Một ngọn sóng biển ập tới làm cho bọt nước văng tung tóe khắp nơi, mạn thuyền trơn nhẵn khiến cho không một ai có thể đi tới đầu thuyền.
Hôm nay là ngày thứ năm kể từ khi rời khỏi Ái Nhĩ Pháp, mọi người tiếp tục rong ruổi trên biển để đi tới nơi ước định - Tinh Thần đảo.
Đây là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh chứng kiến một địa phương quỷ dị và nguy hiểm như vậy.
Toàn bộ hòn đảo giống như một bầu trời sao vậy, vây quanh chúng nó không phải là những biển cả, mà là những dòng nước ngầm chảy xiết, vô cùng nguy hiểm.
Dòng chảy nơi này tiếp nối nhau, cơ hồ không hề bị ngắt quãng, hơn nữa cho dù là từ xa nhìn lại, mọi người cũng có thể cảm nhận được hấp lực cường đại từ đó thoát ra.
Đến tận lúc này, mọi người mới biết được bọn họ quả thật đã đến một nơi vô cùng nguy hiểm.
Kim Chiến Dịch cười khổ nói:
- Nghĩ không ra nơi này lại có một địa phương quỷ quái như thế, nếu sớm biết thế này Kim mỗ đã đề nghị đổi địa điểm.
Từ Đạt Minh bật cười, nói:
- Kim huynh nói đùa. Theo tiểu đệ biết, mây trăm năm trước các tiền bối phương đông chúng ta đã từng sắp xếp địa điểm so tài ở nơi cực kỳ nguy hiểm. Bởi vì trước đó đã làm quen với địa hình xung quanh cho nên mới may mắn chiến thắng. Theo ta thấy, lần này bọn họ cũng có chủ ý như vậy.
Mọi người lần lượt đều cau mày lại, trong lúc cao thủ chính thức giao phong, địa lợi đôi khi lại chính là vấn đề mấu chốt để quyết định thắng thua.
Lệ Giang Phong trầm giọng nói:
- Từ huynh nói không sai. Ta có thể khẳng định, sẽ có người đề nghị so tài ở trên dòng suối chảy đó. Hắc hắc, dòng chạy đó thiên biến vạn hóa, cho dù không thắng cũng có thể phòng ngự. Ngay cả là chúng ta cũng bị nó ảnh hưởng, nếu thật sự quyết đấu trên đó, chỉ sợ hơn nửa tinh lực đều phải đặt lên đó.
Từ Đạt Minh cười nói:
- Nếu như mấy lần trước đây quyets đấu ở chỗ này, có lẽ chúng ta khó có thể chiến thắng. Nhưng lần này.....
Ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía Hạ Nhất Minh, tất cả mọi người đều hiểu ý hắn, khóe miệng khong khỏi lộ ra nụ cười hả hê.
Thật không biết người phương Tây sau khi khổ tâm bố trí lại chứng kiến thấy một vị cao thủ Ngũ Khí có thể phi hành thì sắc mặt sẽ trở nên như thế nào?
Giờ phút này, cho dù là Kim Chiến Dịch cũng có chút mong chờ thời điểm đó.
Lệ Giang Phong cười to mấy tiếng nói:
- Chúng ta vào thôi.
Hắn nhảy xuống khỏi thuyền, hai chân đạp nhẹ lên mặt biển, chạy vào phía dòng chảy.
Những người còn lại đều lần lượt gật đầu rồi cả đám đuổi theo.
Hạ Nhất Minh ôm Bảo Trư ở trong lòng, nhìn về phía Bách Linh Bát gật đầu một cái, nói:
- Bách huynh, huynh ở bên ngoài này chờ đi.
Bách Linh Bát hơi gật đầu, hắn cũng không trả lời. Thân hình Hạ Nhất Minh nhoáng lên một cái, cũng không thấy hắn sử dụng thần binh để phi hành, mà nhảy xuống mặt biển đuổi theo mọi người.
Lần này hai phương Đông và Tây so đấu là chuyện của tất cả những người mới tấn chức tôn giả. Cho nên vô luận Hoa Thụy Kim hay Bách Linh Bát cũng không có tư cách tiến vào.
Đưa mắt nhìn những đoàn người rời khỏi thuyền, Hoa Thụy Kim cười tươi nói:
- Bách huynh, bọn họ lần này không mất thời gian mấy ngày thì khó có thể trở về. Trong khoang thuyền tiểu đệ có mấy ly rượu nhạt, mời Bách huynh cùng vào thưởng thức.
Bách Linh Bát lạnh lùng nói:
- Bất tất phải như thế.
Thanh âm của hắn lạnh tanh không có chút tình cảm của hắn vang lên, nhưng gương mặt của Hoa Thụy Kim vẫn tươi cười như trước, như không hề có chút tức giận nào.
Với việc Bách Linh Bát có thể chiến thắng Thần Toán Tử, đừng nói là không nể mặt mũi hắn, cho dù có đem chiếc thuyền này phá hủy đi hắn cũng không hề tức giận.
