Biến hóa trên gương mặt của Hạ Nhất Minh lập tức rơi vào mắt những người xung quanh, chúng nhân lập tức cảm thấy hàn khí bốc lên.
Thực lực của Hạ Nhất Minh bây giờ đã được mọi người công nhận, nếu như không ai phát hiện được điều gì thì chỉ còn có một mình hắn.
Kim Chiến Dịch trầm giọng nói:
- Hạ huynh, làm sao vậy?
Hạ Nhất Minh đưa tay lên, chỉ về phía trước nói:
- Nơi đó có cường giả.
Giọng điệu của hắn rất đơn giản, mọi người nhìn theo tầm tay của hắn, tầm mắt đều bị những sườn núi ngăn cản, căn bản không ai nhìn thấy gì.
Bất quá, người được Hạ Nhất Minh gọi là cường giả, thì đối phương có năng lực như thế nào hẳn có thể hình dung được.
Trên mặt Kim Chiến Dịch lộ vẻ phẫn nộ nói:
- Ngả Đức Văn, mỗi lần sau khi Thiên Đường Địa Ngục cùng Sanh Tử Giới được mở ra, những cường giả mới tấn chức tôn giả của Đông Tây hai phương đều tham gia đánh một trận. Trong trận chiến này các tôn giả khác không được nhúng tay vào, mấy ngàn năm qua quy củ không hề thay đổi, cách làm của các ngươi hôm nay thật là quá phận.
Hắn mặc dù là một người tự phụ, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ ngốc, cao thủ mà Hạ Nhất Minh có thể kiêng kỵ bọn hắn không thể chống đỡ được. Nói cách khác người đó tuyệt đối không phải mà kẻ mới tấn chức tôn giả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sắc mặt Ngả Đức Văn lộ ra một tia xấu hổ, bất quá thần sắc này chỉ chợt lóe lên một lát, sau đó lại khôi phục như bình thường.
- Kim Chiến Dịch các hạ, phía đầu tiên phá hủy quy củ không phải là chúng ta. - Ngả Đức Văn cao giọng nói.
Kim Chiến Dịch cười lạnh một tiếng, nói:
- Không là các ngươi, chẳng lẽ lại là bọn ta sao?
- Chính là các ngươi.
Một đạo âm thanh lạnh lẽo từ phía các cường giả phương Tây truyền tới, đó chính là Các Lâm Đốn của liên minh hắc ám.
Hắn từ từ tiến lên, mà đám tôn giả phương Tây tựa hồ đối với hắn rất kiêng kỵ, cho nên khi thấy hắn tiến lên thì lập tức lui lại mấy bước để bảo trì khoảng cách giữa song phương.
Kim Chiến Dịch giận dữ nói:
- Nói năng lung tung, chúng ta phá quy củ khi nào?
Cách Lâm Đốn đưa mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh nói:
- Người này rõ ràng là đã bước vào cảnh giới Ngũ Khí, nhưng bây giờ hắn lại ở trong đám người các ngươi, chẳng lẽ không coi là phá hư quy củ sao?
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ tức cười.
Kim Chiến Dịch tức giận hừ một tiếng nói:
- Cách Lâm Đốn các hạ, Hạ huynh đệ mặc dù là Ngũ Khí đại tôn giả, nhưng hắn thiên phú khác thường. Trong quá trình mở ra Sanh Tử Giới đã tấn thăng lên đại tôn giả.
Lời nói của hắn mặc dù chắc như đinh đóng cột, nhưng vẫn không thể thuyết phục đối phương.
Dù sao, Hạ Nhất Minh đúng là một quái thai, nếu như không phải quen biết hắn từ cảnh giới Tam Hoa cho đến nay, thì ngay cả hắn cũng khó có thể tin nổi.
Quả nhiên, Cách Lâm Đốn không hề kiêng kỵ nở nụ cười nói:
- Kim Chiến Dịch các hạ thật sự là có tài ăn nói. Bất quá nói thật là bọn ta không thể tin được.
Kim Chiến Dịch bất đắc dĩ quay người, hắn thở dài một tiếng, nói:
- Kim mỗ không bao giờ nói dối, các hạ có tin tưởng hay không thì Kim mỗ cũng đành bất lực.
Sắc mặt Đặng Ức Thần có chút âm trầm, thanh âm của hắn lãnh đạm nói:
- Cách Lâm Đốn các hạ, Kim huynh nói những lời này là thật, Hạ huynh năm nay thậm chí còn chưa tới ba mươi tuổi.
Đủ loại tiếng cười từ trong miệng đám người phương Tây thoát ra, trong tiếng cười của bọn họ tràn ngập mùi vị khiêu khích.
Tiếng của của Ngả Đức Văn sang sảng, giống như nghe thấy một chuyện rất đáng cười vậy.
