khó tin.
- Tốt.... - Băng Tiếu Thiên lớn giọng tán thưởng, trong thanh âm của hắn tràn ngập niềm vui sướng.
Trong ánh mắt Kỳ Lân thánh chủ hiện lên một tia khác thường, hắn chậm rãi gật đầu, chua xót nói:
- Lão Băng, lần này tiện nghi cho ngươi rồi.
Băng Tiếu Thiên tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi nếu không phục cũng có thể tìm một người thích hợp, đồ vật này ta sẽ tặng cho ngươi.
Kỳ Lân thánh chủ trợn mắt cứng lưỡi, hắn cười khổ nói:
- Thâm hàn thể chất hơn nữa lại tu luyện công pháp bất truyền của Băng Cung các ngươi, cho dù ta tìm được một người thì cũng không phải là ngươi vẫn chiếm tiện nghi sao?
Trên mặt ba người Tử Lỗ Ly đều hiện lên một tia cười mờ nhạt, bọn họ đều biết quan hệ của Băng Tiếu Thiên và Kỳ Lân thánh chủ, đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người cãi nhau.
Băng Tiếu Thiên hừ nhẹ một tiếng, không tiếp tục để ý tới hắn nữa, mà khẽ thở dài nói:
- Lễ Huân có vũ y này phòng hộ, hơn nữa lại có hai mươi khối Tuyết Hồ linh đn, hẳn là có thể bình yên chống đỡ được.
Trên mặt ba vị Tửu Lỗ Ly đều hiện lên một tia vui mừng lẫn sợ hãi.
Lưu Xương Cử cao giọng nói:
- Lão thích khách kia thật sự đã giết được Tuyết Hồ sao? Lão gia hỏa này, hắc hắc....
Hắn cũng không tiếp tục nói ra nhưng trọng giọng nói lại không chút che dấu vẻ bội phục của mình.
Băng Tiếu Thiên khẽ lắc đầu, hắn cũng không nói gì, Kỳ Lân thánh chủ thì ở bên cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu trông cậy vào lão thích khách kia chúng ta lần này cũng đừng nghĩ tới Thiên Niên Băng Đảo.
Ba người Tử Lỗ Ly liếc mắt nhìn nhau một cái, nói thật khi đối mắt với vị thiên hạ đệ nhất thích khách Cát Ma Phàm Thù dù bọn họ cũng phải cảm thấy lạnh cả người.
Hơn nữa, bởi vì xuất thân bất đồng, Cát Ma Phàm Thù cùng với những người này không có một loại cảm giác ăn ý.
Trước khi Hạ Nhất Minh tấn chức Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, trong thiên hạ chỉ có chín vị Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả, nhưng trong chín người thì chỉ có một mình Cát Ma Phàm Thù là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ một tiểu nhân vật đi lên cảnh giới cao nhất.
Sau lưng tám người còn lại thì đều có sự ủng hộ của môn phái cường đại, hơn nữa các môn phái này không môn phái nào là không phải là một trong những thế lực cường đại nhất của thiên hạ.
Nam Cương Lưu Ly đảo, Bắc Cương Thất Thải Băng Cung, Tây Bắc Thiên Trì nhất mạch, Đồ Đằng bộ tộc, phương Đông Linh Tiêu Bảo Điện, Động Thiên Phúc Địa, phương Tây Thần Điện và Hắc Ám liên minh.
Tám người đại biểu cho tám phương, bất cứ một môn phái nào cũng là thế lực truyền thừa mấy trăm năm, hơn nữa trong đó có những siêu cường môn phái đã truyền thừa hơn ngàn năm.
Cho dù là lịch sử ngắn nhất thì cũng ở trong thời đại thần đạo đã có được thanh danh hiển hách.
Trái lại, Cát Ma Phàm Thù chỉ có được một quyển Ngưng Huyết Kinh, nhưng chỉ bằng vào quyển Ngưng Huyết Kinh này hắn đã tự tay sáng lập nên Hoàng Tuyền môn vang danh thiên hạ.
Cửu U chi địa mặc dù không có thần lực nào tồn tại, nhưng ở trong lòng mỗi một người dân của Đại Thân quốc thì đều là một địa phương kinh khủng. Một chút cũng không kém hơn các siêu cấp môn phái đã truyền thừa mấy ngàn năm.
Đúng là bởi vì xuất thân bất đồng cho nên tư tưởng cùng hành vi của bọn họ cũng khác nhau, mặc dù đều là Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả nhưng có thể kết bạn với Cát Ma Phàm Thù lại không có mấy người.