Một canh giờ sau, đám người Hạ Nhất Minh đã bình an vượt qua dòng nước chảy ngầm ngoài khơi. Hoa Thụy Kim sau khi bị từ chối liền lắc đầu tiến vào trong khoang thuyền.
Bất quá khi hắn vừa tiến vào bên trong, quay đầu lại nhìn chỉ thấy Bách Linh Bát giống như một pho tượng đá đứng ở đầu thuyền, mặc cho thuyền bị sóng biển lay động hắn vẫn bất động như núi.
Trong lòng Hoa Thụy Kim mơ hồ có chút đố kỵ, không biết Hạ Nhất Minh từ đâu có thể đem về một nhân vật lợi hại như vậy.
Bách Linh Bát quan tâm tới Hạ Nhất Minh chỉ sợ hơn cả tình cảm huynh đệ, bằng hữu sinh tử chi giao.
Nếu như không phải Bách Linh Bát cùng Hạ Nhất Minh là hai người có hình dạng khác nhau, hắn thật sự nghi ngờ Hạ Nhất Minh là con tư sinh của Bách Linh Bát.
Thở nhẹ một hơi, chuyển ánh mắt về phía Tinh Thần đảo, trong lòng hắn đột nhiên hiện lên một loại cảm giác xúc động.
Bất quá, rất nhanh sau đó hắn đã dứt bỏ cái cảm giác này ra khỏi đầu, so đấu giữa tôn giả của phương Tây và Đông đã kéo dài mấy ngàn năm. Trong trận chiến mặc dù khó có thể tránh được việc xuất hiện thương vong, nhưng tất cả mọi người đều tuân thủ quy tắc, không một ai có thể dễ dàng phá hủy quy tắc đó.
Đã như vậy hắn còn gì phải lo lắng nữa....
Chỉ là, khi nhìn về phía xa của bầu trời, nơi đó xuất hiện một đàn thánh thú khổng lồ đang đi tới, trong lòng hắn có một chút không yên.
Chỉ mong, mọi chuyện đều xảy ra một cách thuận lợi.
***************
Lệ Giang Phong mặc dù là người ở Nam Cương đã lâu, nhưng hắn đối với hoàn cảnh của Tinh Thần đảo cũng không quen thuộc lắm.
Nơi này ở Nam Cương là một hiểm địa nổi tiếng, Lệ Giang Phong cũng không có khả năng rỗi việc mà chạy tới nơi này.
Bất quá, do hàng năm sống ở vùng Nam Hải, hắn đối với những dòng chảy ngầm ở trên biển cũng có một chút kinh nghiệm.
Ở trước mặt hắn, một dòng tiếp nối một dòng theo quy tắc nhất định.
Ngoại trừ dòng chảy ngầm lớn ra, còn lại là vô số các dòng nhỏ không ngừng lưu động, khi thì phân tán, lúc lại hợp với nhau. Khắp mọi người không hề có một chỗ bình thường.
Nhìn từ xa đã có thể thấy những dòng chảy này rất kinh người, khi tới gần sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên ngưng trọng.
Từ dòng chảy ngầm truyền ra hấp lực to lớn, vượt ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Dù là với thực lực tôn giả của bọn họ khi tới gần cũng có thể cảm nhận được bản thân đang bị chúng hút tới rất mạnh.
Lệ Giang Phong trầm giọng nói:
- Các vị, hấp lực của dòng chảy ở đây rất mạnh, thật sự không phải là nhỏ a. Trước khi tiến vào chúng ta nên tiến hành dò xét cẩn thận. Tuyệt đối không ai được bất cẩn mà tiến nhanh vào, nếu không một khi thất bại thì thật đáng hổ thẹn.
Lời nói của hắn nghe rất uyển chuyển, nhưng mọi người đều hiểu rõ ý tứ trong lời của hắn.
Nơi này là địa phương mà các cường giả phương Tây lựa chọn, bọn họ khẳng định đã sớm tiến vào trong Tinh Thần đảo, hơn nữa còn có khả năng đang quan sát động tĩnh của bọn họ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nếu lúc này có người không cẩn thận trượt chân xuống nước, mặc dù với thực lực tôn giả của bọn họ thì không nguy hiểm tới tính mạng nhưng thể diện thì không còn.
Cho dù cuối cùng có dành được thắng lợi thì cũng không ngẩng đầu lên nổi.
Lệ Giang Phong đi trước một bước, nhìn thì giống như hắn không để ý tới xung quanh, nhưng mỗi một bước đều trầm ổn như núi Thái Sơn. Hắn nhanh chóng vượt qua được mấy dòng chảy chính yếu, ở mấy vị trí nguy hiểm đều linh hoạt né tránh một cách dễ dàng.
Sau lưng hắn, Kỳ Liên Song Ma, Từ Đạt Minh cùng Lâm Hưởng Tình đều bám theo sát nút, mỗi một bước của bọn họ đều đi theo bước chân của Lệ Giang Phong, trong toàn bộ quá trình không có nửa điểm sai lầm.
