- Hạ huynh, ngươi biết băng nguyên của phương Bắc rộng tới mức nào không? - Cát Ma Phàm Thù hỏi.
Hạ Nhất Minh giật mình lắc đầu, mặc dù quan hệ của hắn với lão thích khách không được tốt, nhưng đối với sự hiểu biết của đối phương thì vô cùng khâm phục, cho nên hắn không hề khiêm tốn học hỏi.
Ánh mắt Cát Ma Phàm Thù nhìn về phía xa, hắn nhẹ giọng nói:
- Bắc Cương băng nguyên rộng lớn không hề thấp hơn phương Đông.
Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh hơi nhíu lại, hắn không ngờ tới, bắc cương lại có lãnh thổ rộng lớn như vậy.
- Bất quá đáng tiếc là trong Bắc Cương nơi có thể để cho nhân loại cứ trú lại không nhiều, ngược lại ở đây có không ít dã thú cùng linh thú. - Cát Ma Phàm Thù trầm giọng nói:
- Vô luận là cao thủ của phương Đông hay vùng Tây Bắc trong lúc du lịch thiên hạ thường cũng thích đến Bắc Cương một chuyến. Nếu vận khí tốt bọn họ hẳn là sẽ gặp được tiên thiên linh thú, hơn nữa có thể lấy được tiên thiên nội đan.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, ngay cả cao thủ ở bên ngoài cũng chạy tới đây thì có thể biết được số lượng linh thú ở đây không phải ít.
- Từ khi nhân loại tiến vào Bắc Cương thì nơi đây chính là chiến trường giữa loài người cùng dã thú và linh thú. Mấy ngàn năm qua đi hai bên không ngừng tiến hành các trận chiến sinh tử. - Cát Ma Phàm Thù lặng lẽ cười nói:
- Vì không gian sinh tồn cho nên buộc phải chiến đấu, không có chủng tộc nào nguy ý buông thả cho đối phương.
Hạ Nhất Minh yên lặng gật dầu, chỉ là trong lòng hắn nổi lên một loại cảm giác quái dị, Hoàng Tuyền lão tổ đột ngột nói với mình chuyện này là có ý gì?
- Ở nơi đây mỗi ngày đều có cao thủ của nhân loại đến giết linh thú và dã thú, họ lột da, rút gân, uống máu ăn thịt chúng. Đồng dạng, nhân loại bị dã thú cùng linh thú giết cũng không ít, dưới tình huống không có tiên thiên cường giả bảo hộ khẳng định sẽ thường xuyên bị dã thú cùng linh thú tập kích. - Cát Ma Phàm Thù từ từ nói:
- Đây là luật rừng, yếu kém thì làm thực phẩm cho kẻ mạnh, cường giả vi tôn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đột nhiên lóe lên tinh quang, hắn cuối cùng đã rõ dụng ý của Hoàng Tuyền lão tổ khi nhắc tới chuyện này.
Lão lấy phương thức này để nói cho Hạ Nhất Minh biết, hy vọng hắn không tiếp tục giết linh thú nữa.
Khẽ hừ một tiếng, trong lòng Hạ Nhất Minh hơi lạnh đi, đối với việc lão thích khách nhìn thấy cảnh nhân loại bị giết hại lại không hề động tâm. Mà chuyện này đối với lão rõ ràng chỉ là một cái nhấc tay vậy mà không chịu giúp đỡ.
Đưa ánh mắt nhìn sang Đế Thích Thiên ở bên cạnh, lão cũng vô cùng bình tĩnh, trên mặt không hề có chút nào phật ý trước quan niệm của đối phương, vị tông chủ Thiên Trì nhất mạch này có vẻ cũng đồng ý với quan điểm đó.
Hít sâu một hơi, Hạ Nhất Minh lãnh đạm nói:
- Hoàng Tuyền lão tổ, nếu như môn hạ đệ tử của Hoàng Tuyền môn bị linh thú uy hiếp thì ngài có khoanh tay đứng nhìn không?
- Đương nhiên sẽ không. - Cát Ma Phàm Thù không chút do dự nói:
- Nhưng người ở nơi đây cũng không phải là môn hạ đệ tử của ta.
Hạ Nhất Minh hừ một tiếng, nói:
- Chúng ta lần này tới Bắc Cương Băng Cung, dọc theo đường đi nếu giết nhiều linh thú một chút, cứu thêm nhiều người thì chẳng lẽ đây không phải là một phần lễ vật tốt sao?
Trên mặt Cát Ma Phàm Thù rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, nói:
- Hạ huynh, nếu là ở gần Băng Cung ra tay cứu người, lão phu khẳng định sẽ trợ giúp ngươi một tay, nhưng ở nơi này thì không nhất định
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, bất quá hắn rất nhanh hiểu được ý tứ của lão.
Người ở gần khu vực Băng Cung khẳng định là cùng với họ có quan hệ vô cùng mật thiết.