Lưu Xương Cử nhíu mày nói:
- Cát Ma Phàm Thù đã thất thủ sao?
Băng Tiếu Thiên hơi gật đầu nói:
- Cát Ma môn chủ tập kích Tuyết Hồ không thành công. Bất quá hắn đã cùng với Đế Thích Thiên đi vào sâu trong Bắc Cương, nơi đó cũng có tồn tại một con Tuyết Hồ thánh thú, nếu mọi việc thuận lợi thì phỏng chừng ngày kia là sẽ về tới đây.
- Băng huynh, ngươi không phải vừa nói Tuyết Hồ linh đã có rồi sao? Chẳng lẽ Tuyết Hồ này không phải là Cát Ma môn chủ bắt? - Tử Lỗ Ly trầm giọng hỏi.
Băng Tiếu Thiên cười vang nói:
- Từ huynh quả nhiên lợi hại, hai người lão phu có được xác của Tuyết Hồ cũng không phải là do Cát Ma môn chủ mang về.
Vẻ mặt mọi người nhất thời hiện lên một tia kinh ngạc, bọn họ đối với tốc độ của Tuyết Hồ rất hiểu rõ, bởi vì thời gian mấy trăm năm trước bọn họ cũng từng tiến vào Bắc Cương băng nguyên săn bắt Tuyết Hồ. Nhưng mà người duy nhất đắc thủ lần đó lại chính là Cát Ma Phàm Thù.
Trừ người đó ra bọn họ không nghĩ ra được còn có người nào đủ năng lực để có thể bắt được Tuyết Hồ thánh thú.
Ánh mắt Ngao Bác Duệ đảo qua chung quanh một lần, hắn đột nhiên dựng lỗ tai lên, tựa hồ đang lắng nghe một chút. Sau một lát trong ánh mắt lộ ra vẻ hồ nghi, tựa hồ như chần chờ cái gì đó.
Tất cả những người nơi đây đều là những lão cáo già đã thành tinh, vừa thấy bộ dáng của hắn nhất thời biết được hắn đã phát hiện ra cái gì đó. Trong lúc nhất thời, không gian chung quanh trở nên yên tĩnh, mỗi một người đều tự dựng lỗ tai lên để cảm ứng xung quanh.
Bọn họ đều là cao thủ Nhân Đạo Đỉnh Phong, mặc dù vì cùng một mục tiêu mà tập trung lại, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút so sánh với nhau.
Thần niệm của bọn họ nhanh chóng được khuếch tán ra, mơ hồ cùng lúc bọn họ đều cảm nhận được hai luồng khí tức khổng lồ.
Hai luồng khí tức này đều không phải của nhân loại, mà là khí tức đặc biệt của thánh thú, bằng vào kinh nghiệm của bọn họ lập tức hiểu được đây là hai đầu thánh thú có thực lực sánh ngang với bọn họ.
Chỉ là, ánh mắt ba người Tử Lỗ Ly đồng thời nhìn thoáng qua Kỳ Lân thánh chủ, trong lòng không khỏi cùng nói thầm suy đoán của mình.
Trong Băng Cung, thánh thú có thực lực sánh ngang với bọn họ chỉ có Kỳ Lân thú, còn một đầu thánh thú kia là từ nơi nào tới a?
Bỗng nhiên, đôi mắt Tử Lỗ Ly và Ngao Bác Duệ đồng thời sáng lên, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói:
- Là hắn.....
Băng Tiếu Thiên cười ha hả, nói:
- Không sai. Là hắn.
Lưu Xương Cử tức giận liếc mắt nhìn mọi người một cái, nhưng xem bộ dạng những người ở đây tựa hồ đã biết đó là ai, nhưng hắn lại không nghĩ ra được cho nên có chút không cam lòng.
Tử Lỗ Ly thở dài một tiếng, nói:
- Lưu huynh, ngươi không đoán trúng cũng chuyện dễ hiểu, bởi vì hai người chúng ta đã gặp mặt hắn một lần, hơn nữa đã từng giao thủ với hắn. Còn huynh thì không biết gì hắn cho nên nhất thời không nghĩ ra cũng là chuyện thường.
Sác mặt Lưu Xương Cử thay đổi liên tiếp, cuối cùng nhớ tới một người, hắn trầm giọng nói:
- Không có khả năng. Hắn vừa tấn chức Nhân Đạo Đỉnh Phong cho dù bản lãnh có lớn đi nữa cũng không thể liệp sát Tuyết Hồ thánh thú.
