Càng tiến lại gần Hạ Nhất Minh càng cảm thấy vui mừng.
Từ xa nhìn lại chỉ có thể phát hiện ra nơi này là địa điểm cư trú của nhân loại, nhưng không thể biết được quy mô của nó lớn hay nhỏ.
Bất quá khi tới gần thì có thể dễ dàng phán đoán hơn, điểm cư trú ở đây rất lớn, tuy không thể so được với thành thị của phương Đông, nhưng là địa điểm lớn nhất từ khi hắn tiến vào băng nguyên.
Ở chỗ này còn có cả tường thành bao quanh, mặc dù tường thành đối với thánh thú vương hay linh thú cường đại không có tác dụng gì, nhưng dùng để chống đỡ các mãnh thú bình thường ở Bắc Cương lại thừa sức.
Lối ra vào thành thị có người canh gác, người ra vào mặc dù không bị kiểm tra, nhưng những người đó đều là kết thành đoàn đội lớn mà đi, trên người họ treo đủ các loại binh khí.
Mà Hạ Nhất Minh cưỡi Bạch Mã Lôi Điện ôm Bảo Trư một mình tới đây nên cực kỳ dễ gây chú ý.
Bất quá làm Hạ Nhất Minh có chút kỳ lạ chính là những người này nhìn hắn với ánh mắt không có chút nào bài xích hay ác ý, mà ngược lại có phần tôn kính.
Đưa tay sờ sờ chiếc mũi của mình, Hạ Nhất Minh mặc dù tự phụ nhưng cũng không đến nỗi dị thường làm cho người ta phải chú ý.
Những ánh mắt tôn kính của họ tuyệt đối là thật, cho nên trong lòng Hạ Nhất Minh có chút nghi hoặc, chẳng lẽ ngay cả khi đã che dấu như vậy mà cũng bị bọn họ nhận ra sao?
Theo đám người đi tới cửa thành, một thủ vệ tiến lên cung kính nói:
- Đại nhân, thánh địa sứ giả ở trong thành ban lệnh, tất cả các đại nhân khi tiến vào thành phải tới phân cung để báo danh.
Hạ Nhất Minh chớp hai mắt liên tục, hắn có thể nghe rõ từng chữ của đối phương, nhưng lại không hiểu được ý tứ trong đó.
Nhíu mày, Hạ Nhất Minh nói:
- Thánh địa sứ giả ở đây là ai?
Tên thủ vệ hơi ngẩn người ra, hắn đưa ánh mắt hồ nghi nhìn Hạ Nhất Minh, từ trong đó toát lên vài phần bất thiện.
Bất quá hắn cũng không phải là nời liều lĩnh, nói:
- Không biết có phải các hạ đã tiến giai tiên thiên?
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, bất quá trong lòng hắn thầm bồi thêm một câu, Hạ mỗ là Cửu Cửu Trọng Thiên, không phải Tiên Thiên.
Đừng nói thủ lĩnh thủ vệ không thể nghe được những người này, cho dù nghe được cũng không rõ chênh lệch giữa Cửu Cửu Trọng Thiên và Tiên Thiên. Bất quá, chỉ cần Hạ Nhất Minh là Tiên Thiên Cường giả thì đủ rồi.
Thần sắc của người này có thêm vài phần cung kính nói:
- Đại nhân, Bắc Cương băng nguyên bây giờ đang gặp phải đại nạn thú triều tập kích, thánh địa sứ giả do Bắc Cương Băng Cung phái đến, họ có quyền thống lĩnh tất cả các đại nhân cùng chống đỡ thú triều.
Hắn dừng lại một chút, nói tiếp:
- Mấy ngày trước, sứ giả đại nhân vào thành yêu cầu tất cả các Tiên Thiên đại nhân tập trung ở phân cung. Cho nên tiểu nhân gặp được đại nhân liền chuyển lại lời.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, bất quá sau một lát, trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ hồ nghi, nói:
- Ngươi làm sao biết ta tiến giai tiên thiên?
Có thể liếc mắt một cái nhìn ra bản thân là Tiên Thiên Cường giả như vậy người này ít nhất cũng phải là cường giả Tiên Thiên cảnh giới. Nhưng Hạ Nhất Minh nhìn nửa ngày cũng không thấy người này có chút nào giống Tiên Thiên cường giả.
Người nọ cúi đầu xuống, nói:
- Ngài một người một ngựa hành tẩu trong băng nguyên, nếu như không phải là cường giả tiên thiên cảnh giới chỉ sợ đã sớm nằm trong bụng lũ dã thú.
Người này nói chuyện trực tiếp thẳng thắng không hề vòng vo, tính cách như vậy làm cho Hạ Nhất Minh vô cùng tán thưởng.
