Vũ Thần

Chương 848: Nhân đạo đỉnh phong cường hãn




Phất Lan Khắc Lâm khi chính thức động thủ, lão xuống tay vô cùng tàn nhẫn, một chút cũng không kém hơn Sát chi đạo vang danh thiên hạ của Hoàng Huyền lão tổ.
Mà quang trọng hơn chính là, trường bào trên thân lão dĩ nhiên còn có tác dụng mê hoặc tầm mắt, một khi điều động, ánh sáng do nó toát ra hấp dẫn người khác, đem lực chú ý của đối phương hoàn toàn tập chung lên nó.
Thừa dịp này đột nhiên đánh lén, khả năng thành công đạt tới mức vô cùng cao.
Hoàng Tuyền lão tổ nếu muốn ám sát người nào đó, lão còn phải ẩn núp nhiều ngày giống như một khối đá vậy thân hình không hề nhúc nhích.
Ẩn Nặc chi thuật của Hoàng Tuyền môn là thiên hạ vô song về ẩn dấu, hiếm có tuyệt kỹ nào so sánh được.
Một kích không đạt mục đích lập tức bản thân đã chạy xa ngàn dặm, đây là đặc điểm lớn nhất Hoàng Tuyền lão tổ khi cùng với cao thủ giao thủ khiến người ta phải biến sắc.
Nhưng Phất Lan Khắc Lâm thì không giống với Hoàng Tuyền lão tổ, lão nhân này lợi dụng khả năng nắm giữ Quang chi lực, để tạo ra hoàn cảnh có thể bất ngờ tấn công.
Đặc biệt là lần đầu tiên gặp mặt giao thủ mà sử dụng phương pháp này có thể nói là mười thành thì tới chín thành có thể thành công.
Thủ đoạn quang minh chính đại đánh lén này của lão cho dù là biết rõ hắn ở trước mặt, nhưng một khi bị Quang chi lực mê hoặc, như vậy cũng không thể làm gì được.
Mặt đất lúc này bụi mù đang bay khắp nơi, thân hình Hạ Nhất Minh rơi mạnh xuống mặt đất, tạo nên một cái hố to.
Một đòn nghiêm trọng này phảng phất trực tiếp đánh vào lòng của đám người Kim Chiến Dịch, khiến cho sắc mặt bọn họ trở nên trắng bệch.
Trong lòng bọn họ, có lẽ có những người đối với Hạ Nhất Minh có sự ghen ghét nảy ra, nhưng ở hoàn cảnh này không có bất luận ai muốn chứng kiến một màn này.
Đồng thời, trong lòng bọn họ rõ ràng nhận thức được, cao thủ Nhân đạo đỉnh phong cùng với Ngũ Khí đại tôn giả có chênh lệch rất lớn. Chênh lệch này tuyệt đối không thể dựa vào dũng khí cùng tự tin mà có thể đền bù được khoảng cách.
Nhưng mà, ngay lúc mọi người tưởng rằng Hạ Nhất Minh không chết cũng phải trọng thương, thì hắn thân hình hắn đang nằm trên mặt đất giống như có lò xo vậy, thoáng cái đã đứng lên. Thân thể của hắn ở giữa không trung vặn vẹo vài cái, rồi đứng vững trên mặt cái hố vừa tạo ra.
Ngẩng đầu lên, Hạ Nhất Minh đưa ánh mắt oán hận nhìn Phất Lan Khắc Lâm đang lơ lửng trên đầu, từ trong miệng hắn nói ra những lời không giống với vẻ mặt mình:
- Phất Lan Khắc Lâm bệ hạ tôn kính. Đa tạ ngài đã hạ thủ lưu tình.
Tôn giả của hai phương Đông và Tây đều lộ ra vẻ chợt hiểu, nhưng sau đó lại tỏ vẻ không hiểu chút nào.
Nguyên là giáo hoàng bệ hạ hạ thủ lưu tình, cho nên Ngũ Khí đại tôn giả sau khi trúng một kích trí mạng vẫn bình thường như trước, giống như không xảy ra chuyện gì. Nhưng làm bọn họ cảm thấy khó hiểu chính là, Phất Lan Khắc Lâm tại sao phải hạ thủ lưu tình với Hạ Nhất Minh, chẳng lẽ lão nhân này muốn bắt giữ hắn.
Ánh mắt mơ hồ hiện lên một đạo tinh quang, Phất Lan Khắc Lâm nghi hoặc nhìn Quang Minh chi trượng trên tay.
Chỉ có lão mới biết được, một kích vừa rồi mặc dù không phải là toàn lực, nhưng lão cũng không hề lưu thủ.
Ngay cả một vị cao thủ cùng giai với hắn nếu trúng phải một kích này tuyệt đối cũng không cảm thấy dễ chịu. Ít nhất, bản thân người đó cũng phải phun ra một chút máu tươi và thân thể đau đớn một chút mới hợp tình hình.