Dừng lại một chút, hắn tăng thêm ngữ khí, nói:
- Ngay cả chúng ta cũng không thể làm được, làm sao hắn có thể làm được chứ.
Kỳ Lân thánh chủ than nhẹ một tiếng, nói:
- Lưu huynh nếu đơn độc nói về kinh nghiệm hắn đương nhiên không bằng chúng ta. Nhưng nếu nói về tu vi võ đạo thì không hề dưới bất cứ ai, hơn nữa bên cạnh hắn còn có một đầu Bạch Mã thánh thú. Con Bạch Mã này cũng không phải truyện đùa, ngay cả tốc độ của Kỳ Lân thú cũng không thể thắng được nó nữa là.
Băng Tiếu Thiên khẽ gật đầu, nói:
- Trên người con Bạch Mã đó cũng không có bao nhiêu lệ khí, mà ngay cả uy áp trên người nó cũng có thể áp chế, cho nên có đến gần Tuyết Hồ mà không bị phát hiện ra là chuyện có khả năng xảy ra.
Sắc mặt Lưu Xương Cử âm tình bất định, hắn cuối cùng đã rõ vì sao hai người Tử Lỗ Ly lại nghĩ tới Hạ Nhất Minh. Bởi vì hai người bọn họ đã gặp qua Bạch Mã Lôi Điện, biết ở trên thế giới này còn có một đầu thánh thú đỉnh phong chung sống hòa thuận với nhân loại, đúng là bởi vì cảm ứng được sự tồn tại của nó cho nên mới nghĩ tới Hạ Nhất Minh.
Mà hắn mặc dù đã sớm nghe qua tên của Hạ Nhất Minh, nhưng dù sao cũng chưa từng gặp mặt, một chút ấn tượng cũng không có nên không thể so sánh được với bọn họ.
Khẽ hừ một tiếng, Lưu Xương Cử nói:
- Đồ vật ta cũng đưa ra rồi, nhanh giao cho viên cô nương quang hóa đi.
Băng Tiếu Thiên gật đầu một cái, hắn đương nhiên rõ được độ trân quý của kiện vũ y trên tay, nếu như không phải là Thiên Niên Băng Đảo thì không có cách nào khiến cho mọi người cùng hợp lực chế tạo ra kiện vũ y này.
- Lễ Huân, ngươi tới đây một chuyến. - Băng Tiếu Thiên tùy ý nói, nhưng thanh âm của hắn lại vang ra rất xa, cứ như vậy đột ngột xuất hiện bên người Viên Lễ Huân.
Sau một lát, Viên Lễ Huân với thân hình bạch y xuất hiện ở nơi đây, sau khi nàng thấy được mọi người ở chỗ này trong lòng không khỏi hơi giật mình một cái.
Những người này không hề xa lạ với nàng, trong lúc nàng ở trong Thất Thải Cung tấn giai lên tôn giả cảnh giới những người này đã cùng lúc hỗ trợ nàng. Vô luận là những lão nhân này lúc đó có tâm tư gì trợ giúp nàng, thì lòng nàng vẫn rất cảm kích.
- Tông chủ đại nhân, các vị đại nhân. - Viên Lễ Huân hướng về phía mọi người chào hỏi một tiếng.
Băng Tiếu Thiên vung tay áo lên, nói:
- Lễ Huân, mấy người chúng ta hợp sức luyện chế một kiện Ngũ Hành vũ y, cũng may trước khi Thiên Niên Băng Đảo xuất hiện đã thuận lợi chế tạo thành. Ngươi mang đi, lập tức bế quan, dù làm thế nào cũng phải trước khi Băng Đảo xuất hiện có thể quang hóa thành công kiện vũ y này.
Viên Lễ Huân hơi giật mình, ánh mắt của nàng dừng lại trên kiện vũ y ở tay Băng Tiếu Thiên, mặc dù nàng đối với nghề luyện khí cũng không hiểu biết nhiều. Nhưng tu vi của nàng có thấp hơn nữa cũng có thể cảm nhận được lực lượng dư thừa từ trên kiện vũ y tỏa ra.
Loại lực lượng này thậm chí còn không hề kém hơn kiện phảng chế thần khí Băng Lăng Kính.