Đến tận lúc này hắn mới hiểu được vì sao mọi người xung quanh nhìn hắn đều tỏ ra cung kính như vậy. Nguyên lai Bắc Cương băng nguyên rất đặc thù, do nhân loại và dã thú đã tranh đấu với nhau mấy ngàn năm, cho nên người tu luyện ở đây có địa vị rất cao. Mà người tu luyện đạt tới tiên thiên cảnh giới lại càng được mọi người kính ngưỡng.
Những người đó thấy Hạ Nhất Minh đơn thân độc mã đi trong băng nguyên, hiển nhiên tưởng rằng hắn là tiên thiên cường giả.
Dưới hoàn cảnh đặc thù này cho nên bọn họ đối với tiên thiên cường giả tương đối tôn kính.
Về phần Bảo Trư ở trong lòng Hạ Nhất Minh thì không có bao nhiêu người chú ý tới tiểu gia hỏa này. Trầm ngâm một chút, với thân phận của Hạ Nhất Minh hiện nay, tự nhiên là hắn không để ý tới mệnh lệnh này.
Bất quá vừa nghe tới thánh địa sứ giả, làm cho hắn nhớ tới Viên Lễ Huân đang ở Bắc Cương Băng Cung.
Hơi gật đầu, Hạ Nhất Minh nói:
- Ta không biết vị trí của phân cung, ngươi chỉ đường cho ta.
Tên thủ lĩnh thủ vệ nhất thời mừng rỡ, mặc dù thánh địa sử giả có quyền lực thống lĩnh tất cả tiên thiên cường giả, nhưng đó là chỉ bao gồm những cường giả sinh sống ở Bắc Cương. Về phần những tiên thiên cường giả từ bên ngoài tới trên cơ bản đều là đám kiêu ngạo, căn bản không bao giờ nghe theo lời thánh địa sứ giả nói.
Hạ Nhất Minh nếu đã hỏi thánh địa sứ giả là ai như vậy hắn chắc chắn không phải là người trong Băng Cương. Cho nên người này đang lo lắng Hạ Nhất Minh sẽ phất tay áo bỏ đi, hoặc là làm như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng không nghĩ tới vị tiên thiên đại nhân này lại nói như vậy, hắn đương nhiên không để Hạ Nhất Minh phải chờ đợi mà tự mình dẫn Hạ Nhất Minh tiến vào thành đi về phía phân cung.
Quy mô của thành thị này cũng không nhỏ, nhưng Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn lại mơ hồ cảm giác được ở đây tương đối hỗn loạn. Bất quá ở trong thành gần như đều là người tu luyện, mặc dù hơn nửa thành đều là tu luyện giả tam, tứ tầng nội kình, nhưng tỷ lệ này đã tương đối đáng sợ a.
Hắn mặc dù tràn ngập nghi vấn, nhưng cũng không hỏi thủ vệ trước mặt.
Đi theo tên thủ vệ qua mấy con đường tới một đại viện ở trong thành thị, hắn cung kính tiến về phía cánh cửa.
Bất quá chỉ chốc lát cánh cửa sắt đã mở ra, đầu của một vị trung niên nhân lộ ra, hắn đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía người này.
Tu vi nội kình của trung niên nhân cũng có chút thành tựu, đạt tới lục tầng nội kình, đôi mắt nghiêm nghị làm cho thủ lĩnh thủ vệ hơi rụt cổ lại, hắn cúi thấp người bước lên trước nhẹ giọng nói vài câu.
Sắc mặt trung niên nhất nhất thời thay đổi, gương mặt lập tức hiện ra vẻ tươi cười, hơn nữa hắn còn tự mình mở đại môn cung kính mời Hạ Nhất Minh vào.
Về phần tên thủ lĩnh thủ vệ thì sau khi được thưởng một ít ngân lượng, đã thỏa mãn rời đi.
Vị trung niên nhân đón Hạ Nhất Minh vào trong đại sảnh, dọc theo đường đi hắn không dám hỏi tính danh của Hạ Nhất Minh.
Bất quá, khi tiến vào trong đại sảnh, có hạ nhân muốn đón lấy Bạch Mã dẫn đi lại bị Hạ Nhất Minh vẫy tay cho lui.
Cũng không phải là Hạ Nhất Minh lo lắng an nguy của Bạch Mã, mà hắn lo lắng vấn đề an toàn cho những người đó. Nếu bọn hắn hầu hạ tốt Bạch Mã Lôi Điện thì thôi, nếu không thì chuyện sẽ to lắm a.
Còn nếu để cho những người này tháo chiếc mũ trên đầu Bạch Mã Lôi Điện xuống, như vậy chỉ cần không phải kẻ mù thì có thể nhìn ra chiếc sừng trên đầu nó.
Cho nên Hạ Nhất Minh mới kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của đối phương, tỏ vẻ chính mình muốn mang theo Bạch mã.
Vị trung niên nhân không hề dám có một câu oán giận, hắn heieur rất rõ tính cách của các tiên thiên đại nhân rất cổ quái. Vì vậy mà bọn họ dù đưa ra yêu cầu gì vô lý, những người ở đây cũng không hề để trong lòng.