Giống như đệ tử của Hoàng Tuyền Môn ở Cửu U chi địa, hay môn hạ Thiên Trì nhất mạch ở Thiên Trì sơn mạch, bọn họ đều là những phần tử nòng cốt của môn phái.
Nhưng mà những người cư trú ở đây đều là nhân vật không quan trọng, dựa theo lời nói của Cát Ma Phàm Thù thì dù người nơi này chết sạch Băng Cung cũng không để tâm tới. Nếu như bọn hắn ra tay cứu bọn họ chỉ là chuyện lãng phí thời gian và tinh lực mà thôi.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi âm trầm, hắn cười hắc hắc nói:
- Hoàng Tuyền lão tổ, tính tình Hạ mỗ có chút cố chấp, đã quyết định chuyện gì thì không bao giờ hối hận, nếu bởi vậy mà có chút đắc tội thì mong ngài thông cảm cho.
Cát Ma Phàm Thù khẽ lắc đầu, liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh một cái rồi lão cũng không tiếp tục nói nữa.
Đế Thích Thiên cười ha hả vài tiếng, lão vung tay áo lên đẩy nhanh tốc độ, giống như lão căn bản không nghe thấy câu chuyện bọn họ đang nói vậy.
Bất quá khi hắn rời đi đã trong lúc vô tình đem tình thế xấu hổ ở nơi này hóa giải đi, Hạ Nhất Minh cùng Cát Ma Phàm Thù đưa mắt nhìn nhau rồi hai người tiếp tục hành trình của họ.
Lần này tốc độ của hai người Đế Thích Thiên rõ ràng đã nhanh hơn trước, nhưng so với tốc độ cực hạn của Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả thì còn kém rất xa. Hạ Nhất Minh đã mấy lần muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được sự tò mò của mình, bởi vì hắn mơ hồ phát hiện hai người này sở dĩ làm vậy hẳn là còn có dụng ý khác.
Cứ di chuyển như vậy trong ba ngày, trong đó Hạ Nhất Minh đã hai lần ra tay giải cứu cho các bộ tộc, bất quá hắn cũng chứng kiến tình cảnh linh thú và dã thú tấn công nhân loại, hay nhân loại ở Bắc Cương vây giết chúng nó làm cho cả bầu trời Bắc Cương tràn ngập sát khí nồng đậm.
Ba ngày sau, Cát Ma Phàm Thù đang di chuyển thì đột ngột dừng lại, thân hình của lão hơi thoáng lên một cái đã xuất hiện cách đó hơn mười trượng. Sau đó hắn đưa tay kiểm tra lớp đất ở bên dưới, tựa hồ như đang tìm kiếm thứ gì đó, sau một lát hắn đứng lên cười.
Đế Thích Thiên lập tức đi tới bên người lão nhẹ giọng hỏi:
- Tìm được rồi?
Cát Ma Phàm Thù gật đầu một cái nói:
- Hẳn là không sai.
Lòng hiếu kỳ của Hạ Nhất Minh nổi lên, liếc mắt nhìn chỗ Cát Ma Phàm Thù vừa kiểm tra một cái, sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên cổ quái.
Nơi này có một đống màu vàng đã khô, Hạ Nhất Minh từ nhỏ sinh sống ở gần núi rừng nên hắn không hề xa lạ với chúng, nếu hắn không nhìn nhầm đây chính là phân của một loại sinh vật nào đó.
Chỉ là đám phân này đã có ở đây không ít ngày, nếu không thì ch không thể khô tới mức này được.
Sau khi nghe hay người bọn họ nói chuyện, Hạ Nhất Minh rốt cuộc đã hiểu bọn họ dọc trên đường đi vì sao cứ trì hoãn như thế. Đó là vì bọn họ đang muốn tìm kiếm một loại linh thú nào đó.
Đế Thích Thiên bật cười lớn nói:
- Lần này từ ngàn dặm xa xôi gọi huynh tới đây quả nhiên là chính xác, nếu không có kinh nghiệm truy tung của huynh chỉ sợ trong chúng ta không ai tìm ra được tung tích của nó.
Cát Ma Phàm Thù hơi lắc đầu nói:
- Ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn, nó vô cùng giảo hoạt, ta cũng chỉ nắm chắc năm thành sẽ tìm được nơi ở của nó mà thôi.
- Một nửa là đã rất khả quan rồi. - Đế Thích Thiên nghiêm nghị nói:
- Bất quá vô luận thế nào chúng ta cũng phải tìm được nó, nếu không....
Hắn nhìn về phía Hạ Nhất Minh một cái, tựa hồ như có lời gì đó rất khó nói.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, nói:
- Đế huynh, các ngươi đang tìm cái gì vậy?
Đế Thích Thiên cười khổ một tiếng, nói:
- Chúng ta đang tìm một đầu Tuyết Hồ thánh thú vương.
- Thánh thú vương? - Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên nói:
- Nó có thực lực như thế nào?
- Tương đối cường đại, nếu chỉ có một mình lão phu thì không thể giết chết được nó. - Đế Thích Thiên nghiêm mặt nói.
