Vũ Thần

Chương 944




Nghe hắn nói xong những lời này, Hạ Nhất Minh hơi có chút khó hiểu, ở trong trí nhớ của hắn, từ trước tới nay hắn chưa từng làm chuyện gì để cho Cát Ma Phàm Thù có thể cảm kích mình. Nhưng hắn tin tưởng lời nói của cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong, đây tuyệt đối không phải là do sợ hãi muốn lấy lòng người khác, cho nên những lời này khẳng định là những lời thật tâm.
Miễn cưỡng cười một chút, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không biết vẻ mặt của mình lúc này có dạng gì. Bất quá vẻ mặt này của hắn rơi vào mắt Cát Ma Phàm Thù lại có chút cao thâm khó lường.
Hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Hạ huynh, ngươi cũng biết con khôi lỗi đấy từ đâu mà có chứ?
Hạ Nhất Minh do dự một chút nói:
- Nếu hạ mỗ không nhìn lầm thì hẳn là Vũ gia lão tổ.
- Không sai. Khôi lỗi đó chính là Vũ gia lão tổ. - Ánh mắt Cát Ma Phàm Thù hiện lên một tia phức tạp nói:
- Lão phu trải qua rất nhiều khó khăn mới đem được thi thể của Vũ gia lão tổ luyện chế thành Ngũ Hành khôi lỗi. Sau đó giao cho Hác Huyết, vốn là hy vọng hắn ở hai phương Đông Tây có thể tạo nên một chấn động mới. Nhưng không nghĩ tới khi đến Nam Cương lại gặp Gia Phỉ Nhĩ Đức, hơn nữa còn bị hắn vứt bỏ mặt mũi ra tay chiếm đoạt khôi lỗi.
Trên mặt Hạ Nhất Minh chợt hiện ra chút hiểu biết, hắn trầm giọng nói:
- Đây là do Hác Huyết huynh nói sao?
Cát Ma Phàm Thù khẽ lắc đầu, vẻ mặt hiện lên một tia tiếc hận, ánh mắt của hắn không chút nào che dấu một tia hối hận:
- Hác Huyết là hậu nhân kiệt xuất nhất của lão phu, vậy mà lại vì sai sót của lão phu mà phải bỏ mạng ở Nam Cương.
Hắn thở dài một hơi nói:
- Tất cả những chuyện này đều là vì con ngũ hành khôi lỗi đó gây ra, nếu như không phải do con khôi lỗi này thì Gia Phỉ Nhĩ Đức cũng sẽ không gia tay đối phó một tôn giả vãn bối vừa tấn chức.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, nhưng trong lòng hắn lại như nở hoa, nếu Hoàng Tuyền lão tổ đã nhận định như thế, hắn đương nhiên không ngu ngốc tới mức nói ra sự thật.
Dù sao bây giờ Hác Huyết và Gia Phỉ Nhĩ Đức đều đã chết, chỉ còn lại ngũ hành khôi lỗi nhưng cũng chỉ giống ở phần ngoài, còn bên trong đã được thay thế bằng thần đạo Ngưng Huyết Nhân. Cho nên bí mật này vĩnh viễn bị Hạ Nhất Minh trôn sâu vào trong lòng, không có bất luận kẻ nào biết được.
Kỳ thật lúc đầu Cát Ma Phàm Thù để cho Hác Huyết đem khôi lỗi tới Nam Cương là vì muốn giết chết Hạ Nhất Minh. Nhưng những lời này hắn không thể nói ra, lần này không chỉ Hác Huyết phải bỏ mạng mà đến khôi lỗi cũng bị mất làm cho hắn vô cùng đau xót. Tất cả xét lại cuối cùng thì Hạ Nhất Minh đều không thoát khỏi liên can.
Chỉ là, Hạ Nhất Minh bây giờ không còn là Ngũ Khí đại tôn giả bị hắn đuổi giết mấy ngàn dặm nữa. Nếu song phương thật sự xảy ra chiến đấu như vậy tình thế bây giờ có lẽ sẽ phải thay đổi lại.
Thời gian Thiên Niên Băng Đảo xuất hiện đã gần tới, cho nên vô luận Cát Ma Phàm Thù có nguyện ý hay không thì hắn cũng không còn lựa chọn nào khác đành phải giảng hòa.
Đế Thích Thiên hơi cười nói:
- Nếu hai vị đã lấy đại cục làm trọng, như vậy lão hpu xin làm chứng, trước khi rời khỏi Bắc Cương hai bên sẽ không phát sinh thêm xung độ nào nữa. Nếu ai đi ngược lại lời này vậy lão phu nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người đứng ra lấy lại công đạo cho.
Khi hắn nói những lời này ngữ khí vô cùng nghiêm khắc, mặc dù hai người Hạ Nhất Minh có tu vi võ đạo không hề dưới hắn, nhưng lúc này cũng có chút rùng mình.
Bởi vì bọn họ đều biết, nếu đã thật sự có một bên thất hứa, như vậy lão gia hỏa này khẳng định sẽ không tiếc hao tốn lợi ích mà yêu cầu tất cả những Nhân Đạo Đỉnh Phong còn lại quay sang chém giết đối phương.