Khi đám người bọn họ đi qua, mặt biển lập tức trở lại như lúc ban đầu, cho dù là người tiếp theo muốn dựa vào con đường của bốn người phía trước cũng rất khó có thể xác định được đúng.
Giờ phút này, Lệ Nhã Tĩnh cũng bắt đầu lựa chọn đường tiến vào của mình, nàng ở Nam Hải cũng đã nhiều năm cho nên bản thân đối với các dòng chảy ngầm cũng quen thuộc không kém.
Tiếp theo nàng là Kim Chiến Dịch, Ngụy Tông Tân đến từ Tây Bắc, ba người nối đuôi nhau tiến vào.
Dưới sự dẫn dắt của nàng mọi người mặc dù có kinh hãi nhưng không hề gặp nguy hiểm, ba người đều bình an đặt chân lên Tinh Thần đảo.
Về phần Hạ Nhất Minh, hắn nhìn qua thì giống như mọi người, đều là đạp trên mặt nước biển mà đi, nhưng thực tế lại khác, chung quanh hắn luông có một tia lực lượng cường đại ba động.
Đây chính là vô hình thần quang do Cực Quang Chi kiếm bao bọc lấy hắn, giúp hắn có thể phi hành, còn động tác dưới chân chỉ là để che mắt người khác mà thôi.
Một lúc sau, cả đoàn người đã đặt chân lên đảo nhỏ, bọn họ quay đầu nhìn quanh, trong ánh mắt đều hiện lên một tia kinh hãi.
Nếu như không có cha con Lệ gia dẫn đường, bọn họ ngay cả có mất nhiều hơn thời gian cũng chưa chắc đã vượt qua được dòng nước ngầm bên ngoài mà tiến vào đây.
- Đám người phương Tây này quả nhiên không có tâm ý tốt. - Từ Đạt Minh vừa đặt chân lên bờ đã hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Hiểm địa như vậy nếu không trải qua vô số lần thử nghiệm thì rất khó có thể bình yên vượt qua. Lâm mỗ cũng không tin bọn họ có thể dễ dàng tiến vào trong này.
Mọi người đều im lặng gật đầu, chỉ có người lạc vào nơi đây mới biết được nguy hiểm của hiểm địa trong truyền thuyết này.
Kim Chiến Dịch nhăn mày nói:
- Lệ huynh, dòng nước ngầm ở nơi này hình thành như thế nào? Sao nó lại có hấp lực cường đại như thế?
Ngay cả là tôn giả cũng khó có thể thừa nhận được hấp lực như vậy, nếu đổi thành người bình thường thì dù có quen thuộc hoàn cảnh xung quanh thế nào cũng đều bị nó hút vào bên trong.
Hơn nữa dưới hấp lực này thì một khi bị hút vào bên trong, cho dù là tiên thiên cường giả cũng khó có thể thoát khỏi.
Lệ Giang Phong trầm ngâm chốc lát nói:
- Các dòng nước ngầm bên ngoài Tinh Thần đảo đã tồn tại từ vạn năm trước, Lệ mỗ cũng không biết nguyên nhân. Bất quá, tạo vật do tự nhiên làm ra đều thiên kỳ bách quái, chúng ta không thể nghiên cứu hết được.
Hàng lông mày của Kim Chiến Dịch hơi nhướng lên, đang định nói chuyện, ánh mắt hắn đột nhiên ngừng lại, đưa tay chỉ lên trời nói:
- Linh thú Chiến Ưng.
Mọi người lập tức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ở phía xa có một con chim to đang giang cánh bay tới.
Mặc dù khoảng cách vô cùng xa không thể nhìn thấy rõ, nhưng đại đa số những người ở đây đều nhận biết được lai lịch của nó.
Thần Điện ở phương Tây chính là một trong hai thế lực đứng đầu, trong đó bồi dưỡng rất nhiều nhân tài kiệt xuất, trong đó có cả người thuần dưỡng Chiến Ưng. Vũ lực của bọn họ không cao, nhưng địa vị ở trong Thần Điện lại rất cao.
Chiến Ưng từ khi sinh ra đã sống chung với loài người, hơn nữa nó còn được hưởng thụ đãi ngộ vô cùng tốt ở Thần Điện.
Sau khi chúng trưởng thành đều trở thành tọa kỵ cho những người thuần phục ở trong Thần Điện, chở các cường giả của Thần Điện đi khắp mọi nơi.
Từ góc độ nào nhìn vào cũng thấy cách làm của Thần Điện giống như với Thâm Sơn Đồ Đằng. Bất quá, nếu nói về quy mô thì Thần Điện của phương tây lại không thể so sánh được với Thâm Sơn Đồ Đằng.
Lúc này, Chiến Ưng trên bầu trời hơi vẫy hai cánh bay đến trên đỉnh đầu bọn họ, nó bay tròn một vòng tựa như đang dò xét bên dưới.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh lập tức trở nên ngưng trọng, hắn lãnh đạm nói:
- Không phải là linh thú.
Kim Chiến Dịch giật mình nói:
- Hạ huynh nói cái gì?
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Thánh thú Chiến Ưng!