Hạ Nhất Minh giật mình, cả kinh nói:
- Nó so với ngoại hải thánh thú vương còn cường đại hơn sao?
Cát Ma Phàm Thù khẽ lắc đầu nói:
- Nếu nói về thực lực thì Tuyết Hồ còn xa mới có thể bằng các thánh thú vương ở ngoại hải, nhưng Tuyết Hồ một khi tấn chức lên thánh thú vương thì tốc độ của nó vô cùng nhanh chóng. Vô luận là chui xuống đất hay di chuyển trên đất bằng thì tốc độ của nó đều là thiên hạ đệ nhất. Ngay cả chúng ta với thần binh ánh sáng phi hành cũng khó có thể truy đuổi được, cho nên chúng ta phải trong lúc nó không phòng bị mà áp sát lại, nếu để cho nó phát hiện ra thì tất cả sự chuẩn bị đều là lãng phí.
Một đạo tiếng hí nhẹ từ phía sau Hạ Nhất Minh truyền tới, Bạch Mã Lôi Điện trừng ánh mắt xinh đẹp đầy bất mãn của mình nhìn Cát Ma Phàm Thù. Nếu không phải có Hạ Nhất Minh ngăn lại chri sợ đầu thánh thú đỉnh phong có huyết mạch của thần thú này đã trực tiếp tấn công lão.
Hạ Nhất Minh vội vàng trấn an Bạch Mã Lôi Điện, mãi một lúc sau nó mới chịu yên lặng lại.
Hắn quay đầu nhìn hai vị Nhân Đạo Đỉnh Phong đang không hiểu gì mà cười khổ nói:
- Hoàng Tuyền môn chủ, mong ngài không nên ở trước mặt Lôi Điện mà tán tụng tốc độ của kẻ khác là thiên hạ đệ nhất.
Cát Ma Phàm Thù hơi giật mình, ánh mắt hắn sáng lên đầy vẻ vui mừng, vẻ mặt Đế Thích Thiên cũng không khác gì lão, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời gật đầu một cái.
Hạ Nhất Minh hơi nhăn mặt nói:
- Hai vị, Lôi Điện cùng với Tuyết Hồ không có oán cừu gì, nó không muốn giết kẻ vô tội cho nên sẽ không ra tay đâu.
Hai vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả trao đổi ánh mắt với nhau, Đế Thích Thiên cảm thán một tiếng, nói:
- Hạ huynh đệ, kỳ thật còn một chuyện mà lão phu quên nói cho người.
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Đế huynh cứ nói.
Kỳ thật Hạ Nhất Minh đã sớm đoán được hai vị này sở dĩ coi trọng Tuyết Hồ thánh thú vương khẳng định là có nguyên nhân gì trọng yếu kèm theo. Hơn nữa nguyên nhân này hẳn là có liên quang tới Thiên Niên Băng Đảo, nếu không thì với thân phận của bọn họ sẽ không bao giờ để ý tới nó.
Bất quá muốn hắn hỗ trợ thì nhất định phải cho hắn biết trước nguyên nhân và hậu quả, nếu như không hắn sẽ không hề ra tay dễ dàng.
Gương mặt Đế Thích Thiên trở nên nghiêm túc, nói:
- Hạ huynh đệ, chúng ta sở dĩ muốn giết Tuyết Hồ là vì muốn chuẩn bị cho Viên cô nương.
- Lễ Huân? - Hai mắt Hạ Nhất Minh trợn tròn lên, mặc dù rất nhanh khôi phục, nhưng vẻ mặt của hắn đã cho Đế Thích Thiên biết Viên Lễ Huân ở trong lòng Hạ Nhất Minh có địa vị rất quan trọng.
- Không sai. Đúng là Viên cô nương. - Đế Thích Thiên bình tĩnh nói:
- Lần này Băng Đảo xuất hiện Viên cô nương sẽ sử dụng kiện phảng chế thần khí Băng Lăng Kính để dẫn dắt kiện thần khí Băng Lăng Kính chính thức xuất hiện. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể tạo ra được một thông đạo tới Băng Đảo để tiến vào đó.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi âm trầm nói:
- Điều này cùng với Tuyết Hồ thì có quan hệ gì?
Đế Thích Thiên hơi trầm ngâm nói:
- Viên cô nương có Hàn chi thể, sử dụng phảng chế thần khí Băng Lăng Kính để dẫn dắt cho thần khí băng Lăng Kính chân chính xuất hiện thì cũng không có bao nhiêu khó khăn. Nhưng mà để làm được điều này sẽ phải tiêu hao rất nhiều chân khí, dù là Ngũ Khí đại tôn giả cũng chỉ có thể duy trì được nó trong một khắc chung mà thôi.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời lên, nói:
- Chẳng lẽ đầu Tuyết Hồ này có thể trợ giúp người ta khôi phục lại chân khí sao?
Đế Thích Thiên bật cười nói:
- Một câu này của Hạ huynh đệ quả nhiên là thông minh.....