- Đặng Ức Thần các hạ, cảm tạ ngài đã kể chuyện cười. - Một người khác nói:
- Câu chuyện của ngài thật sự làm cho chúng ta cảm thấy rất vui vẻ.
Sắc mặt của các cường giả phương Đông dần trở nên khó coi hơn, bất quá bọn họ cũng không có biện pháp xử lý.
Kỳ thật, nếu như những người này không phải đã gặp qua Hạ Nhất Minh, hơn nữa còn quen biết hắn trước cả khi tiến vào Sanh Tử Giới, thì giờ phút này bọn họ cũng sẽ không tin tưởng.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh không chút thay đổi, đại bộ phận tinh lực của hắn chú ý vào phía sau sườn núi.
Thương tích của con Chiến Ưng thánh thú đang có chuyển biến tốt đẹp, loại tốc độ này mặc dù còn kém với việc nuốt đá sinh mệnh, hay thánh thú có huyết mạch thần thú, nhưng tốc độ cũng khiến cho người ta phải giật mình.
Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng lên tiếng nói:
- Ngả Đức Văn, ngươi hẳn là nên đem vị bằng hữu ở sau núi mời ra.
Khi hắn mở miệng, đám người phương Tây đang cười đột nhiên im bặt.
Vô luận là bọn họ có tin hay không, nhưng đối với thực lực chênh lệch giữa song phương hiểu vô cùng rõ. Một người mới tấn giai tôn giả vô luận thế nào cũng không ngốc tới mức làm địch nhân trước mặt của một vị Ngũ Khí đại tôn giả.
Khi cùng đám người Đặng Triều Thần nói chuyện, bọn họ còn có thể sử dụng ngôn ngữ trào phúng, nhưng ở trước mặt Hạ Nhất Minh thì không ai dám làm càn.
Cho dù là phía sau bọn họ còn có Ngả Đức Văn và Cách Lâm Đốn của hai liên minh hắc ám và Thần Điện.
Hướng về phía Hạ Nhất Minh gật đầu một cái, Ngả Đức Văn trầm giọng nói:
- Các hạ, yêu cầu của ngài xin thứ ta không thể làm được.
Giọng điệu của hắn không hề có một chút kiêu ngạo hay siểm nịnh nào:
- Khi nào vui vẻ bệ hạ sẽ đi ra gặp mọi người.
Đến lúc này sắc mặt đám người Kim Chiến Dịch đã hoàn toàn thay đổi, trước khi nghe những lời này của hắn bọn họ còn ôm trong lòng một chút hy vọng.
Mặc dù Chiến Ưng là tọa sủng của đương kim giáo hoàng, nhưng trong lúc bọn hắn so tài bất quá chỉ là một ít tôn giả mới tấn chức so đấu mà thôi. Đường đường là bệ hạ giáo hoàng của Thần Điện làm sao có thể cưỡi tọa sủng tới nơi này.
Nhưng sau khi nghe hắn xưng hô tiếng bệ hạ, bọn họ đã hoàng toàn hết hy vọng.
Toàn bộ phương Tây chỉ có người đứng đầu Thần Điện mới được xưng là bệ hạ, cũng chỉ có nam nhân trong truyền thuyết đó mà thôi.
Lệ Giang Phong cười nhẹ một tiếng nói:
- Vì đám người chúng ta mà phải phiền tới Phất Lan Khắc Lâm bệ hạ thân chinh tới Nam Cương. Bọn Lệ mỗ thật sự cảm thấy vô cùng may mắn.
Đám người Kim Chiến Dịch trầm mặc không nói gì, cho dù là trên người Kim Chiến Dịch cũng bắt đầu toát ra mùi tử khí.
Ánh mắt Ngả Đức Văn không hề thay đổi, nhưng trong lòng hắn không ngừng hồ nghi, giáo hoàng bệ hạ xuất hiện ở trước mặt bọn họ, hơn nữa còn đưa ra an bài riêng của mình. Điều này khiến cho chính các tôn giả của phương Tây cũng cảm thấy khó hiểu.
Với thân phận Thần Điện giáo hoàng bệ hạ lại đi nhúng tay vào chuyện nhỏ này, vô luận suy nghĩ thế nào cũng không thể giải thích nổi.
Lệ Giang Phong thở dài một tiếng, nói:
- Các vị, đều là Lệ mỗ không tốt, mang các vị đến nơi tử lộ này.
Tôn giả ở nơi đây đều là cao thủ, nếu như xung quanh Tinh Thần đảo này không có các dòng chảy ngầm với sức hút ghê người, thì giờ phút này chỉ cần phân tán ra chạy thì dù đối phương có ba đầu sáu tay cũng không có khả năng một mẻ bắt hết.