Dẫn theo Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư tiến vào đại sảnh, khi tiến vào đây Hạ Nhất Minh vẫn không hề muốn Bạch Mã Lôi Điện rời khỏi tầm mắt của mình.
Sau một lát, một vị đại hán tiến ra tiếp đón.
Từ trên người đại hán tỏa ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, đây là đặc điểm do người tu luyện công pháp chí dương chí cương phát ra. Hạ Nhất Minh chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra người này tu luyện khẳng định là Kim hệ công pháp, hơn nữa đã dừng lại tiên thiên cảnh giới một thời gian, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến lên cảnh giới Nhất Đường Thiên.
Đương nhiên, tu luyện võ đạo sao dễ như vậy, hắn có thể thuận lợi tiến giai hay không còn phải xem vận may thế nào đã.
Người này vừa tiến vào đại sảnh đã đưa ánh mắt nhìn quanh, lập tức tập trung về phía Hạ Nhất Minh. Chỉ là khi thấy gương mặt trẻ tuổi của Hạ Nhất Minh, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia nghi vấn.
Bất quá hắn lập tức khôi phục lại bình thường, cười vang nói:
- Kẻ hèn là Dịch Trung Thiên, chủ quản của thánh địa phân cung ở Bằng thành. Các hạ từ xa tới Bằng thành Dịch mỗ không thể tiếp đón từ xa xin thứ lỗi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Dịch huynh khách khí rồi.
Hắn đứng nguyên ở một chỗ bình tĩnh người, từ trên người tỏa ra một cỗ uy nghiêm không nói nên lời làm cho Dịch Trung Thiên mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
Sắc mặt Dịch Trung Thiên khẽ biến, hắn cả đời nhìn mặt người khác, nhưng chưa lần nào có kinh nghiệm lạ lùng như thế này. Bất quá cảm ứng của tiên thiên cao thủ tương đối mãnh liệt, nếu hắn phát hiện dì thường lập tức không dám coi thường vọng động.
Ban đầu ý định trong lòng hắn muốn thử độ sâu cạn của ngư này, nhưng giờ phút này có cho hắn ăn gan gấu cũng không dám.
- Các hạ từ xa tới, không biết xưng hô như th nào? - Dịch Trung Thiên tươi cười nói.
Hạ Nhất Minh thuận miệng nói;
- Tại hạ họ Hạ.
Dịch Trung Thiên hơi ngẩn ra, bất quá hắn lậpt ức thư thái, có một ít tiên thiên cường giả không muốn dễ dàng nói tên cho người khác biết. Có thể lần đầu gặp mặt mà người ta nói ra họ của mình đã là tương đối cho mặt mũi, với nguy cơ của Bằng thành hôm nay hắn cũng không muốn vì việc nhỏ này mà đắc tội với đối phương.
- Nguyên lai là Hạ tiên sinh. - Dịch Trung Thiên dừng một chút, nói:
- Hạ tiên sinh hẳn không phải là người trong Bắc Cương?
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Không sai. Hạ mỗ lần này tới Bắc Cương là đi cùng với hai vị bằng hữu nữa.
Ánh mắt Dịch Trung Thiên sáng lên, có thể cùng với tiên thiên cường giả xưng huynh gọi đệ, hơn nữa kết bạn đồng hành thì tám chín phần là cao thủ cùng giai.
Nếu như trong thành có ba vị tiên thiên cường giả tọa trấn thì nguy cơ lần này có thể hóa giải một cách bình an a.
Hắn lập tức hỏi:
- Hạ huynh, hai người bằng hữu kia ở nơi nào? Có cùng huynh vào thành không?
Hạ Nhất Minh khoát tay áo cười khổ nói:
- Hạ mỗ cùng với hai vị bằng hữu đã lạc nhau, bây giờ cũng không biết bọn họ đang ở đâu. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhãn thần Dịch Trung Thiên hơi ảm đạm đi, hắn khẽ thở dài nói:
- Bây giờ trên băng nguyên nạn thú triều tràn lan, ngay cả là tiên thiên cường giả gặp phải trăm ngàn linh thú thì cũng phải cẩn thận.
Hạ Nhất Minh bật cười, hắn lập tức hiểu rõ người này tưởng rằng đám người hắn gặp thú đàn cho nên mới phải tách ra. Bất quá do chuyện này không quan trọng nêu hắn cũng không muốn giải thích.
Dịch Trung Thiên xoay chuyển ánh mắt, hắn lập tức nhìn về phía con ngựa trắng ở ngoài đại sảnh.
Hắn hơi sợ một chút, lập tức hiểu được con Bạch Mã này khẳng định là do Hạ tiên sinh cưỡi.
Ánh mắt đảo qua Bạch Mã Lôi Điện một vòng rồi ngừng lại, ánh mắt trong nháy mắt tập trung về phía thi thể Tuyết Hồ trên lưng Bạch Mã. Ngay cả thân thể hắn cũng trở nên có chút kích động mà run rẩy.