Chứng kiến vẻ mặt do dự của Viên Lễ Huân, Lưu Xương Cử dựt lấy kiện vũ ý ném về phía Viên Lễ Huân, nói:
- Đây chính là mấy lão gia hỏa chúng ta lấy ra những bảo vật đã cất kỹ, hơn nữa ở Nam Hải giết hai đầu thánh thú đỉnh phong mà còn phải nỗ lực rất lớn mới có thể luyện chế thành. Mặc dù nó không phải là phảng chế thần khí, nhưng có nó phòng hộ bên người sẽ tuyệt đối không kém hơn bất cứ kiện phảng chế thần khí nào.
Ánh mắt Ngao Bác Duệ rơi xuống kiện vũ y trên tay Viên Lễ Huân, hắn thở dài nói:
- Lực lượng phòng hộ của kiện vũ y này tuyệt đối là đứng thứ nhất hiện nay, mặc dù nó không thể nào so sánh được với phòng hộ thần khí, nhưng Lưu huynh đã tận tâm chế tạo ra.
Hắn lúc nói những lời này trong lời nói còn mang theo vài tia quyến luyến.
Kỳ Lân thánh chủ cười ha ha, nói:
- Tử huynh, lão phu vì kiện vũ y này mà cống hiến cả da Kỳ Lân thú của Đồ Đằng bộ tộc, ngươi còn cái gì mà không nỡ nữa chứ?
Ngao Bác Duệ hừ nhẹ một tiếng:
- Giá trị Thiên Y Vô phùng của Động Thiên phúc Địa chúng ta cũng không hề kém hơi da Kỳ Lân thú đâu.
Lưu Xương Cử vung tay lên, vẻ mặt lão nhân này vô cùng hãnh diện nói:
- Các ngươi chỉ là xuất ra một chút tài liệu mà thôi, nếu không có lão phu ở dưới Vạn Trượng Hỏa Sơn đoán tạo bảy ngày bảy đêm thì đồ vật này còn lâu mới thành công. Hắc hắc...
Nét mặt Lưu Xương Cử hơi co quắp lại một chút, vì luyện chế kiện vũ y này mà hắn phải táng gia bại sản. Không những phải mượn kiện phảng chế thần khí trong tay Lệ Nhã mà còn khiến cho ba đầu Hỏa Long phải bạo liệt mới may mắn thành công.
Nghĩ tới của cải bỏ ra rất lớn, hắn không khỏi có chút nhức đầu.
Viên Lễ Huân trợn mắt cứng lưỡi nhìn mấy lão nhân này, nàng làm thế nào cũng không ngờ được với thân phận của bọn họ mà cũng ở chỗ này tính toàn chi li như vậy.
Đây cũng là bởi vì nàng không hề biết độ trân quý của tiều liệu, nếu để cho nàng biết được giá trị chính thức của kiện vũ y này chỉ sợ nàng cũng sẽ trở nên như thế.
Băng Tiếu Thiên khẽ lắc đầu, nói:
- Lễ Huân, Hạ huynh tu luyện thế nào rồi?
Viên Lễ Huân vội vàng khom người nói:
- Tông chủ đại nhân, Nhất Minh tiến vào Thất Thải cung đã ba ngày, chúng đệ tử dựa theo sự phân phó của người cũng không có bất cứ hành động giám thị nào, cho nên hắn hẳn là còn đang cảm ngộ Thủy chi thần lực.
Đông đảo Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả đối với chuyện này đã sớm có sự thống nhất, lần này hành trình tới Băng Đảo thực lực càng mạnh càng tốt, cho nên đương nhiên muốn Hạ Nhất Minh có thể hấp thụ đủ Ngũ Hành thần lực.
Băng Tiếu Thiên hài lòng gật đầu một cái:
- Ngươi lui xuống trước đi, tĩnh tâm cố gắng quang hóa kiện vũ y này....
Thanh âm của hắn đột ngột dừng lại, ánh mắt chuyển về phía Thất Thải cung.
Cơ hồ cùng lúc ngoại trừ Viên Lễ Huân ra, ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía đó.
Trong lòng bọn họ đều cảm thấy rung động, bởi vì bọn họ biết khi tiến vào trong Thất Thải cung, vô luận tu luyện tới mức nào cũng không thể đem khí thế bản thân truyền ra khỏi Thất Thải Cung.
Nhưng mà, lúc này có một cỗ khí tức làm cho bọn họ phải rung động, mà phương hướng của nó chính là từ Thất Thải cung truyền tới.
Không hiểu vì sao, bọn họ cùng biết rõ người đang phóng xuất ra khí tức này là ai.
Liếc mắt nhìn nhau một cái, thân hình bọn họ không hẹn mà cùng lóe lên, chạy về phía hướng đó.