Mà Ngũ Khí đại tôn giả nếu trúng một kích này, có lẽ còn có khả năng lưu lại tánh mạng, nhưng bản thân cũng phải nằm trên giường dưỡng thương mấy tháng, đó là cái tối thiểu.
Nhưng giờ phút này nhìn Hạ Nhất Minh, đừng nói là bản thân hắn không hề bị tổn thương nghiêm trọng đến mức hấp hối, mà ngay cả một chút dấu hiệu thổ huyết cũng không có.
Lão nhân đưa mắt nhìn Hạ Nhất Minh, lẳng lặng nhìn áo giáp màu đen quái dị trên người Hạ Nhất Minh, sắc mặt hắn dần trở nên ngưng trọng.
- Có đi phải có lại. Giáo hoàng bệ hạ, xin mời ngài hãy thưởng thức một chút Ngũ Hành thế giới của Hạ mỗ.
Gương mặt Hạ Nhất Minh nổi lên một tia ửng đỏ, giờ phút này hắn có vô vàn cảm xúc, lòng tin đối với thực lực của bản thân lại càng cường đại hơn trước.
Huyền Quy Xác quả nhiên không hổ được coi là bảo khí có thể tấn chức lên cấp bậc thần khí.
Được nó phòng hộ, ngay cả Nhân đạo đỉnh phong cường giả tập kích cũng không thể đả thương được hắn. Mặc dù dưới một kích của Nhân đạo đỉnh phong cường giả, Hạ Nhất Minh vẫn không thể chịu nổi bị lực lượng của họ đánh bay đi. Nhưng từ đầu tới cuối cỗ lực lượng đó không thể xuyên qua Huyền Quy Xác để xâm nhập vào thân thể hắn.
Điều này nói rõ, chỉ cần hắn mặc Huyền Quy giáp này coi như ở vào thế bất bại.
Ngũ Hành quang mang kịch liệt lóe lên, ở giữa bầy trời hình thành một loại phù văn kỳ diệu.
Đây là do hắn từ trong Ngũ Hành bí tịch học được thủ đoạn công kích này, khi vận chuyển Ngũ Hành lực lượng, Ngũ Hành Hoàn sẽ phóng thích ra lực lượng lớn hơn rất nhiều, khiến cho đối phương khó lòng phòng bị.
Phù văn to lớn sau một khắc không ngừng ngưng tụ liền bạo liệt ra, bất quá không giống như người bình thường tưởng. Phù văn to lớn đó sau khi bạo liệt thành trăm ngàn những phù văn nhỏ, được Ngũ Hành Hoàn điều khiển mỗi một loại phù văn giống như quân cảm tử lao về phía Phất Lan Khắc Lâm.
Vị cường giả đứng đầu phương Tây này hừ lạnh một tiếng, lão mơ hồ có cảm giác Hạ Nhất Minh quả thật không có ý định đào tẩu, hơn nữa hắn còn đang cố gắng kéo dài thời gian..
Chỉ là, mặc cho vị lão nhân này nghĩ muốn nát óc cũng không rõ Hạ Nhất Minh muốn kéo dài thời gian để làm gì.
Trong hải vực của Nam Cương, chỉ có Lưu Ly lão tổ của Lưu Ly đảo là đủ tư cách đánh cùng lão một trận.
Nhưng theo như lão biết, Lưu Ly lão tổ đang ở tận vùng xa xôi của Bắc Cương, trong khoảng thời gian ngắn không thể trở về.
Lúc này ở phương Đông chỉ còn có Hoàng Tuyền lão tổ là đủ tư cách ngăn cản lão.
Tuy nhiên, Phất Lan Khắc Lâm cũng tuyệt đối không tin tưởng vị thích khách vang dang khắp thiên hạ đó sẽ vì đám người này mà xuất thủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Phải biết rằng, ở phương Đông, lão thích khách đó đồng dạng cũng bị Băng Tiếu Thiên cho nằm ngoài kế hoạch, nếu hắn có thể nuốt trôi cục tức đó mới là chuyện lạ.
Hơi lắc đầu, trường bào trên người Phất Lan Khắc Lâm lại bắt đầu chuyển động, ánh sáng thần kỳ từ trên đó tản mát ra tứ phía.
Khi một màn này xuất hiện, trong lòng Hạ Nhất Minh có chút hoảng hốt, hai chân hắn giống như được lắp hỏa tiễn, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Đối với loại kỹ thuật quang minh chính đại đánh lén này hắn vạn phần kiêng kỵ, cũng không dám đứng ngơ ngác tại chỗ cho đối phương đến đánh.
Phất Lan Khắc Lâm có thực lực cường đại, hơn nữa lão còn dùng thủ đoạn này để công kích thì khi còn chưa phải Nhân đạo đỉnh phong cường giả thì còn không thể phòng ngự được. Lựa chọn tốt nhất lúc này là nhanh chóng chạy ra xa đối phương.
Động tác của Hạ Nhất Minh nhanh như thiểm địa, tựa hồ theo ý thức nhanh chóng lựa chọn ra biện pháp tốt nhất để xử lý.