Nếu tất cả Nhân Đạo Đỉnh Phong trong thiên hạ liên thủ lại với nhau, như vậy ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không nắm chắc có thể địch lại.
Trừ phi hắn thật sự tấn chức thần đạo, hoặc thiên địa chi lực ở trên thế gian đột nhiên hùng hậu hơn gấp trong lần, nếu không hắn khẳng định sẽ chết không thể nghi ngờ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, mặc kệ trong lòng đối phương nghĩ gì thì giờ phút này cũng đành phải từ từ gật đầu đồng ý.
Dù sao Đế Thích Thiên cũng nói, sau khi Băng Đảo biến mất nếu bọn họ còn sống, như vậy ước thúc này sẽ biến mất. Khi đó bọn họ cho dù là đánh cho thiên hôn địa ám cũng không người nào ra tay ngăn cản.
Qua nửa ngày, Cát Ma Phàm Thù đột nhiên đứng lên, nói:
- Hai vị chậm rãi trò chuyện, lão phu xin lui trước.
Hắn nhìn về phía Đế Thích Thiên gật đầu một cái nói:
- Khi nào bắt đầu đến Bắc Cương thì nói trước một tiếng, ta sẽ cùng các ngươi đồng hành.
Đế Thích Thiên hài lòng cười nói:
- Có thêm Cát Ma Phàm Thù môn chủ gia nhập liên minh, khả năng thành công của chúng ta lại lớn hơn một bậc.
Cát Ma Phàm Thù cười hắc hắc vài tiếng cũng không thèm nhắc lại, mà xoay người đi vách núi bên cạnh, sau đó thân hình nhoáng lên đã biến mất.
Hạ Nhất Minh nhăn mặt nói:
- Hắn sẽ ở lại trên núi sao?
Đế Thích Thiên đáp:
- Không sai. Bây giờ Cát Ma Phàm Thù sẽ ở cùng với Thần Toán Tử.
Hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Hạ huynh đệ, ta biết ngươi cùng hắn có chút hiểu lầm, bất quá trước khi Băng Đảo mở ra thì hãy tạm thờ xóa bỏ đi.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh hơi nhếch lên, nói:
- Ngài yên tâm, ta đáp ứng.
Đế Thích Thiên than nhẹ một tiếng, nói:
- Kỳ thật sau khi có ngươi cùng con khôi lỗi kia thì có thêm thực lực của Cát Ma Phàm Thù môn chủ hay không cũng không quan trọng.
Hạ Nhất Minh giật mình, trong ánh mắt của hắn mang theo một tia khó hiểu. Nếu như Hoàng Tuyền lão tổ là một nhân vật không quang trọng như vậy thì vì sao Đế Thích Thiên lại để tâm như thế?
Tựa hồ như nhìn ra được ý tứ của Hạ Nhất Minh, Đế Thích Thiên bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Thiên Niên Băng Đảo là địa phương mà tất cả Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả đều hướng tới, nhưng đồng thời cũng là nơic húng ta kiên kỵ nhất. Chưa từng có người nào biết chúng ta liệu có thể đả thông được một con đường ở trên đảo hay không? Cũng không có người nào biết sau khi chúng ta tiến vào đảo nhỏ có thể tiên lên được thần đạo cảnh giới không. Cho nên từ mấy ngàn năm trước các cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong đều đưa ra quy củ bất thành văn, tất cả những cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong trên thế giới đều phải cùng tiến cùng lui.
Hàng lông mày của Hạ Nhất Minh hơi chau lại, hắn mơ hồ hiểu rõ được chút ý tứ trong đó.
Cùng tiến cùng lùi tự nhiên là ích lợi của mọi người liên quang đến nhau, hay nói cách khác là phúc họa cùng chia.
Thành thì tất cả đều vui mừng, không được thì coi như xui xẻo, ai cũng đừng mong một mình an nhàn ở ngoài.
Đế Thích Thiên hơi dừng lại một chút, chậm rãi nói:
- Lần này chúng ta nắm chắc khả năng tiến vào, cho nên trong, cho nên cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên trong thiện hạ không thể thiếu được ai.
Trong lòng Hạ Nhất Minh có chút kinh ngạc, vị lão nhân này lúc trước còn khuyên mình nên quyết định tiến vào hay không, vậy mà bây giờ lại thay đổi chủ ý.
Đế Thích Thiên nhìn hắn, nói:
- Ngươi nghĩ lại xem, nếu tất cả chúng ta đều tiến vào, nhưng kết quả cuối cùng lại không ai trở ra, mà bên ngoài chỉ còn Cát Ma Phàm Thù, như vậy kết quả sẽ thế nào?
Sắc mặt Hạ Nhất Minh nhất thời trở nên khó coi, các môn phái cường đại tự nhiên là có một cỗ lực lượng chung cực thủ hộ, cho dù là Hoàng Tuyền lão tổ cũng không thể đem một môn phái hủy diệt. Nhưng Hạ gia trang lại không như thế, nếu chuyện này thật sự xảy ra, như vậy hạ gia trang khẳng định sẽ bị Hoàng Tuyền lão tổ san phẳng.