Nhưng sau khi tiến nhập vào địa phương này, quả thật đúng như Lệ Giang Phong nói, bọn họ đã thật sự bước vào con đường tử lộ.
Hạ Nhất Minh đảo mắt, nói:
- Nếu các hạ không tin Hạ mỗ, như vậy lần tỉ thí này Hạ mỗ xin rời khỏi, không biết các hạ đã thấy công bình chưa?
Đám người Kim Chiến Dịch mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cũng không thể tránh được điều này.
Vì không muốn cho vị cường giả đó ra cho nên bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Huống chi, cho dù Hạ Nhất Minh không ra tay thì với thực lực của đám người Kim Chiến Dịch, phụ tử Lệ gia cùng Kỳ Liên Song Ma chưa chắc đã bị thua.
Ngả Đức Văn rõ ràng hơi chần chờ một chút, nói:
- Hạ đại tôn giả, nếu bệ hạ đã tới đây, như vậy chuyện này để cho người quyết định. Với cơ trí của giáo hoàng bệ hạ hẳn là sẽ có một lựa chọn công bình cho các ngươi.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh dần dần trở nên lạnh đi, hắn đưa tay lên trước ngực, tựa hồ như đang lo lắng gì đó. Sau đấy hắn rốt cuộc đưa ra quyết định, miệng khẽ lẩm bẩm vài câu.
Tuy nhiên, chẳng ai biết hắn đang nói gì, cũng không ai biết hành động này của hắn có ích lợi gì.
Hạ Nhất Minh bỏ tay xuống, ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói:
- Bệ hạ Phất Lan Khắc Lâm tôn kính, Chiến Ưng của ngài hẳn là đã hồi phục như cũ, xin mời ngài đi ra cho mọi người gặp mặt.
Ánh mắt Kim Chiến Dịch khẽ đảo qua, lúc này bọn họ mới hiểu tại sao người đó vẫn luôn ẩn nấp không chịu ra, nguyên lai là vì muốn chữa thương cho nó.
Tiếng bước chân từ bên sườn núi vang lên, ánh mắt đoàn người không hẹn đều tập trung về nơi đó.
Một đạo quang mang lóe lên, sau đó có người xuất hiện trước mắt mọi người, khi hắn xuất hiện liền giống như mặt trời xua tan đi bóng tối, làm cho không gian xung quanh sáng lên.
Ánh mắt mọi người đều xuất hiện một tia hoảng hốt, bất quá chỉ trong nháy mắt bọn họ cũng đã nhìn ra.
Từ sườn núi phía trước xuất hiện một vị lão nhân, trên người lão nhân này mặc một bộ trường bào kỳ dị. Trường bào đó tựa hồ ẩn chứa lực lượng thần kỳ, thi thoảng nó lại lóe lên quang mang nhàn nhạt.
Đoàn người chăm chú nhìn khiến cho bản thân bị loại quang mang này làm cho hoa mắt.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh ngưng trọng, hắn là người thứ nhất thoát khỏi trạng thái này.
Đây cũng không phải bởi vì hắn có thực lực cường đại nhất ở đây, mà là do có quan hệ mật thiết tới công pháp hắn tu luyện.
Ánh mắt hắn thoáng nhìn qua trường bào, hắn biết trường bào này ít nhất cũng là một kiện siêu cấp phòng hộ thần binh. Trường bào đó khẳng định cũng ẩn chứa một loại năng lực thần kỳ.
Bất quá, bảo vật như vậy xuất hiện ở trên cường giả Nhân Đạo đỉnh phong tựa hồ cũng không có gì kỳ quái.
Vị lão nhân này có vóc người vừa phải, sắc mặt bình tĩnh, không để lộ chút cảm xúc nào ra ngoài. Nếu như không phải trường bào trên người làm cho người ta chú ý, khiến cho ai cũng biết lão có thân phận không phải bình thường, thì đại đa số mọi người khi gặp phải sẽ cho rằng lão mà người bình thường.
Khi lão đi tới, tất cả các tôn giả phương Tây đều khom mình cung kính, cho dù là Cách Lâm Đốn đến từ hắc ám liên minh cũng không ngoại lệ.
Hai mắt Hạ Nhất Minh dần dần tỏa sáng.
Nhân đạo đỉnh phong.....
Khi hắn nhìn thấy vị lão nhân này, hắn đã xác định đây là cao thủ Nhân Đạo đỉnh phong thứ ba mà mình gặp phải.
Không tới một năm, hắn liên tiếp gặp được ba cường giả của cấp độ này, bất quá điều này cũng không phải là chuyện đáng để cao hứng.
Bởi vì, ba vị Nhân Đạo đỉnh phong này đều là địch nhân của hắn........