Huyền Quy Xác tuy cường đại, nhưng dù sao cũng không phải là toàn thân khải giáp, đầu của hắn vẫn ở bên ngoài Huyền Quy Xác, nếu bị người ta tranh thủ tấn công thì khi đó có hối cũng không kịp.
Nhưng mà, vị lão giả Nhân đạo đỉnh phong này nắm giữ thực lực vượt qua sự tưởng tượng của Hạ Nhất Minh.
Lão nắm giữ Quang chi lực, Quang chi lực không nghi ngờ gì đó chính là loại lực lượng mau lẹ nhất.
Phảng phất giống như người ở trong thần đạo sử dụng thuấn di, đợi tới khi quang mang thần kỳ biến mất thì lão đã xuất hiện trước mặt Hạ Nhất Minh.
Khóe miệng hơi giật giật, Ngũ Hành Hoàn trong tay Hạ Nhất Minh vung lên, năm lần tăng phúc lực lượng không hề giữ lại chút nào được đánh ra. Cùng lúc đó những tiểu phù văn mới nãy hắn tạo ra ở khắp mọi nơi lao về phía Phất Lan Khắc Lâm.
Phất Lan Khắc Lâm không chút hoang mang, lão đưa Quang Minh chi trượng lên, từ trên đầu trượng toát ra Quang chi lực cường đại. Quang chi lực trực tiếp va vào Ngũ Hành lực của Hạ Nhất Minh, khiến cho Ngũ Hành lực tiêu tán, dư lực theo đó lao về phía Hạ Nhất Minh.
Chỉ bất quá, lần này Phất Lan Khắc Lâm ra tay nhanh như điện, chưa đợi dư lực đánh về phía Hạ Nhất Minh, lão đã đưa tay điểm về phía đầu của hắn.
Hiển nhiên, mặc dù lão nhân có kinh nghiệm vô cùng phong phú này nhưng cũng không nhận ra được lai lịch kiện áo giáp nọ, thế nhưng bản thân lão đối với lực phòng ngự của nó có chút hiểu biết.
Về phần hơn ngàn cái tiểu phù văn đang bay tới sau lưng, lão nhân này cũng không để trong lòng. Chỉ cần có thể đem người trước mắt này bắt lấy, một chút thủ đoạn công kích đó tự nhiên sẽ bị phá.
Gương mặt Hạ Nhất Minh đột ngột hiện ra nụ cười quỷ dị, mắt nhìn thấy Ngũ Hành lực lượng bị Quang chi lực làm cho tiêu biến, hơn nữa bàn tay của lão đang thò tới đầu mình, hắn nhanh chóng rụt đầu lại.
Tiếp theo đó, Phất Lan Khắc Lâm trợn tròn hai mắt nhìn đầu Hạ Nhất Minh chui vào trong bộ áo giáp kỳ lạ. Sau đó, chiếc áo giáp lập tức phình to ra che chắn phía bên trên đầu của hắn.
Một loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên, Quang chi lực cường đạic ủa Phất Lan Khắc Lâm nện thật mạnh lên lưng bộ áo giáp.
Lần này Hạ Nhất Minh bị đánh bay đi, bất quá hướng bị đánh không phải là dưới đất mà là trên không.
Thân hình đang ở giữa không trung, Hạ Nhất Minh lại lộ đầu ra, Ngũ Hành Hoàn trong tay không chút do dự được huy động, hàng ngàn phù văn giờ phút này lập tức bạo phát.
Nhưng mà, quang mang trên người Phất Lan Khắc Lâm sáng lên mãnh liệt, lão dùng chính lớp phòng ngự được dựng lên bởi Quang chi lực để đón đỡ vụ nổ. Thực lực của Nhân đạo đỉnh phong cường giả lúc này được thể hiện ra làm người khác không thể nghi ngờ.
Lão đưa ánh mắt ngạo mạn nhìn lên, tựa hồ muốn nói với Hạ Nhất Minh, khoảnh cách giữa cả hai rất lớn, không phải chỉ một chút thủ đoạn thấp kém và thông minh vặt là có thể đền bù. Sau đó, thân hình lão nhanh như chớp bay lên không trung.
Trong nháy mắt từ trên cao truyền ra vô số tiếng nổ liên tục
Chỉ là, Hạ Nhất Minh rõ ràng không bị lão hù dọa, ngược lại càng thêm quyết tâm phòng ngự, lấy khí thế điên cuồng đánh trả.
Ngũ thải quang mang giữa bầu trời khi tụ khi tán, đem Ngũ Hành chi lực phát huy tới đỉnh điểm.
Thế nhưng, mặc cho lực công kích của hắn có cường đại ra sao, thì trước mặt Nhân đạo đỉnh phong cường giả cũng đều không thể công phá được phòng hộ của họ.
Tiếng nổ ầm ầm một lần nữa từ trên không trung truyền ra, sau đó tiếng rít bén nhọn vang lên, thân hình Hạ Nhất Minh một lần nữa giống như tên rời cung rơi xuống mặt đất......