Đế Thích Thiên nhìn hắn một lúc thật lâu rồi nói tiếp:
- Hạ huynh đệ, ngươi là đại trưởng lão của Thiên Trì nhất mạch, vừa là khách khanh trưởng lão cấp cao nhất của Linh Tiêu Bảo Điện, cùng với Lưu Ly đảo Lệ gia phụ tử, Động Thiên Phúc Địa Kỳ Liên Song Ma đều quen biết rất tốt. Hơn nữa Viên Lễ Huân kế thừa phảng chế thần khí Băng Lăng Kính sẽ trở thành là hộ pháp trưởng lão của Băng Cung, cho nên nếu ngươi không muốn đi vào hẳng là không ai sẽ phản đối.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh thay đổi khó lường, hắn chậm rãi gật đầu, từ trong lời nói của Đế Thích Thiên hắn đã hiểu được ý tứ của lão.
Hắn đương nhiên hy vọng bản thân không đi vào Băng Đảo, mà lưu lại bên ngoài.
Trong các môn phái của phương Đông, hắn cùng với đại đa số các môn phái đều có quan hệ mật thiết. Có lẽ chỉ có Đồ Đằng bộ tộc cùng Hoàng Tuyền lão tổ là đối với hắn có chút kiêng kỵ, hay có thể nói là đứng ở thế đối lập.
Nhưng trừ hai nơi đó ra, còn lại cho dù là có chút xung đột nhưng cũng không phải là tâm cừu đại hận gì. Nếu có năm vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả đồng ý cho hắn không phải đi vào, như vậy bản thân hắn muốn lưu lại sẽ không có ai phản đối.
Chỉ là, hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh hơi nhăn lại, muốn hắn buông bỏ cơ hội ngàn năm có một này thì ahwns không hề cam tâm.
Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, nói:
- Đế huynh, chuyện này để sau hãy nói lại.
Đế Thích Thiên cũng không miễn cưỡng, hắn cũng là một vị tu luyện giả hàng đầu cho nên đối với tâm tình của Hạ Nhất Minh lúc này tương đối hiểu rõ. Hơi lắc đầu, trong lòng hắn cảm khái mãi không thôi.
Tuổi của Hạ Nhất Minh vẫn còn trẻ, nếu giống nư hắn đã hai ba trăm tuổi, như vậy những thân nhân có cùng bối phận với mình đã gần như chết hết, như vậy thì không phải lựa chọn nhiều. Nhưng đối với một thanh niên còn chưa tới ba mươi tuổi, có hay không tiến vào Thiên Niên Băng Đảo quỷ dị khó lường kia thì quả thật là chuyện rất khó quyết định.
Từ từ đứng lên, Đế Thích Thiên đi tới trước một vách núi.
- Ngươi tới nhìn a.....
Hạ Nhất Minh theo lời đi đến, từ vị trí này không hề có một thông đạo nào dẫn xuống bên dưới chân núi, mà không gian xung quanh lại bị sương mù bao phủ rậm rạp/
Khi hắn đứng ở gần chỗ này nhìn xuống dưới, tóc gáy trong nháy mắt đều dựng ngược cả lên.
Một cỗ khí tức mãnh liệt giống như khai thiên tích địa từ bên dưới phóng thẳng lên cao, loại khí thế này giống như muốn trong nháy mắt cắt hắn ra làm hai mảnh.
Thân thể hơi chút dao động, nhưng Hạ Nhất Minh đã lập tức đứng vững lại.
Tu vi của hắn bây giờ đã không thể so sánh với trước, mặc dù có thể cảm nhận được luồng khí thế cường đại đó nhưng vẫn có thể miễn cưỡng duy trì.
Trong ánh mắt Đế Thích Thiên hiện lên một tia kinh ngạc, hắn đối với biểu hiện của Hạ Nhất Minh cũng phải giật mình:
- Định lực của Hạ huynh đệ thật là tốt, lần đầu đ ở vị trí này nhìn Kim chi thần lực mà không lui lại phía sau, ngoại trừ thần đạo ra thì đây tuyệt đối là chuyện hiếm có.
Hạ Nhất Minh hơi rùng mình, hắn đương nhiên có thể cảm nhận được khí thế từ dưới núi phát lên tràn ngập Kim hệ lực lượng lợi hại. Nhưng nếu nói dưới cảnh giới thần đạo khó có thể thừa nhận được dễ dàng thì lại có chút hơi quá.
Đế Thích Thiên thu hồi lại vẻ tươi cười, hắn bình tĩnh nói:
- Hạ huynh đệ, ở dưới vách núi chính là nơi phát ra Kim hệ thần lực, ngươi hãy ở chỗ này bế quan đi a. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hạ Nhất Minh hướng về phía Đế Thích Thiên cung kính một cái thật sâu, sau đó thu liễm tâm thần nói:
- Đa tạ Đế huynh.